1m54 và 1m82

Chương 53






Cả nhà ngồi lại trò chuyện, nó đặt dĩa đồ ăn lên bàn, khẽ liếc mắt thì thấy Khang cũng đang chăm chăm nhìn mình, nó bĩu môi ý:

” Nhìn cái gì, tui là đứa đoan trang thục nữ từ trong trứng rồi ”

” Ra vậy, giờ mới biết ” – Khang nhấc ly coca lên nhấm nháp với vẻ mặt siêu đáng ghét.

Ấy vậy mà hai đứa không để ý, bác Đoàn nhìn thấy cái liếc mắt quen thuộc của tình cảm tuổi mới lớn, bèn cất tiếng:

– Chẳng hay khi nào mới làm thông gia với ông nữa.

” Phụt ” – Khang sặc nước.

” Khụ ” – Nó ho vì nghẹn.

Ai nấy đều bất ngờ về điều này, riêng mẹ với bác Đoàn là cười cười. Cô Tú liền nói với hắn:


– Không định nói luôn à? Hai đứa tính để đến bao giờ?

– Ơ ơ… – Cả nó và hắn đều ngây người.

Ba nó cười sảng khoái, tay vỗ vỗ vào lưng hắn ” Bùm bụp”, nhưng ánh mắt vui vẻ lại nhìn nó:

– Thế ra Nấm cũng đã có người hốt, bố tưởng con ế cơ đấy.

Bố này hay nhờ, sao có thể mất niềm tin nơi con cái như thế. Nghĩ sao bảo là mình không ai hốt? Ly bĩu môi, Khang liếc mắt nhìn nó và khẽ bật cười.

– Thế ra hai đứa quen nhau à? Bọn trẻ giỏi giữ bí mật thật – Mẹ hắn nhắn mặt nói – Mẹ không có biết gì luôn.

– Thế giờ sao đây? Có bác với ba đây rồi, tính sao nữa – Mẹ cười.

– Ơm… – Nó ấp úng

– Đúng là chúng cháu đang quen nhau ạ, có vài lần làm Ly buồn, nhưng con sẽ cố gắng hơn đẻ khiến bạn ấy vui vẻ ạ – Hắn dòng dạc như đọc lời diễn thuyết được viết sẵn, nó đến phải nhăn mặt thay.

– Ha ha ha – Ba nó cười – Thế mới là đấng nam nhi. Bác gửi con cho cháu vậy.

– Ba…!!! – Nó gắt lên.

Thế là cả nhà được tràng cười thoải mái.

Nhà Kiều Hân…

Bố mẹ ngồi hai bên bàn nhưng vẻ mặt lại không mấy vui vẻ. Vâng, đơn giản thì hai người mới vừa cãi nhau. Hân sống nơi này đã bao nhiêu năm, nhưng lúc nào cũng thế cả. Không khí dường như không bao giờ yên bình cả. Nhiều lúc cô thèm trở về thời xưa, cái lúc mà người ta trận trọng và yêu quý nhau hơn là đồng tiền kiểm soát và cũng là cái thời mà mẹ ruột cô còn bên.

Kết thúc bữa ăn trong im lặng, cô lên đồ chuẩn bị ra ngoài, đi đâu để thoải mái, khuây khỏa đây? Lên bar nhỉ? Ừ… Thế đi.

– Con đi đâu mà lại thoa son, váy ngắn vậy? – Mẹ liền hỏi

– Ra ngoài với bạn – Hân bỏ đi không thèm nhìn lại.


– Đi với bạn mà ăn mặc thế thì còn đâu thanh lịch nữa, mau lên thay đồ đi – Cô Hạnh gắt lên

truyện full

– Từ khi nào bà trở nên quan tâm tôi thế nhỉ? Khỏi, bố ra khỏi nhà rồi. Đừng diễn nữa – Hân cười khẩy rồi bỏ đi.

Đấy, Hân là thế. Mẹ kế thật sự quan tâm cô, bà không sinh con được nên xem cô như đứa ruột, nuôi cô từ năm lên 10. Ấy thế mà, con bé lúc nào cũng khước từ bà. Đúng, năm xưa có hơi quá đáng, nhưng giờ thay đổi mà con bé cũng không chấp nhận được.

Taxi dừng trước bar, đôi guốc đỏ, chân dài thon lộ ra đã khiến bao nhiêu người quanh đó phải quay lại nhìn. Bảo vệ liền chặn lại để xác nhận tuổi, mặc dù chưa 18 nhưng cô vần cố chấp rằng mình chỉ còn 3 tháng nữa là tròn, vào thì có khác nhau đâu? Bỗng nhiên ai đó nắm lấy tay cô, Hân quay lại nhìn thì thấy Phong đứng bên cạnh, quần áo sang trọng chỉnh tề:

– Đi với tôi.

Chưa để cô kịp nói gì thì cậu đã liền kéo tay đi. Hai người đứng trước một chiếc ôtô, Hân liền giật tay lại, mặt khó chịu nói:

– Cậu làm gì thế?

– Đã đủ 18 đâu mà vào bar, quán đấy toàn dành cho 18+ thôi.

– Liên quan cậu à? – Hân nhíu mày.

– Đi nơi khác với tôi – Phong vừa nói vừa mở cửa chiếc xe ngay bên cạnh.

Hân trố mắt ngây người:

” Cậu ta có xe riêng à? ”

– Cậu đã đủ tuổi đi xe chưa đấy? – Hân nheo mắt nghi ngờ.

– Vừa 18, chắc cậu không biết chứ tôi lớn hơn đấy. – Phong cười rồi nhẹ nhàng đưa cô vào trong xe.

Hai người hòa vào dòng người tấp nộp, Hân vẫn không tin vào mắt mình, cô liên tục đặt cả ngàn câu hỏi trong đầu:


” Ơ, tưởng cậu ta chỉ biết bám váy hai đứa con gái kia chứ? ”

” Nhìn hèn mọn mà sao khác hẳn thường ngày thế? ”

” Phải Phong không đây? Không lẽ ở lớp?”

– Cậu nhìn tôi như thế chắc có điều muốn hỏi – Cậu vừa nói vừa cười, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn phía trước.

– Đ.. Đâu có – Hân từ chối, tự động chuyển chủ đề – Đi đâu đây?

– Khách sạn. – Phong quay sanh nhìn Hân, ánh mắt thèm khát lộ rõ khiến cô thoáng sợ hãi.

Thật không ngờ anh ta lại bỉ ổi như thế, đúng là cô tin người quá. Hân nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn, đời con gái mới bắt đầu không lẽ chấm dứt à? Cô liền nói:

– Dừng xe mau, không thì tôi sẽ nhảy xuống đường đấy.

– Phụt… Ha ha ha ha – Phong cười lớn – Cậu nghĩ thật à? Chúng ta đi xem phim, tôi không muốn đi một mình, nào ngờ lại gặp cậu.

Ơ… Thế ra là đi xem phim à? Cái thằng này? Muốn có án mạng không? Hân liền lấy chiếc ví cầm trên tay đánh mạnh vào đầu cậu, cô thét lên:

– Hết chuyện đùa à

Rồi khoang tay, mặt giận dỗi. Phong quay sang nhìn, chỉ biết nhếch môi cười