Na Na vụng về khuấy bát mì, nói: Nhiều quá, anh ăn giúp em với.
Tôi hỏi cô ấy: Na Na, thực ra em có thể xóa bỏ quá khứ của mình một cách dễ dàng mà, mỗi lần thấy mình không thoải mái, anh sẽ thay đổi hoàn toàn
nơi ở mới, như thế sẽ không có ai quen biết em, em lại bắt đầu lại từ
đầu.
Na Na nói: Anh có thể gột rửa được hết sao, em không làm thế được. Nếu em đẻ con gái, nó sẽ phải trong sạch, em không cho phép nó
làm nghề này. Em đã từng nói với anh điều đó chưa nhỉ?
Tôi bảo: Ừm, em luôn nhấn mạnh nó. Em nói phải cho con đi du học ở Triều Tiên.
Cuối cùng Na Na cũng không ăn hết bát mì. Chúng tôi rẽ vào trạm để đổ xăng.
Na Na vào nhà vệ sinh của trạm xăng, cô ấy nói: Phụ nữ có thai không
được nhịn, mỗi khi anh nhìn thấy nhà vệ sinh là phải cho em vào ngay.
Tôi nói: Em sẽ không bỏ chạy nữa chứ?
Na Na bảo: Không đâu. Anh định bỏ chạy sao?
Tôi nói: Không.
Na Na bảo: Không sao, anh cứ bỏ chạy đi, em chẳng sao đâu. Ở đâu em chả sống được.
Tôi nói: Anh đưa em đi tìm ông chủ Tôn.
Na Na đáp: Ừm. Anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu mà lo, anh là ông khách mà em đã nói chuyện nhiều nhất.
Tôi nói: Anh không phải là khách của em.
Na Na chợt sững người, nói: Lẽ nào anh muốn làm chủ của em.
Tôi bảo: Điều đó lại càng không thể. Chỉ là một người bạn thôi.
Na Na cười hỏi: Người bạn đã từng lên giường cùng nhau ư?
Tôi đáp: Vì em không nói sớm, nếu em nói đang có thai, anh làm sao lên giường với em được.
Na Na nói: Em cũng hối hận, nếu bảo sớm, anh sẽ không cần em nữa, em sẽ
phải quay về, tuy bị mất mấy trăm đồng bạc đấy, nhưng kỳ thực lại tiết
kiệm được hai vạn đồng. Đều tại em không chịu nói rõ với anh.
Tôi bảo: Na Na, thực ra nếu em vừa bước vào phòng mà nói rõ mọi chuyện, anh sẽ nhớ em suốt đời, chắc chắn em là cô gái điếm đầu tiên vừa bước vào
cửa đã nói ngay là mình có bầu.
Na Na cười cười, nói: Anh nhìn kìa, camera đang quay chúng ta đấy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc camera khá lớn, đang chiếu thẳng về phía
cửa hàng bách hóa của trạm xăng, đằng cuối là nhà vệ sinh. Tôi né sang
bên một cách vô thức.
Na Na nói: Nào, chúng ta chụp chung một bức ảnh.
Hai chúng tôi đứng trước camera của cửa hàng bách hóa, cùng nhau mỉm cười nhìn vào máy quay trong năm giây.
Tôi hỏi Na Na: Đây được coi là cái gì?
Na Na bảo: Đây được coi là một nhánh của cảm giác an toàn. Gọi là cảm giác tồn tại. Em đọc trong sách đấy.
Tôi nói: Đúng là em có đọc sách thật.
Na Na đáp: Vâng, đôi lúc nhàn rỗi em cũng có đọc vài cuốn tạp chí. Nhưng
em chỉ đọc tạp chí phụ nữ, tạp chí tình cảm, tạp chí tâm lý, tạp chí
thời trang, nhiều nhất là mấy thứ ấy thôi, một vài thứ quá cao siêu như
kiểu tin tức xã hội, chính trị gì đó em đều không thích đọc.
Tôi nói: Ừm, nếu không thì em cũng không bao giờ muốn cho con gái mình đến Triều Tiên.
Chúng tôi mua nước uống cùng một ít bánh quy và xúc xích, lái chiếc 1988 lên
đường. Tia sáng lạnh lẽo cuối cùng của hoàng hôn đang dần tan biến. Tôi
quay sang Na Na, nói: Na Na, em mệt thì ngủ, nếu chưa mệt thì kể chuyện
đi.
Na Na nói: Em đã kể bao nhiêu chuyện như thế, nhưng anh vẫn
chưa kể tí gì về mình cả, anh luôn trầm tư suy nghĩ. Chúng ta giao ước
nhé, anh kể một chuyện rồi em kể tiếp một chuyện. Anh kể trước đi.
Tôi nói: Được, anh kể trước, kể cho em nghe chuyện của anh. Trước đây lâu
lắm rồi, anh có một cô bạn gái, tên là Lưu Nhân Nhân, cô ấy là mối tình
đầu của anh, cho đến tận bây giờ anh vẫn rất thích cô ấy. Anh và Lưu
Nhân Nhân quen nhau từ hồi tiểu học, thời đó anh đã bắt đầu chớm biết
yêu, thích ngay một cô bạn gái mặc chiếc váy màu xanh lam, khảo sát qua
nhiều nguồn, lại thêm mấy năm ròng chuyên đi kiểm tra tiết thể dục mắt,
anh đã lật tung cả trường lên mà tìm kiếm, cuối cùng anh cũng xác định
được cô gái đã khiến mình xao xuyến từ cái nhìn đầu tiên chính là Lưu
Nhân Nhân. Lưu Nhân Nhân hát rất hay, gia đình cơ bản, khi đó mọi người
đều ngốc nghếch luôn thích bắt chước, cô ấy cùng ba người bạn khác lập
nhóm nhạc Tôi có hẹn với mùa xuân, tên thành viên là bốn nhân vật gì gì
ấy, anh cũng chưa bao giờ xem bộ phim truyền hình đó.
Na Na ngắt
lời tôi nói: Em cũng từng lập ban nhạc, khi còn nhỏ, mấy đứa hát hay lập thành một ban nhạc gồm có bốn chị em, không chỉ thế, bọn em còn đặt cho mỗi đứa một cái nghệ danh, đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ rõ, vì là chị em nên đều mang họ Liễu, tên em là Liễu Tư Băng, còn ba người kia là
Liễu Tử Nhược, Liễu Nguyệt Dao, Liễu Tuyết Doanh. Những chuyện ấu trĩ
như thế mọi người đều làm cả. Sau đó thì sao, anh nói đi.
Tôi kể
tiếp: Nhưng hồi tiểu học anh không theo đuổi Lưu Nhân Nhân, mãi đến cấp
ba, anh mới bắt đầu theo đuổi cô ấy. Cô ấy còn đặt cho anh một cái biệt
hiệu, chính từ tiết tập thể dục cho mắt, cô ấy đã gọi anh là Phản Cách
Mạng, từ đó về sau, mãi đến khi học hết cấp ba, anh luôn bị gọi là Phản
Cách Mạng. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì to tát, chỉ là giữ mãi
trong lòng đến tận những năm cấp ba, em biết đấy anh thích cô ấy từ hồi
tiểu học mà.
Na Na hỏi: Tại sao? Tại sao anh lại chậm chạp thế?
Tôi bất đắc dĩ phải kể cho cô ấy nghe: Con gái dậy thì sớm lắm, hồi ấy anh
cao có 1m4, cô ấy đã cao hơn anh nửa cái đầu, phải hơn năm năm sau anh
mới cao hơn được, lúc ấy anh mới dám theo đuổi cô ấy. Anh cũng chẳng
biết cô ấy đã đổ hay chưa nữa. Dù sao anh cũng thật lòng thích cô ấy,
mối tình đầu thường mê muội thế đấy. Sau này lên đại học anh đến thành
phố khác, cô ấy là con gái nên gia đình bắt phải học gần nhà, cô ấy nói, chẳng còn cách nào, bố mẹ cô ấy bôn ba vất vả nhiều rồi, bây giờ chỉ
muốn con gái quẩn quanh trong mấy bức tường. Em có hiểu không Na Na, thế nghĩa là ổn định đấy. Sau đó anh đi còn Lưu Nhân Nhân ở lại. Quả là anh chậm chạp thật, Lưu Nhân Nhân và anh hoàn toàn không giống nhau, với
anh cô ấy là tình yêu đầu tiên, còn cô ấy trước có qua lại với một nam
sinh trường ngoài, nhưng sau đó bị người ta đá, nên trong tình yêu cô ấy luôn có cảm giác đề phòng, cô ấy nói không thể để anh dễ dàng có được
cô ấy như thế. Câu nói này phần nào đã bộc lộ những thiệt thòi cô ấy đã
phải chịu trong mối tình trước. Đương nhiên anh cũng thấy không thoải
mái, nhưng biết mình chưa tán đổ được hoàn toàn, nên anh không quá bận
tâm. Cô ấy chỉ để anh nắm tay, lại còn phải nắm thế này, không được nắm
thế kia, qua đây Na Na, anh làm thử cho em xem…
Na Na đưa tay ra, tôi xòe rộng bàn tay mình và đan vào các ngón tay của cô ấy rồi nắm
chặt, tôi nói: Nắm tay thế này là không được.
Na Na không hiểu liền hỏi tôi: Tại sao?
Tôi nói: Anh không biết.
Na Na bảo: Có vẻ giống bọn em đấy, có vài người luôn đặt ra cho bản thân những quy tắc rất kỳ lạ.
Tôi nói: Cô ấy nghĩ nếu nắm tay như thế hai bên sẽ nảy sinh những cảm xúc khăng khít, gắn bó.
Na Na nói: Ờ, khả năng cô ấy sợ những ngón tay của anh làm gì đó với các ngón tay của cô ấy.
Tôi đáp: Cũng chẳng biết được. Dù sao anh cũng luôn phải cẩn thận từng tí
một, anh yêu cô ấy, đến mức không giữ lại chút gì cho riêng mình. Yêu
một cách đắm say ngu muội, dốc hết cả tâm can.
Na Na nói: Ồ, thế cậu bé của anh có được lôi ra không?
Tôi nói: Vẫn chưa đến bước ấy.
Na Na cười một cách sảng khoái: Ha ha ha ha.
Tôi nói: Nhưng anh cũng chẳng biết, lúc đó anh vẫn chưa hiểu gì về phụ nữ cả, anh cứ nghĩ rằng đó là giữ gìn tình cảm.