1m54 và 1m82

Chương 32






Hải và nó đang nói chuyện vui vẻ, Ly vừa ăn vừa nói mà không biết khóe miệng bị dính kem, cậu chép miệng:

- Ăn uống kìa...

- Hả?! - Nó ngây người nhìn bạn khó hiểu.

Hải không nói không rằng, đưa tay lên ngang mặt nó, Ly theo phản xạ hơi nghiên người ra sau, và dường như nó biết được ý định của cậu ta ( cái này là nhờ cày phim Hàn nè ), nhỏ đưa tay lên lau miệng một cách nhanh chóng, Hải hơi hụt hẫng, nhưng cậu cũng lập tức hạ tay xuống, quay mặt đi và tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra. Bỗng nhiên điện thoại lại đổ chuông, Hải nhìn tên người gọi, liền xin phép đi nghe máy.

Vừa lúc đó, Khang từ xa thấy lưng nó, Nấm đang ngồi một mình chứ không phải với Hải như mình đang nghĩ, hắn lập tựa chạy lại, Ly ngẩn đầu lên nhìn hắn thở hổn hển, nó ngạc nhiên:

- Cậu mới đi đâu à? Làm gì thở như mới chạy đua vậy?

Hắn không đáp lại, mắt nhìn đống đồ vặt để trên ghế, vậy là Hải đã ở đây rồi. Bất cần, hắn cầm lấy một lon nước ngọt, mở ra rồi ngồi phịch xuống ghế mà không nói không rằng. Ly chỉ biết nhìn theo hắn khó hiểu, nhưng cây kem trên tay đang dần bị cái nắng thiêu đốt làm nóng chảy, giải quyết nhanh sớm là điều cần thiết.


Hải nghe điện thoại xong thì quay lại chỗ ghế, thấy Khang ngồi trên ghế, còn uống nước một cách ngon lành, trong lòng thấy hơi khoa chịu nhưng cậu vẫn tỏ ra bình thản:

- Cậu đến khi nào đấy?!

- Liên quan cậu không? - Hắn đáp lại cộc lốc, Ly quay sang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn. Hải không muốn đôi co nữa, cậu ấy quay sang nó:

- Mình có chuyện phải đi trước đây.

- Đi đi, đi nhanh đi - Hắn cướp lời nó.

- Nè... - Ly gằn giọng với hắn.

- Khang à, như thế là bất lịch sự đấy - Hải nhắc khéo - Mang danh đội trưởng thì hãy tỏ ra mình xứng đáng đi.

Chà chà... Một cú kết liễu đau đớn mà Hải dành cho Khang, hắn cười khẩy định đáp thì nó cướp lời:

- Cậu đi đi, có gì liên lạc sau nhé.

Hải vẫy vẫy tay rồi bỏ đi, đến khi cậu ta khuất khỏi tầm mắt thì nó mới quay sang nhìn hắn với khuôn mặt khó chịu:

- Cậu bị làm sao thế? Sao có thể ăn nói thế chứ?

- Thế là thế nào? - Khang cơn cơn đáp lại - Cậu ta đang cố đầu độc tâm trí của cậu đấy, không biết hả?

- Cái gì mà đầu độc tâm trí, hết nói nổi, cậu bị làm sao thế hả?! - Ly nhíu mày.


- Sao là sao? Câu đó để tui hỏi mới đúng, ai đời nào có bạn trai rồi mà để người con trai khác xoa đầu giữa ban ngày ban mặt vậy?!

truyện full

Ra là vì chuyện này, Ly im lặng nhìn theo vẻ mặt của hắn, nhìn giận khụng khịu đáng yêu quá, nó bật cười rồi lấy một miếng bim bim ra nịnh hắn ăn như trẻ con:

- Rồi rồi, tui sai sai... Ăn miếng đi nà.

Khang liếc nhìn nó, tỏ vẻ không đồng ý, nhưng vì miếng bánh dâng lên đến miệng nên hắn liền đớp lấy. Thế là hết giận

Và phía xa xa kia.... Ai đó đã thấy được, ai đó báo tin đến đối thủ nặng ký... Hân đang ăn thì nhận được tin nhắn từ một nick lạ kèm một hình ảnh và dòng chữ:

Có vẻ như hoàng tử không dành cho công chúa rồi, buồn quá nhỉ?!...

Kiều Hân đọc xong thì tim gan ngứa ngáy, đúng là chọc tức người ta. Nhưng vì chốn đông người nên cô không bộc lộ quá rõ ràng. Hoàng tử chỉ dành riêng cho công chúa, tất cả các câu chuyện đều thế cả, cứ để mà xem.

Giờ lên lớp, Hân đứng trước cầu thang thám thính tình hình, Ly lên lớp ngồi mà cô vẫn nhìn theo sau lưng, trong đầu thắc mắc sao hai người không đi cùng nhau. Đợi thêm một lúc thì cô nghe thấy tiếng nói cười của Khang dưới cầu thang, hắn thấy Hân đứng trên thì liền mỉm môi vui vẻ.

Hai người đứng nói chuyện một chút, vừa lúc đó nó đi ra khỏi lớp với một chiếc hộp trên tay, cả Hân và hắn đều thấy nhưng hai người dường như không bận tâm, cô cũng chú ý đến đôi mắt của hắn, không hề có chút gì gọi là liếc nhìn con nhỏ kia, cứ như cả hai không quen nhau. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai người đó đang có gì hay bức ảnh chỉ là sản phẩm của Photoshop?! Bao nhiêu câu hỏi và sự nghi ngờ quanh quần trong đầu của cô. Mấy chuyện này sẽ khiến Kiều Hân bận rộn cho mà xem.

Tối...

Cả nhà gọi điện video với bố, ông ấy vui vẻ khi thấy lại gia đình qua màn hình nhỏ, trò chuyện một lúc thì ông mới nhớ ra chuyện quan trọng:

Ba chuẩn bị được về đà nẵng nghỉ mấy ngày rồi, cả nhà ra ba chơi nhé. Vì sợ công việc bận nên không về sài gòn được.


- Nhưng con đang chuẩn bị đến kì kiểm tra mà?! - Nó phụng phịu.

- Vậy thì ở nhà ôn thi đi, mẹ với em qua. Mẹ đi sớm về sớm. Hứa mua quà Đà Nẵng - Cô Tú nịnh con.

Nó lớn rồi, nên cũng chấp nhận việc phải ở nhà theo đuổi việc học cao cả. Buồn thì buồn đấy, nhưng đây là cuối cấp mà, biết sao được.

Hắn nhắn tin khuya cho nó, Ly cũng bảo với hắn về việc sẽ phải ở nhà một mình mấy ngày để ôn kiểm tra, Khang an ủi và hứa sẽ bù lại cho nó. Ly nghịch ngợm hỏi thêm:

- Bù kiểu gì đây?!

Ngày nào cũng qua đem bánh cho bà, bà muốn đi đâu tui dẫn đi hết

- Hứa nhé, cấm có nuốt lời. Nam tử hán đại trượng phu, nói rồi không nuốt vào. - Ly cố tạo ra một bản cam kết.

Tôi, Lâm Mỹ Khang, hứa với Nấm là sẽ khiến cho mỗi ngày sẽ là ngày vui nhất cuộc đời Nấm, giờ thì ngủ đi... Ngủ sớm giúp tăng chiều cao đấy

Mọi bữa bị chọc ghẹo chiều cao thì nó sẽ vồ vào người đó mà cắn, hôm nay hạnh phúc lâng lâng nên liền Ừ rồi ngoan ngoãn đi ngủ. Khang lướt lại tin nhắn giữa hai người, đọc mà sao thấy như tụi trẩu tre yêu nhau. Cơ mà... Đáng yêu lắm lắm...