1m54 và 1m82

Chương 40






Ly đứng dưới nhà xe, chợt nhớ ra trên phòng cờ đỏ có một chiếc áo mưa bị bỏ quên nên liền lập tức chạy đi tìm. Ai ngờ vừa tới nữa đường thì gặp hắn đi xuống, nó hỏi:

- Có thấy cái áo mưa trên phòng cờ đỏ không?

- Cái áo đó hả? Tôi đưa cho người khác rồi. - Khang đáp lại

Nghe thế thì nó xị mặt xuống, lười chạy tới cantin mua lắm luôn. Khang thấy vẻ mặt đó của nó thì liền bật cười, Nấm nhíu mày khó hiểu, Khang không để nó tốn công hỏi sao, cậu liền nói:

- Không đem áo mưa chứ gì?

Nó gật đầu thay lời nói. Hắn bỗng nhiên mở túi ra lấy ra cái áo mưa đưa cho nó, Ly không nhận vội, nó nheo mắt nghi ngờ:


- Cậu đang biến tớ thành em gái mưa đấy à?

- Ầy... - Khang nhếch môi - Cậu nghĩ cậu đủ khả năng làm em gái tôi à, còn khuya nhá. Suy nghĩ vớ vẩn.

Nói xong thì hắn lấy ra một chiếc áo khác thật. Ề.... lấy ra sớm thì có ai lại nghĩ thế không chứ? Đang là người yêu mà lỡ đâu lại thành em gái mưa thì sao? Phải đề phòng chứ. Nó cười khúc khích một mình rồi chạy theo sau lưng hắn.

Tại nhà xe...

Hải lúc nãy thấy nó không mang áo mưa nên đã chạy đến cantin mua một cái, mặc dù mình đã có sẵn rồi. Nhưng khi quay lại nhà xe thì không thấy người đâu, xe thì vẫn còn đây. Đang loay hoay tìm kiếm xung quanh thì cậu nghe tiếng nói quen thuộc của nó:

- Ê... Ông kéo đằng sau lưng giúp tôi với, mắc cái balo tui kéo không được.

- Ầy... - Khang quay lại khi thấy nó lồm xồm bộ áo mưa trên người, ra là vừa đi vừa mặc.

Hắn không ngần ngại kéo áo xuống, xoay nó lại trước mặt mình rồi chỉnh lại mũ áo mưa. Từng động tác ân cần khiến nó dường như sắp lụy tim rồi. Hai người đi đến chiếc xe của mình, nó thấy Hải đứng ngây người thì liền vẫy tay chào. Cậu ta liền nhanh chóng dấu đi áo mưa mới mua, miệng nở nụ cười đáp lại.

Sau khi hai chiếc xe đó lần lượt đi ra thì cậu ấy mới chuẩn bị lấy áo mưa ra mặc, trong tim bỗng nhiên thấy buồn lạ thường. Cơ mà hình như có người đứng bên gốc cây gần nhà xe thì phải, ban ngày ban mặt thế này đừng nói là Ma ý chứ??. Để chắc chắn, cậu liền quay lại nhìn... Ra là Hân, cô ta mặc chiếc áo mưa đứng dưới gốc cây chẳng khác nào muốn dọa chết người ta. Cơ mà...chắc cô ấy thấy hết rồi còn gì...

- Cậu đứng đấy làm gì? Còn không vào đây tránh mưa? - Hải nói lớn.

Hân nghe thế thì sực tỉnh, vừa định lấy đà chạy thì Xoạt - áo mưa mắc vào cây rách toạc. đứng trong nhà xe, cô chỉ biết nhăn nhó khó chịu... chẳng lẽ giờ lại chạy ra cantin mua một cái à?


- Cậu mặc đi - Hải bỗng nhiên đưa chiếc áo mưa mới toanh cho Hân.

Cô nhận lấy, nhưng có điều gì đó khiến cô cảm thấy, thật sự chiếc áo này không phải dành cho cô đâu. Bất giác, Hân thốt lên:

- Mua cho Ly à?

Hải đang ấy xe, nghe thế thì khựng lại. Cậu quay sang thì thấy Hân đang đưa ánh mắt chờ đợi câu trả lời của mình. Cậu bỗng nhiên giật lấy chiếc áo mưa, xoạn ra rồi thậm chí mặc vào giúp Hân, cô thì vẫn ngây người nhìn cậu, nhưng giờ là với ánh mắt khó chịu thì đúng hơn:

- Cậu là ai mà dám mặc áo mưa cho tôi? Chuyện này tôi chỉ cho phép nếu cậu là người yêu của tôi thôi.

Hải bật cười, lên xe và tạm biệt cô để về trước. Hân vẫn nhìn theo và thét lên:

- Đây là lần đầu và cũng là lần cuối đấy nhé... Cái thằng....

Vừa đến trước cửa nhà mình, Khang dặn nó:

- Có chuyện thì gọi tớ nhá.

- Không phiền cậu đâu... - Nó bĩu môi rồi lái xe đi.

Nó về đến nhà, vừa mới tắm rửa xong, chợt nhớ ra mình quên đóng cổng thì phải. Vừa mới vặn mở tay nắm cửa thì bỗng nhiên một tiếng RẦM vang lên rõ to. Chân tay bỗng nhiên cứng lại, tim lại bắt đầu đập nhanh hơn... Không, không phải lúc này đâu... nó đang ở nhà một mình đấy. Sự sợ hãi dâng trào, nước mắt nó bắt đầu tuôn ra. Coco lo lắng cho cô chủ nên liền chạy lại ngồi kế bên.


Khang đang đọc truyện trong phòng... bỗng nhiên nghe thấy tiếng sấm lớn thế, cũng hơi giật mình. Vừa định cắm đầu lại đọc thì hắn chợt nhớ ra câu nói:

Đến khi sấm là con bé lại bị vầy...

Trong đầu hắn lập tức xuất hiện một cái tên: LY . Hắn vứt phăng quyển truyện đi, lấy chìa khóa xe và chạy một mạch xuống nhà, mặc cho mẹ gọi lại:

- Con đi đâu đấy? tới giờ ăn cơm rồi này.

- chuyện gấp lắm, con phải đi đây - hắn nói vọng lại rồi lấy xe bỏ đi, thậm chí còn không kịp khoác áo mưa lên người.

Vừa đến nơi, thì thấy cổng mở, hắn lái vào nhà xe... thấy chiếc xe nó ở đây. Chí ít thì nó cũng về đến nhà. Hắn đập cửa, thét lên gọi tên nó, nhưng không ai đáp lại ngoài tiếng chó sủa in ỏi. Thế là đúng rồi... chắc chắn nó đã bị gì rồi, hắn liền vặn tay nắm cửa... Ra là không khóa.

Khang lập tức đảo mắt quanh nhà, nhưng nghe thấy tiếng chó sủa dưới chân nên liền nhìn xuống. Ly ôm gối, tóc ướt mới gội xõa xuống ngồi ngay đó, bên cạnh Coco. Hắn vừa ngồi xuống thì nó đã ôm chặt lấy, tay bấu vào chiếc áo ướt của hắn. Khang nhẹ xoa lưng an ủi, cậu hôn lên mái tóc của nó rồi nói:

- Ổn rồi, có tớ đây rồi.