1m54 và 1m82

Chương 30






Tối nay nó muốn đi dạo một mình. Chủ đích thích thả lỏng bản thân thôi, dạo này nhiều chuyện quá. Nó mới vừa ra khỏi nhà tầm vài phút thì Khang tới, hắn hỏi nhỏ Linh có chị ở nhà không, thì con bé bảo chị gái ra phố đi bộ chơi rồi. Hỏi thêm nữa thì con bé nói chị đi một mình. Hắn im lặng suy nghĩ rồi móc điện thoại ra gọi cho mẹ:

- Con đi chỗ này nhé, tối nay có lẽ con về trễ

Con đưa trà sữa với cả bánh cho nhà cô chưa? - Cô Như hỏi.

- Rồi ạ. Thôi con tắt đây.

Nói xong hắn thét máy phóng xe đi

Trên phố tấp nập, mọi người có đôi có cặp đi với nhau. Duy chỉ có nó là lẻ bóng, nhưng nhỏ thích điều này. Hít một hơi thật sâu, nhỏ nhảy chân sáo tung tăng. Bỗng nhiên thấy mọi người tụ tập tròn đông quá, bon chen vào thì mới nhận ra là có ban nhạc đang chơi. Vả lại, ban này nổi tiếng chơi hay nữa, nên nhiều người đăng kí hát giao lưu. Nhìn mà vui quá.


- Có bạn nào muốn hát không ạ?! - Một bạn nam cầm mic lên nói.

Ly cũng ngó nghiêng xem ai là người hát tiếp theo. Bỗng nhiên, có ai đó cố tình đẩy hay vô ý đụng vào nó. Mạnh đến nỗi mà nhỏ phải bước tới trước vài nhịp chân để giữ thăng bằng:

- Vâng, có rồi. Mời bạn.

Ly ngây người, giờ mới nhận ra. Bước vài bước kia cũng đã đưa nó vào trong vòng tròn người. Ai nấy cũng nhìn nó chờ đợi. Thôi thì lỡ rồi, cứ hát vậy.

Nhỏ đăng kí bài Có Em chờ của Min. Vừa hát vừa nhún nhảy nhìn đáng yêu cực. Mọi người vỗ tay theo nhịp nhạc hưởng ứng với nó. Nhiều bạn thuộc lời còn hát theo nữa. Phải nói là rất vui.

Nó đâu biết rằng trong đám đông đó có người đứng nhìn nó và nở nụ cười. Trong tim hắn nhẹ nhõm khi thấy nó vui cười. Người đẩy nó cũng là hắn, chẳng là... Đã lâu không nghe thấy giọng hát đó.

Gần 9h tối rồi mà nó vẫn ngồi hóng mát ở ghế đá. Một anh chàng trên lưng gùi guitar đi qua, nhận ra cô bé lúc nãy, cậu ta liền bước đến làm quen. Ly đang nhắm mắt tận hưởng thì bỗng nhiên có cảm giác ai đó đến ngồi cạnh. Mở mắt ra thì gặp ngay nụ cười tươi của anh đẹp trai

- Em hát hay lắm. - Cậu ấy khen.

- Em.. Cảm ơn ạ... - Nó ngại ngùng trả lời. - Em tên Ly, anh tên gì ạ?

- Anh là Kiệt. Đào Huy Kiệt. Anh là guitar của ban lúc nãy.

- À. - Nó gật gù.

- Anh có mấy cái máy thu âm ở nhà. Nếu bữa nào em rảnh thì qua chỗ anh được không, giọng em hợp với mấy bài anh đang viết nè.

Huy Kiệt nói xong thì lấy một tờ danh thiếp nhỏ đưa cho nó, rồi cậu ta xin phép về trước. Phải nói là Ly ngây người, não load chậm cực kì. Cái gì mới vừa xảy ra vậy? Từ đâu ra một anh đẹp trai, làm quen sơ sài rồi đưa danh thiếp ngỏ lời muốn thu âm vậy? Đúng là đời, cái gì cũng có thể xảy ra được.


Ly đưa điện thoại lên nhìn thì thấy đã là 10h hơn rồi, thôi phải về đã, không là lại có chuyện nữa, mẹ sẽ lại hét toáng đủ kiểu cho mà xem. Trên đường về, ngay khu gần nhà, đường vắng không bóng người chỉ có ánh đèn ngả vàng trên mặt đường, làm nó hơi rùng mình, tâm trí cũng bỗng nhiên căng thẳng hơn.

truyện full

Tự nhiên từ đâu một con mèo hoang nhảy vụt ta đường, Ly giật mình lảo đảo rồi ngã rầm xuống đường. Chưa kịp đứng tên thì có người chạy đến, giọng nói lo lắng quen thuộc:

- Có bị làm sao không?

Khang lo lắng dựng xe lên rồi đỡ nó ra đứng dậy, hắn mắng vốn:

- Bộ đua xe với ai hả mà chạy như ma đuổi vậy. Đưa tay đây.

Ly nhẹ đưa bàn tay chảy máu của mình ra, nhưng trong đầu vẫn hơi loạn vì vụ ngã xe cũng như từ đâu mà hắn phóng ra nhanh thế. Khang chép miệng, nhíu mày nhìn nó:

- Rồi lỡ mấy đứa con trai nó chặn xe, hay nặng hơn nó bắt cóc đủ thứ rồi sao. Đi phải biết lúc đi lúc về chứ? Bộ bị đứt dây thần kinh sợ hả?!

Nó mím môi không nói gì, nhưng bỗng nhiên ôm chùm lấy Khang, vì nhỏ con nên Ly nằm lọt trong lòng cận bạn. Hắn đơ người bất ngờ, chưa kịp nói gì thì nó đã lên tiếng trước:

- Tui thích ông. Nhưng tôi ghét khi ông lên lớp mà tỏ ra không quen. Tim tổn thương lắm.

Khang đứng lặng, tiếng nấc của nó vang lên trong không gian trống của con đường, hắn còn cảm thấy được hơi nóng của nước mắt đọng trên tà áo của mình. Ra vậy, ra là đó giờ nó bị hắn làm cho tổn thương, sao không nói với hắn sớm là nó thích hắn đi? Khang từ từ đưa tay lên vuốt mái tóc của nhỏ, thì thầm nhẹ:

- Tui cũng thích bà... Nín đi, ngoan.

Sau một hồi trò chuyện bên vỉa hè, hai đứa rốt cuộc cũng hiểu hơn vì sao đối phương không muốn tỏ ra quen nhau khi ở trường. Nó vì không muốn bị coi là hai mặt, hắn thì không muốn đánh mất hình tượng nam thần:


- Nếu bà thích thì tui với bà đi học chung.? - Hắn đề nghị.

- Thôi, cứ giữ nguyên vậy đi. Tui tự đi được. - Nó nhìn điện thoại - Cũng khuya rồi. Về thôi.

Khang tính đưa nó về, nhưng nhỏ không chịu. Dù gì thì cũng gần tới nhà rồi, tự đi cũng được. Trước khi nó lên xe về, hắn bỗng nhiên ôm nó một lần, chặt đến nỗi mà nó phải thét lên:

- Muốn tui nộp thở hả?!

- Trời ơi, sao mà dễ thương quá vậy nè. Ôm mà không có cảm giác là đang ôm luôn á. - Khang cảm thán - Cưng quá đi.

- Bỏ ra, tui về.. gần ngộp rồi, người hì mà xịt nước hoa nồng quá đi - Ly giãy nảy trong bất lực.

Hắn áp hai tay vào má nó, ngửa đầu nó lên nhìn mình. Mặt nhỏ múp múp bị ém lại, môi chu ra nhìn đáng yêu cực kỳ. Chỉ muốn ngắm mãi thôi

- Ông mà không bỏ ra là tui đập giờ - Nó nhíu mày bực mình.

Khang không kiềm được bản thân trước vẻ tức giận cực đáng yêu của nó, nên đã không chần chừ, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi của nó. Ly trố mắt ngạc nhiên...