1m54 và 1m82

Chương 37






Nó ra nhà xe với Hải, cả hai đi đến một nơi mà cậu ấy cho là bí mật của mình. Vừa mới dừng xe bên ngoài, nó đã thấy một tấm biển lớn:

Trại cứu hộ động vật

Đây là nơi mà cậu ấy đưa mình đến sao? - Nó phân vân.

- Hải đấy à? Chà chà... Lâu rồi mới thấy con đến, tụi nhỏ nhớ con lắm. - Bác gái vui vẻ.

Cậu cười hiền, nhỏ hơi bất ngờ khi cậu ấy mạnh dạn nắm lấy cổ tay của mình kéo đi. Cửa vừa mở ra thì những người bạn bốn chân liền vậy đuôi sung sướng, Hải ôm lấy một chú Alaska. Chắc tụi nhỏ vui khi thấy cậu ấy lắm. Ly cười và cùng chơi đùa với chúng.

Nó ngồi dựa lưng xuống chiếc ghế đá. Lát sau thì Hải đem nước tới, nó nhận lấy rồi mở đầu cuộc trò chuyện:

- Cậu chắc hay đến đây lắm nhỉ?

- Ừ, mỗi lần rảnh là mình qua đây, cảm thấy như chỉ có chúng hiểu mình vậy. - Nói xong thì cậu mỉm nhẹ môi.


Chẳng cần phải nói nhiều, chỉ đôi câu tâm sự thế thôi cũng khiến nó như hiểu được phần nào sự cô đơn. Mỗi lần thế là lòng thương lại dâng lên, hoặc đơn giản là Bản năng chị gái

Hải cười rồi quay sang nhìn chú chó vàng nằm cạnh cửa:

- Chúng ta về thôi, tối nay mưa to đấy.

Ly nhìn lên bầu trời xanh của Sài Thành, sao lại bảo tối nay mưa? Nhưng thôi cũng đến lúc về rồi, nên nó cũng chẳng ôm mộng ở lại lâu.

Bỗng nhiên một chú chó con giống golden chạy lại nhặt quả bóng tennis, cậu nhóc năng động và đáng yêu cực. Thấy nó cứ mãi ngắm em ý với nụ cười vui, Hải tiến lại và bế em ý lên đưa đến chỗ nó:

- Thích thì cậu lấy đi.

- Được à? - Ly ngạc nhiên, tay nhận em cún.

- Dù sao thì chúng cũng chờ tìm được chủ mà. Cậu tính đặt tên gì cho nó?

- Humm... Coco, nghe đáng yêu lắm. Hì hì - Nó cười tít mắt.

Hải đưa nó về đến cửa nhà, Ly tạm biệt bạn đi vào thì thấy có chiếc xe Ex quen thuộc dựng ngoài cửa:

Cậu ta đến đây làm gì? - Nó suy ngẫm.

Vừa định bước vào thì gặp ngay Khang đang đi ra. Thấy nó đứng ngoài ôm một chó con, hắn không nói gì chỉ lạnh lùng tiến lại chiếc xe. Ly thấy thế thì liền quay lại hỏi:

- Cậu không thắc mắc tôi đã đi đâu à?

- Sao phải thắc mắc, sống sót trở về là được rồi. - Hắn trả lời rồi đắt xe ra, lạnh nhạt bỏ đi không nói lời chào nào.

Ly chạy ra đường nhìn theo sau lưng, hắn bị làm sao ý nhỉ?... Khang từ gương chiếu hậu nhìn nó, thấy nhỏ ôm cúi với khuôn mặt thắc mắc, hắn thầm nghĩ:

Cậu đi với thằng kia vui quá, tôi quan tâm làm gì? Con nhỏ xấu xa


Nó vào nhà, Linh thấy chị ôm Alaska thì liền thét lên như cháy nhà. Con bé chạy tới ôm lấy ôm để ẻm. Mẹ không cấm nuôi, nên bà không lạ khi thấy CoCo, cô Tú chỉ hỏi là sao có được. Nó giải thích xong thì mẹ mới nhớ ra:

- Mai mẹ với em đi, con ở nhà nhớ cẩn thận đấy. Có gì bảo Khang qua phụ.

- Biết rồi biết rồi, nói hoài. Cậu ta sẽ không phụ cái gì hết, con tự làm được.

truyện full

Nói xong thì nó lên lầu, tắm rửa các kiểu. Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy trời bên ngoài đổ mưa đúng như Hải nói. Chuẩn thật... Nó lên giường ngồi, vừa vuốt đầu con Coco, vừa lướt facebook, Khang hoạt động... Nhưng sau chuyện lúc chiều, cả hai dường như tự im lặng, không bắt chuyện.

Sáng hôm sau đi học, nó đi xe thì thấy hắn đứng ở đường chính, tay đút túi quần. Ly dừng lại hỏi:

- Cậu đứng đây làm gì? Còn không...

- Đợi cậu - Hắn cắt lời.

Nó nghe vậy thì khựng người, mắt chỉ biết trân lên nhìn hắn. Khang không nói thêm gì, chỉ lái xe đi để nó theo sau. Hôm qua lạnh lùng không nói lời nào, giờ lại đứng đợi nhau đi học... Hừm, người đâu lạ vậy?!

Cuối giờ học sáng, nó ăn trưa với ba đứa vì Hait bận tổng điểm. Hai bạn học sinh và nhóm trưởng đến phòng cờ đỏ. Đang tập trung tính toán thì cô bé liền ngạc nhiên:

- Ơ? Sao lại... Anh ơi - Cô gọi Hải

- Sao đấy? - Cậu nhẹ nhàng gấp lại quyển sổ đang xem dỡ và tiến lại.

- Sao chỗ này lại bị tẩy xóa rồi ạ? Cả giáo viên hay học sinh đều không được tẩy trong này cơ mà? - Cô bé minh hoạn chỉ tay vào quyển sổ.

Trong lúc cả nhóm đang phân vân thì Hân đi vào và cô cũng là thành phần của đội tổng điểm. Thấy ai cũng ngây người, cô tự động nhìn vào sổ, mắt Hân trố lên:

- Sao lại thế này? Hôm đấy ai là người lấy sổ vậy?

Khang đi lấy thêm đồ ăn nên chỉ cod ba đứa ngồi tám chuyện. Đang ngồi ăn ngon miệng thì bỗng nhiên một cô bé chạy lại chỗ bàn của nó, vừa thở gấp vừa nói:


- Có chuyện lớn rồi chị ơi!!!

Ba người nhìn nhau một lúc khó hiểu.

Khang đặt lên bàn dĩa trứng chiên, thấy khay nó vẫn còn nhiều đồ ăn mà người thì lại đâu mất nữa. Hắn chưa kịp ngồi xuống ghế, hỏi han tình hình thì Trang liền nói:

- Cậu lên phòng cờ đỏ đi. Ly nó bị gọi gì gấp lắm đó.

Không đợi nghĩ điều gì, Khang lập tức chạy lên.

Trong phòng cờ đỏ, Hân tức giận khoanh tay trước ngực. Hải thì đứng bên cạnh nó, Ly cúi mặt mặc dù biết đó không phải là lỗi của mình:

- Cậu giải thích thế nào đây? Đừng nghĩ mình quen với Đội trưởng là muốn làm gì thì làm nhé - Cô bực dọc nói.

- Đừng có để mấy chuyện tình cảm xen vào. - Hải nhíu mày.

- Ha... Xem kìa... Cô là ma nữ à. Sao mà trai theo nhiều thế. Ha Ha Ha... Cái trường này điên hết rồi.

- Tôi không có làm mấy cái đó - Ly thanh minh cho mình.

Hân trước đó đã ghét nó, giờ bỗng dưng bị đứa con gái không có chút tư cách gì đáp trả, Hân tức đến không thể kiềm nén bản thân nữa, cô thét lên:

- Cô nói gì cơ?!!??!!!