1m54 và 1m82

Chương 23






Hai người về đến nơi thì thấy mọi người tắm rửa chuẩn bị ăn tối tại nhà sinh hoạt cộng đồng, để chào đón mấy đứa tình nguyện viên mà các cô chú ở đây còn thuê hẳn cả dàn karaoke di động. Buổi tối hôm đó, mọi người giao lưu vừa hát hò vừa ăn uống với nhau. Đoàn còn bị yêu cầu phải bóc một người bất kì lên hát, nhưng thấy tình hình ai nấy đều cúi mặt thì chú xã trưởng nói với một cô bé:

- Con thích ai lên nào.

Ly vừa cười vừa nói chuyện, bấy giờ ngẩn lên mới để ý con bé đó đang nhìn mình, trên tay còn ôm móc khóa hình con gấu của nó nữa. Không phải chứ?! Nhỏ cố ra hiệu mình không đồng ý, nhưng cô bé lập tức đưa ngón tay lên chỉ:

- Chị kia ạ.


Cả đoàn chĩa mọi ánh mắt về hướng con bé chỉ, nó cười gượng. Bác xã trưởng nhiệt tình bước đến đưa mic cho nó. Từ chối không được, bác ấy dúi mãi cái mic vào tay nó. Thôi đành vậy, hát luôn, sợ làm gì, nghĩ rồi nó đứng dậy dứt khoát. Hải đưa ánh mắt cổ vũ của mình nhìn nó, hắn thì chỉ liếc lên một chút rồi lại cắm mặt vào mân ăn, Khang chắc chắn 100% nó sẽ cất chất giọng kinh khủng nhất nên hắn dường như đã thầm chuẩn bị tinh thần cho cú sốc này.

Tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng. Là ca khúc em gái mưa đây mà, không biết nhỏ có làm hỏng một bài hay như thế cũng như tâm trạng của người khác hay không nữa.

Mưa trôi cả bầu trời nắng...

Khang khựng đũa lại, Hải tỏ rõ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt. Ai nấy bất ngờ quay lại hướng của nó. Chỉ ngay câu đầu tiên thôi, giọng hát trong trẻo của nó như một liều thuốc tỉnh táo cho tất cả mọi người, không ai ngờ một đứa như nó lại sở hữu một chất giọng hay như thế. Hắn im lặng, mắt nhìn nó không chớp, mà không nhận ra mình đang bị Hân soi mới từng biểu hiện. Cô không bất ngờ về nó, không tập trung vào nó như mọi người, ánh mắt Hân nheo lên khi nhìn hắn. Nếu hai người đó thân nhau thì đáng lẽ Khang phải biết khả năng ngày của nó, sao Khang lại ngạc nhiên đến vậy?! Rốt cuộc... Chuyện này là sao?

Bữa tiệc kết thúc sớm vì mấy đứa cần được nghỉ ngơi, sau khi dọn xong đống chén bát thì ai nấy cũng chuẩn bị đi ngủ, vì lòng hiếu khách mà mọi người ở đây đã chuẩn bị rất kĩ để đón tụi nhỏ, nam nữ được chia ra hai phòng ngủ khác nhau. Nhưng... Dù tốt thế cơ mà có một người không thể ngủ được. Khang không tài nào nhắm mắt vì tiếng ngáy như đánh trống của thầy Lâm, giao hưởng của bọn ếch nhái và tiếng bọn con trai tuổi mới lớn bàn tán về mấy cái 18+. Bỗng nhiên từ đâu một con bọ cánh cứng nhỏ xuất hiện và bay vo ve trước mặt hắn. Khang nhảy dựng ra khỏi chỗ ngủ, bọn chúng giật mình bật giấy hàng loạt nhìn hắn, Khang nuốt nước bọt, tỏ vẻ như không có gì, cuộn theo cả chăn đi từ tốn ra ngoài.

Cửa vừa mở thì hắn nghe thấy tiếng phòng bên cũng có người chuẩn bị ra ngoài, linh cảm gì đấy không bảo hắn đóng cửa lại, mà chỉ cần đứng đấy thôi.

Cạch - Cửa mở, Ly xém chút nữa là thét lớn khi thấy một người cao to đang đứng trùm chăn nhìn chằm chằm vào mình, nhỏ trấn tĩnh lại rồi mới nheo mắt hỏi:

- Khang hả?!

- Nấm lùn? - Hắn ngạc nhiên rồi ra hẳn ngoài và đóng cửa lại - Cô làm gì ngoài này vậy?


- Tôi không ngủ với bọn họ được, nên tính ra ngoài xe bus ngủ. Còn cậu?

- Trong... Trong đó có con... Bọ cánh cứng - Khang ấp úng.

Ly nhìn khuôn mặt ngây ngô đần thối của hắn thì bật cười, không ngờ cậu ta thật sự sợ mấy con động vật nhỏ nhỏ xinh xinh đó. Khang khó chịu bĩu môi, nhưng mặt cậu bỗng nhiên tái mép khi nhìn lên phía trên tường, một con bọ ngựa cực to xanh ngắt đang đậu trên đó, nó quay lại nhìn thì cũng trố mắt ngạc nhiên vì kích cỡ oversize đó.

Và em bọ ngựa đó rất duyên dáng, nó dương cao đôi cách của mình một cách kiêu hãnh, chuẩn bị rời vị trí cũ này, chú còn như nhắm thẳng vào hai người đang đứng nhìn mình, chắc muốn đậu xuống nghỉ chân thôi. Thế mà khi chưa làm gì, cái cậu thanh niên trai tráng đó bỗng nhiên bỏ chạy thục mạng, con bé này cũng hoảng hốt theo sau. Ơ... Tôi chỉ định nghỉ chân thôi mà?! Hai người bị làm sao thế???

Vừa vào tới xe bus, nó đóng sập cửa lại. Cả hai ngồi thở hổn hển, nó vừa cười vừa nói:

- Được cái to xác...

Khang nhíu mày khi liên tục bị dè bĩu, hắn đứng dậy, chọn một chỗ ngồi và chỉnh ghế hơi ngã xuống, chỉnh lại chăn:

- Đi ngủ đi.


Ly đang cười thì mất hứng. Khang vừa nhắm mắt thì cảm giác có tiếng người ngồi xuống bên cạnh, quay nhìn thì thấy nó chỉnh ghế lại, nằm xuống và còn kéo chăn của hắn nữa. Khang nhíu mày:

- Làm gì đấy?!

- Không chăn gối, xung quanh đáng sợ quá. Cho ké xíu đi. - Nó nói với chất giọng nài nỉ đáng yêu, không để hắn kịp trả lời đồng ý hay không, nó tiếp - Tôi ngủ đây, cậu ngủ ngon.

Khang im lặng, chẳng biết nên nói gì nữa, mắt thậm chí còn không thả nhắm lại mà cứ mở trừng trừng vì.... Cảm xúc lẫn lộn trong tim. Tầm mấy phút sau đó, Ly khẽ quay mặt sang phía hắn, nhịp thở đều và nóng hổi của nó phả vào cánh tay cơ bắp. Ngủ thật sao? Cậu ta có thể ngủ an lành đến thế cơ á? Để kiểm tra tình hình, Khang khẽ gọi tên nó, nhưng không nghe được tiếng trả lời. Bấy giờ hắn mới dám quay lại kiểm tra, mắt nhỏ nhắm nghiền. Khang khẽ kéo chăn đắp lên vai nó, sau đó là quay người ra phía cửa sổ.

Lúc này, mắt Ly mở dần. Nhìn tấm lưng lớn trước mặt mình, nhỏ bĩu môi, mở khẩu nhưng không phát ra tiếng:

- Đồ đáng ghét.