19 Ngày

Chương 67: Ngoại truyện 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thay ảnh vì có cảm giác ngầu lòi như Hằng ca của tui vậy <3, mỗi tội anh tui tóc hem trắng

______________________________________

Hứa Duy cảm giác được rất rõ ràng, học kỳ mới so sánh với học kỳ trước cảm giác khẩn trương hơn. Bầu không khí như thế này, kỳ thật từ ngày đầu tiên khai giảng đã bắt đầu lên men, chủ nhiệm lớp ba không năm đã khàn cả giọng khuyên bảo các bạn học phải nắm chắc thời gian, hoặc là một câu cảm thán nhắc nhở mọi người, cấp 3 chỉ còn lại một phần hai.

Chế độ từ trước đến nay đều có truyền thống là cứ đến học kỳ sau của lớp 11, tất cả chương trình học cấp 3 đều phải kết thúc, còn lại một năm hoàn toàn dùng để tiến hành kiểu ôn tập ma quỷ, củng cố kiến thức và luyện tập.

Cho nên học kỳ này các thầy cô cũng bắt đầu lo lắng, bài thi và đề ôn tập cũng ngày càng tăng nhiều, nguyên cả giờ thể dục để nghỉ ngơi buông lỏng thì thường xuyên bị các thầy cô cướp đi giảng bài thi, giáo viên thể dục của lớp 11 học kỳ này cực kỳ an nhàn.

Hứa Duy dường như không cần quá độ đã thích ứng bầu không khí như thế này.

Mà Chung Hằng lại có chút sứt đầu mẻ trán. Giai đoạn học trước có cơ sở thì không tốn sức, toàn bộ là nhờ mấy tháng đã bồi bổ, giờ tiết tấu và lượng kiến thức rất nặng làm cho anh tiêu hóa rất khó, cùng một tờ bài thi Hứa Duy một giờ đã làm xong, anh lề mề tới tận ba tiếng, dường như tất cả thời gian sau khi học xong củaHứa Duy đều dùng để giảng đề cho anh.

Chung Hằng vẫn để điện thoại lần trước ở chỗ Hứa Duy, có đôi khi buổi tối làm bài ở nhà, chỗ nào không rõ cũng sẽ gọi điện thoại hỏi cô.

Mặc dù quá trình này gập ghềnh khó khăn, nhưng hiệu quả cũng lrất rõ ràng.

Đến đầu tháng tư, các bài trắc nghiệm Chung Hằng làm đều có thể bảo đảm đạt tiêu chuẩn trở lên, toán học ngẫu nhiên còn có thể lên tới một trăm.

Các thầy cô đều nhìn ra anh đúng là đang cố gắng, chủ nhiệm lớp Trần Quang Huy đối với anh cũng đổi mới, bỏ đi hoài nghi lúc đầu.

Nhưng một chuyện khác lại làm cho Trần Quang Huy có chút đau đầu.

Thầy mặc dù là cái người đàn ông trung niên vô ý, nhưng mắt thì không mù, tai không điếc, đã làm chủ nhiệm lớp nhiều năm, có một số việc không thể gạt được thầy.

Đối với lớp học có một vài bạn học nam nữ thích nhau ở thời điểm dậy thì là việc nhỏ, Trần Quang Huy trong lòng thật ra rất rõ ràng, chỉ cần không quá mức quá phận, ông đều sẽ xử lý mở một mắt nhắm một mắt, bởi vì đại bộ phận yêu đương đều là thành tích rất tệ, không có hi vọng gì.

Nhưng Hứa Duy lại khác biệt.

Lúc đầu lúc phát hiện việc của Hứa Duy và Chung Hằng, Trần Quang Huy giật nảy cả mình, khó mà tin được.

Nhưng mà nghĩ lại ngẫm lại cũng đã hiểu được, ở tuổi này con trai chỉ cần dáng dấp đẹp mắt sẽ có nữ sinh coi trọng, thành tích tốt xấu chẳng liên quan quá nhiều, dù sao đều còn nhỏ, tuổi còn trẻ.

Thế nhưng làm chủ nhiệm lớp, Trần Quang Huy ôm rất nhiều kỳ vọng về Hứa Duy, ông cảm thấy cô gái nhỏ này thông minh, tính tình cũng tốt, chỉ cần không lui bước, cô thi đại học tối thiểu cũng phải đỗ 10 chỗ, ban phổ thông có thể có mấy người thi tốt thực sự không dễ dàng.

Nói khó nghe mộ chút, Trần Quang Huy sợ hạt giống tốt Hứa Duy bị thằng nhóc Chung Hằng kia gieo tai họa, mặc dù hiện tại cậu nhóc đó đang tiến lên, nhưng việc yêu đương dù sao cũng rất dễ dàng phân tâm.

Trần Quang Huy suy nghĩ hơn nửa ngày, cảm thấy việc này nghĩ như thế nào cũng khó giải quyết. Yêu sớm đây vốn chính là việc làm cho thầy cô sợ xử lý nhất. Ông quyết định vẫn là chờ kỳ thi giữa kỳ qua, xem thành tích của Hứa Duy rồi nói.

Trước mắt, ông muốn sắp đặt việc đi chơi xuân trước. Nói đến chơi xuân, đây cũng coi như là một chuyện tương đối hóa nhân tính, lớp 10, lớp 11 đầu tháng tư đều sẽ sắp đặt hoạt động đi chơi xuân, mặc dù quy định nghiêm ngặt địa điểm đi chơi xuân không thể ra địa bàn Phong Châu, nhưng đối với học sinh mà nói, đã là chuyện tốt lắm rồi, không ra khỏi nơi này nhưng cũng có thể chơi nha.

Trải qua giờ họp lớp cùng thảo luận giơ tay biểu quyết, ban mười cuối cùng đã quyết định chọn nông thôn là địa điểm du xuân lần này, ở một ngày, nội dung hoạt động chủ yếu là ngắm đồng ruộng, ngắm hoa cùng tới đỉnh núi nấu cơm dã ngoại, mục đích là cảm nhận vẻ đẹp mùa xuân tươi đẹp, có thể tự mang đồ ăn vặt, đồ chơi ví dụ như chơi diều.

Đương nhiên, phải chuẩn bị tốt từ sớm dụng cụ nấu cơm dã ngoại và nguyên liệu nấu ăn. Sau khi ban cán sự lớp thảo luận, chia nhiệm vụ ra cho từng tổ, cần mang nồi, khăn trải bàn, nguyên liệu nấu ăn, gia vị và thức ăn nhanh đóng hộp thống nhất mua sắm.

Thứ bảy đã đến, các lớp tập chung ở cửa trường học, lên xe cùng tới địa điểm chơi xuân.

Chủ nhiệm lớp ban mười Trần Quang Huy cùng thầy giáo ngữ văn Lưu Tự Lượng, hai người đàn ông trung niên vừa lên xe đã an vị ở phía trước phối hợp nói chuyện phiếm.

Cho nên học sinh phía sau rất tự do, mấy hàng nam sinh ngồi ở phía cuối cùng không sợ chết lấy bài poker ra, toàn bộ quá trình đè ép cuống họng xuống để nói chuyện, còn chơi nhiệt tình đến quên cả trời đất.

Hứa Minh Huy thỉnh thoảng lại liếc trộm một chút ở phía trước, phân thân làm hai việc vừa đánh bài, vừa canh gác.

Chung Hằng chơi hai ván, cảm thấy không có ý nghĩa đã đẩy chỗ của mình cho người khác. Anh tựa ở lối đi nhỏ liếc nhìn phía trước, Hứa Duy ngồi ở bên cửa sổ, cách anh ba hàng. Cô đang nói chuyện với Lâm Ưu, không biết nói đến cái gì, cười đến con mắt đều cong.

Lâm Ưu đưa tay bóp gò má cô, cô trốn về sau tránh, lúc nghiêng đầu, tóc dài trượt xuống, che mặt. Chung Hằng nhìn một hồi, thấy Lâm Ưu vẫn còn trêu cô, nhịn không được nhíu mi: Bóp mặt cô lâu như thế làm gì, con mẹ nó chứ còn chưa được bóp thử đây! Anh hành động nhanh hơn ý nghĩ trực tiếp đi tới.

Lâm Ưu đang lúc vui vẻ, đã xoay người trêu Hứa Duy bên cửa sổ, căn bản không nhìn thấy Chung Hằng.

Tưởng Mông ngồi ở phía sau dùng sức ho một tiếng: "Lâm Ưu!"

"Làm gì?" Lâm Ưu ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Chung thiếu gia dửng dưng đứng ở đằng kia, toàn thân đều viết "Không cao hứng".

Đến, thiếu gia đến tuần tra.

Lâm Ưu cũng đã ăn vụng được, thỏa mãn buông lỏng tay:"Cho cậu mượn ngồi một hồi, nửa giờ, không thể nhiều hơn." Cô đứng dậy đi ra đằng sau.

Chung Hằng ngồi xuống, chân dài ở hết không gian bên trong, hơi có chút ủy khuất.

Hứa Duy dịch tới, nói: "Nơi này không rộng rãi như đằng sau, anh ngồi không thoải mái đúng không."

"Không có gì."

Chung Hằng nhìn kỹ gương mặt của cô, luôn cảm thấy có hơi đỏ lên, bất mãn nói: "Sao cậu ấy bóp mặt em lâu như vậy?"

Hứa Duy nói: "Trò đùa thôi."

"Không đau?"

Hứa Duy lắc đầu: "Cậu ấy ra tay không nặng, không phải anh đang đánh bài sao, tại sao cũng tới đây"

"Không dễ chơi, nói chuyện cứ vuốt ve, thái giám, không thoải mái." Chung Hằng lấy ra hai hộp kẹo bạc hà nhỏ: "Tối hôm qua nhìn thấy, loại này chưa ăn qua đúng không?"

"Chưa ăn qua."

"Giữ cái còn lại ăn đi." Chung Hằng nhét kẹo vào túi cô.

Nửa giờ đường xe, mười giờ hơn đã đến. Xe dừng ở trên đê lớn, nhiều người nông dân ngồi đò ngang qua con sông hẹp, đối diện là núi, khắp núi tràn đầy màu xanh nhận lấy những khóm hoa đỗ quyên lấm tấm, sườn dốc chân núi có một mảng nhỏ cây cải dầu hoa, xa hơn một chút, có một biển hoa tử vân anh.

Mọi người vừa lên núi, giống như những chú chim nhỏ được thả khỏi lồng, mấy ngày liền bị bài tập bài thi đè ép, giờ đây tâm tình lập tức rất vui vẻ.

Chuyện thứ nhất là chuẩn bị cơm trưa. Chọn nơi tốt, các nam sinh nghe theo chỉ huy của thầy giáo, bắt đầu đào hố dựng lên nồi và bếp, nữ sinh lần lượt lấy ra nguyên liệu nấu ăn, tay cầm muôi tay trợ thủ.

Hứa Minh Huy cùng Triệu Tắc mặt dày mày dạn muốn cùng mấy người Hứa Duy ở cùng một tổ, muốn tranh xào rau, kết quả toàn đem đến trở ngại, rau xanh không xào quen, cá thì nướng khét.

Tưởng Mông nhìn nhìn Chung Hằng trải khăn trải bàn ở một bên, kéo Hứa Duy lại: "Van cầu cậu đi tìm thiếu gia xin chỉ thị, đem Hứa tổng quản và Triệu công công đi lưu đày không được sao."

Hứa Duy bị chọc phát cười: "Thế nhưng mà bọn họ còn hỗ trợ rất tích cực."

"Nếu còn tiếp tục giúp kiểu đấy, Lâm Ưu muốn đá bọn họ xuống núi, cậu tin hay không."

"Tin tin tin." Hứa Duy tranh thủ thời gian đứng dậy, "Tớ đi xin chỉ thị." Hứa Duy chạy rất nhanh đến bên người Chung Hằng, ngồi vào trên đồng cỏ khích lệ: "Thiếu gia, khăn trải bàn trải tới mức đẹp lạ thường."

Chung Hằng ngẩng đầu cổ quái nhìn cô một cái. Từ trước đến nay cô ngoan cực kì, nói chuyện cũng chững chạc đàng hoàng, chỉ là không biết lúc nào học được bộ dạng này của Lâm Ưu, một khi xưng hô đổi thành "Thiếu gia", lại chẳng hiểu ra sao nói lời hữu ích khen anh, tám chín phần mười đã đào cái hố đằng sau.

"Có việc?" Chung Hằng hừ một tiếng: "Đừng có đùa không đàng hoàng."

"Không có." Hứa Duy nhỏ giọng nói:"Nhưng thật ra là củi không đủ, anh có thể đi nhặt khôn?"

"Được." Chung Hằng sảng khoái đáp ứng.

Hứa Duy nói: "Để bọn họ đi chung với anh đi, nhặt nhiều một chút."

Chung Hằng thuận theo phương hướng cô chỉ, nhìn một cái, chậm rãi cười.

Anh quay đầu, tiến đến bên tai Hứa Duy:"Tìm cái gì để lấy cơ, là hai đồ đần kia làm phiền em?" (lời muốn nói: anh trở mặt còn nhanh hơn gió mùa Hằng ca ạ, ngta là bạn tốt của anh đó)

"..." Hứa Duy yên lặng gật đầu.

Chung Hằng: "Đã hiểu." Anh đứng người lên, đi hai bước, lại quay đầu lại, không thể tin nhíu mày, lấy khẩu hình hỏi cô: "... Con mẹ nó chứ cũng nhận người phiền?!"

Phốc. Hứa Duy bật cười: Cái logic này thật tuyệt.

Ánh nắng lọt vào trong mắt cong cong của cô. Cô chỉ cười, không nói chuyện.

Qua hai giây, nâng tay phải lên đặt ở bên môi, học anh lúc trước đã làm như thế, cho anh một nụ hôn gió.

Làm sao lại thế, anh đáng yêu nhiều.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, miệng đã bị đút đầy đường, Chung thiếu gia khăng khăng một mực dẫn hai đồ đần nhặt được một đống củi trở về.

Mặc dù tình trạng nấu cơm diễn ra kéo dài, trò cười chồng chất, nhưng dù sao cũng là mọi người tự mình làm, lại phong cảnh tốt đẹp làm nền, cơm trưa ăn tới mức vui vẻ rộn ràng, bình thường không để ý lẫn nhau thế nhưng hôm nay lại hài hòa vui vẻ, chủ động chia sẻ mình thức ăn.

Trần Quang Huy cảm thấy hết sức vui mừng, không nghĩ tới mấy thằng nhóc quỷ này năng lực hành động cũng không tệ lắm.

Sau bữa ăn là thời gian tự do hoạt động, mọi người chơi đùa lấy tổ trưởng dẫn đầu, chỉ cần cam đoan không lạc, trên núi dưới núi có thể chạy tùy tiện, trước ba giờ trở về chân núi tập hợp là được.

Rất nhiều bạn học cầm diều chạy đến sườn núi thả.

Tưởng Mông cũng mang đến một con, Lâm Ưu giúp cùng một chỗ giúp cậu ấy thả, Hứa Duy ngồi trên đồng cỏ nhìn xem.

Chung Hằng từ trong túi xách lấy ra một món đồ đã chuẩn bị, mân mê một hồi, đi qua, đưa cho cô một con diều.

Là con chim ưng lớn.

Hứa Duy bị cái đầu của nó làm cho kinh hãi, nghẹn họng nhìn trân trối.

Triệu Tắc và Hứa Minh Huy đi tới nhìn một chút, cùng nhau trừng mắt: "Móa, cái này mẹ nó là chim ưng à!"

"... Cái này, cái này ở đâu ra?" Hứa Duy ngẩng đầu nhìn Chung Hằng. "Anh làm."

Đầu lông mày anh nhếch lên: "Đẹp không."

Hứa Duy cúi đầu nhìn chim ưng lớn, đầu đỏ, con ngươi hoàng nhãn, miệng xanh, còn mở ra đôi cánh đen to lớn, sắc thái kinh người. Cô lại ngẩng đầu nhìn mặt thiếu gia kia cả mặt làm bộ"Ông đây lợi hại chưa", lập tức gật đầu: "Đẹp!"

Chung Hằng thỏa mãn cười: "Đưa cho em."

"... Cảm ơn."

"Anh giúp em thả."

"Vâng."

Chung Hằng đem dây nhét vào trong tay Hứa Duy, rất nhanh đã đưa được con chim lớn lên trời.

Trên trời những con chim én, ở giữa bày bướm đột nhiên xâm nhập một con chim ưng đủ mọi màu sắc, vài phút bay ra giữa bày rất hiệu quả.

Mọi người vây xem trợn mắt hốc mồm —— Thiếu gia nào đó quả thật là đi trước thời thượng!

Triệu Tắc thở dài: "Cậu ấy lúc nào thì có tay nghề này?"

Hứa Minh Huy: "Không phải là mua đấy chứ, làm bộ là tự mình làm, lấy ra dỗ bạn học Hứa vui vẻ?"

"Cậu xác định rằng có thể mua được loại tạo hình này?"

"..."

Có thể mua được mới là lạ, cái đầu nghĩ ra được như vậy, cậu ấy cách thành tinh không còn xa nữa.

Hứa Duy nắm dây chạy chậm về phía trước, quay đầu nhìn Chung Hằng cười: "Nó bay thật cao!"

"Đừng để bị ngã" Chung Hằng trải áo bên trên tại sườn núi,nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu, chỉ nhìn cô. So sánh với học kỳ trước hình như cao hơn một chút, tóc đã dài quá vai. Gió lớn, quần dài của cô bị thổi co án sát vào chân, nhìn qua trông rất gầy.

Hứa Duy chạy một đoạn, lại giữ chặt dây chạy đến bên anh, ngồi xuống: "Anh vây lại đi."

Chung Hằng lắc đầu, hỏi cô: "Chơi vui không?"

"Chơi vui." Hứa Duy cười nói: "Quá lớn, sao anh làm được cái này?"

"Học đấy chứ, khi còn bé anh đã biết rồi."

"Vậy sau này anh dạy em làm."

"Em học cái này làm gì, anh làm cho em không được sao."

"Cũng được, anh lợi hại như vậy." Hứa Duy nói: "Không có cái gì làm khó đến thiếu gia của chúng ta."

Chung Hằng cười thành một đóa hoa chuối tây diễm lệ. "Vui vậy sao?"

Hứa Duy tay chống trên bãi cỏ, mỉm cười nhìn anh.

Mi mắt cô đen nhánh, gương mặt trơn bóng, ánh nắng chiếu tới không thấy tì vết.

Chung Hằng chậm rãi thu lại nụ cười, nói: "Em đừng nhìn anh."

Hứa Duy: "Ừm?" Chung Hằng liếm môi một cái, cho cô khẩu hình: "Ông đây muốn hôn em."

"..." Hứa Duy khỏa lấp đường cho anh, đứng lên đi trơn tru.

Chơi xuân vui vẻ, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Một ngày ngắn ngủi rất nhanh đã là quá khứ, các bạn học thật vất vả buông lỏng thể xác tinh thần, đảo mắt đã bị kỳ thi giữa kỳ không thể tránh chà đạp - lặn lội đến mức không còn một mảnh.

Học kỳ này các thầy giáo chấm bài thi hiệu suất càng khủng bố hơn, buổi chiều thứ bảy mới thi xong, buổi sáng thứ hai đã có thành tích và thứ hạng, cả lớp ban mười thành tích ở mức bình thường xếp ở giữa đoạn, so sánh với lần trước đã đi lên hai bậc.

Trần Quang Huy sắc mặt không tốt không xấu, lúc tổng kết lại vẫn cậu lệ thanh sắc, lấy phê bình làm chủ. Lần thi này Hứa Duy ở bậc thứ hai, chỉ kém hạng nhất một phần, nhưng ở niên cấp lại xếp hạng trung, lui xuống hẳn ba bậc.

Trần Quang Huy càng nghĩ vẫn là gọi cô vào văn phòng, quanh co lòng vòng gõ một phen, mặc dù thái độ thầy vẫn hiền lành như cũ, thậm chí từ đầu đến cuối không nhắc đến Chung Hằng, nhưng ý trên lời nói rất rõ ràng.

Hứa Duy nghe xong đã hiểu.

Ở lớp học cô luôn tỏ ra ít quan tâm thu gọn lại, nhưng không tận lực che giấu quan hệ với Chung Hằng, cô giảng đề cho Chung Hằng cả lớp cũng sẽ thấy, thầy cô biết cũng rất bình thường, chỉ là... Trần Quang Huy hiển nhiên đem nguyên nhân khiến thành tích của cô lui bước quy tội lên đầu Chung Hằng.

"Thầy giáo Trần " Hứa Duy giải thích một câu: "Thật ra kỳ này em sơ ý,lần sau em sẽ chú ý."

"Tốt, em hiểu rõ thì tốt." Trần Quang Huy cũng không nhiều lời, để cô trở về phòng học. Dựa theo lệ cũ, sau khi thi giữa kỳ thì đổi chỗ ngồi, bạn học ngồi bên tường đổi với bạn ở giữa.

Giữa trưa thứ sáu, Trần Quang Huy đưa sơ đồ chỗ ngồi mới cho lớp trưởng, trước thời gian nghỉ trưa dùng để sắp xếp chỗ ngồi. Hứa Duy va Lâm Ưu bị đổi được ở tổ giữa, hàng thứ hai, ba người một chỗ. Hứa Duy ngồi ở giữa, bên trái cô là Lâm Ưu, bên phải là Vương Húc Nhượng.

Mà Chung Hằng vẫn ngồi như cũ ở hàng cuối cùng, chỉ là từ giữa được đổi sang bên tường.

Chung Hằng dọn dẹp xong đồ vật, vào chỗ xem xét phía trước, một chút đã nổ —— Vương Húc Nhượng thế mà thành ra ngồi cùng bàn với Hứa Duy!

Tác giả có lời muốn nói: chú thích: Theo chính văn thời gian tuyến, một năm này là năm 2003. Hiện thực là năm đó mùa xuân SARS tứ ngược, vốn là muốn viết vào, nhưng ngẫm lại vẫn là không lớn dễ chịu, năm đó ta còn tại tiểu học, đến nay còn có thể nhớ lại lòng người bàng hoàng bầu không khí. Cho nên không viết. Dù sao văn bên trong cố sự phát sinh điểm cũng là hư cấu, không cần toàn bộ dựa theo hiện thực, không cần quản cái này. Ngày mai gặp.

HẾT NGOẠI TRUYỆN 22