1m54 và 1m82

Chương 11






Thứ hai...

Lại phải hết thân tàn ma dại xuống trường... Chán. Nó nằm dài trên bàn, có tiếng loa kêu, hình như thông báo gì đấy. Aixx... Không quan tâm đâu, nó vùi đầu vào mặt bàn. Ráng cho đủ năm tiết sáng, thêm ba tiết học toán chiều nữa là xong rồi.

Giờ trưa...

Hắn ngồi đối diện nó, vì dù sao thì cứ cho Khang đã vào hội rồi, nhưng nó không ưa thì vẫn thế thôi. Trang hỏi:

- Chiều nay cậu tính sẽ làm chức gì?!

- Là sao? - Nó vừa ăn vừa nói

- Không nghe hả? Đội sao đỏ sẽ họp để nhận nhiệm vụ kìa, trưa ăn xong là đi này?! - Phong giải thích.

- Haizzz - Nó thở dài - Làm quan huyện thôi.

Hắn cười khẩy, phát ra tiếng nhẹ nhưng cũng đủ làm cho ba đứa quay lại nhìn. Nó nhíu mày khoa chịu:


- Thằng này? Cười vui gì?

- Càng làm nhỏ, càng bị ức hiếp - Hắn giải thích - Chi bằng làm lớn thì sẽ giao nhiệm vụ, sai khiến dễ hơn.

Hai đứa kia gật gật đầu kiểu đồng tình, riêng nó thì nhếch mép lên khinh thường:

- Không nghe câu, làm càng to trọng trách càng lớn à. Tôi là kiểu người không thích bon chen. Hiểu chưa?!

Phong và Trang lại gật kiểu như tán thành nó. Mà nói thật, chúng nó cái gì cũng gật, gật bất chấp. Hắn bình thản, đũa vừa trộn cơm vừa nói:

- Không cọ xát thì sao phát triển.

Nó Liếc qua hai đứa đang bị liệu cổ vì gật đầu. Nó nhăn mặt:

- Hai ông gà gật cái gì, nói gì đi chớ?!

- Nói cái gì đây? - Trang ngây người.

Aixx... Toàn cái lũ một ruột chống lại nó thôi.

Tại phòng họp...

Nó ngồi yên vị tại chiếc bàn gần cuối cùng của hội trường. Còn hắn thì ngồi sau nó một dãy ghế. Mới chỉnh lại váy áo thì có người đến ngồi bên cạnh, nó quay lại thì ngạc nhiên:

- Hải?! Cậu cũng là sao đỏ hả?!

- Ừ, mình giao chức lớp trưởng cho bạn khác. Làm hai năm chán rồi - Hải cười thân thiện.

Nó thì tẽn tò đỏ mặt, hở chút là vuốt tóc mai hai bên tai, cười thì nhẹ nhàng, dịu dàng như... Con gái, còn ưỡn ẹo như có gì trong áo vậy. Khang ngồi dãy trên quan sát, nãy giờ vừa chống cằm vừa khó hiểu mấy hành động kì lạ của nó, hắn thắc mắc:

Con đấy bị nhột chỗ nào à?

- Ở đây vẫn chưa có người ngồi chứ?! - Có tiếng nói làm hắn hơi giận mình. Quay lại thì thấy em hoa khôi đang đứng nhìn mình, mái tóc đen dài óng ả. Hắn cười:

- Chưa, cậu ngồi đi.


- Cảm ơn nhé - Kiều Hân cười hiền.

Nó tình cờ quay lưng lại quan sát mọi người, bắt gặp hắn đang ngồi nói chuyện với Hoa khôi, cô ta còn cười dịu dàng. Ly nhếch môi:

lại bắt đầu hại con người ta

truyện full

Thầy Lâm chuyên phụ trách đội sao đỏ cầm cây thước như một phụ kiện không thể thiếu, ông gõ gõ vào bàn:

- Rồi! Ai ứng cử hay bầu cử làm đội trưởng đi.

Tất cả những người ở đây, chả có ai là tự ứng cử vào đội sao đỏ cả, đều bị ép thôi. Chắc vậy, nên khi thấy bảo chọn đội trưởng thì ai cũng cúi mặt xuống. Duy chỉ có hắn là mạnh dạn dơ tay lên, thầy hài lòng:

- Tốt, có tinh thần xung phong. Em tên gì?!

- Mỹ Khang ạ, là học sinh mới chuyển trường ạ - Hắn dòng dạc.

Kiều Hân nhìn hắn rồi bỗng dơ tay lên ý kiến, thầy Lâm cho phép thì cô đứng lên nói ý nghĩ của mình:

- Em xin làm đội phó ạ.

- Tốt tốt tốt... - Thầy hài lòng - Không có năm nào họp đội mà khỏe như năm này. Vậy ta chuyển sang phân nhóm nhé. - Thầy cầm giấy lên, tiếp - 56 đứa, mỗi nhóm sẽ có 8 bạn. Hai bạn phó và trưởng không cần nhóm. Mấy đứa tự chọn nhóm đi. Rồi bầu luôn nhóm trưởng ra.

Cả hội trường rầm rì, một số người du chuyển để đến với nơi đang thiếu thành viên. Hải quay sang nó, bỗng dưng cầm lấy bàn tay của nhỏ đang để trên ghế, làm nó hơi giật mình, cậu cười:

- Chung nhóm nhé?!

- À... Ờ... Được được. - Nó đỏ mặt

Những người khác cũng quay lại xin chung nhóm, sau đó thì cả hội bầu ra nhóm trưởng, vì đã làm lớp trưởng nhiều năm, Hải có chút kinh nghiệm nên mọi người quyết định lấy cậu ấy làm leader. Hắn không nói gì, mắt chỉ dán vào nó và Hải, nheo hai con ngươi để xem họ có làm gì mờ ám không.

* Cạch... Cạch....* - Thầy gõ thước lên bàn:

- Xong chưa?! Ổn định đi. Các nhóm trưởng đứng lên giới thiệu xem nào.


Lần lượt từng người đứng lên. Tới lượt Hải, cậu cũng không kém cạnh:

- Em là Hoàng Hải, nhóm trưởng nhóm 5 ạ.

Thằng đó là nhóm trưởng sao?! Được - Hắn nheo mắt.

Tối...

Cả nhà ngồi vào bàn ăn và gọi điện cho bố. Chú Đoàn - Bố nó vui vẻ

Nhìn đồ ăn ngon quá nhỉ? Bố muốn về nhà quá

- Hình như cuối tháng 12 này bố vào đã nẵng ạ?! - Nó hỏi

Ừ, nhưng cũng vì công chuyện thôi. Nên không về được - Bố ỉu xìu.

- Lúc đấy nếu em xin nghỉ thì chắc em sẽ dẫn hai đứa ra được. - Mẹ cười.

Hứa nhá... Mong được gặp hai công chúa lắm rồi - Bố hứng khởi.

- Hứa - Cô Tú gật đầu.

Vậy nhá, cả nhà ăn đi, bố cũng đi ăn đây

- Chào bố ạ - Hai công chúa vẫn tay tạm biệt.

Nhà nó là vậy, ít khi nào có được đủ 4 người ăn trên mâm cơm. Nhưng chỉ cần những cuộc gọi thế này thôi cũng ấm lòng rồi. Tháng 12.. Hơi lâu đấy, nhưng không sao cả vì thời gian trôi đi nhanh lắm. Ừ... Sẽ nhanh lắm