Hứa Duy không ngờ tới anh đột nhiên trở về, cô quay đầu, ánh mắt rơi vào cánh diều lớn trên tay anh.
Đầu đỏ, cánh đen, mắt vàng, miệng xanh, giống như đúc con chim ưng lớn, khổng lồ, rêu rao phô trương, quá hút mắt người khác.
Bình An đôi mắt căng tròn lóe ra ánh sáng: "A, cánh diều thật lớn, là cho cháu sao!"
Không ai trả lời.
Bình An không hiểu gì, gọi: "Cậu cậu?"
Chung Hằng đứng ở đó, cách hai ba mét, anh bình tĩnh lạ thường:"Em lặp lại lần nữa."
Ánh mắt kia thẳng tắp sắc bén, Hứa Duy không thể nào trốn tránh. "Em ngày mai cần phải đi."
Cô nói.
"Đã thu dọn đồ đạc rồi à?"
"Ừm."
"Nói với chị anh rồi?"
"Đợi chút nữa nói."
Bình An đã phát hiện không thích hợp, đầu ngó tới ngó lui nhìn bọn họ.
Trong phòng yên tĩnh một hồi.
"Được." Chung Hằng gật đầu, nhìn cô mấy giây, cười: "Anh đây, em dự định an bài anh thế nào?"
Hứa Duy nắm vuốt quyển nhật ký của Bình An, đầu ngón tay trắng xanh.
"Đang hỏi em đó." Khoé môi anh nhướng lên, cười đến khóe mắt đỏ lên, "Con mẹ nó em giả câm giả điếc?"
Câu này gần như là hét ra.
Căn gác mái gỗ nho nhỏ rõ ràng bị chấn động.
Bình An bị dọa sợ, phủi đất đứng lên, tay nhỏ vẫy liên tục:"Đừng, đừng cãi nhau nha."
Bình An không ngốc, cô bé rất biết đoán lời nói qua sắc mặt, mấy câu nói đó mặc dù nghe mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặc, điệu bộ này, cậu nhất định đang rất tức giận.
Cô bé ngó ngó Chung Hằng, sợ đến mức không dám lại gần, đành phải đi kéo tay Hứa Duy, nhỏ giọng năn nỉ: "Chị Hứa, cậu em tức giận rồi, chị nhanh dỗ dành cậu ấy đi."
Bình An lay lay cánh tay Hứa Duy, mắt đen nháy nháy, dùng sức nháy mắt cho cô—— Mau nói lời dễ nghe đi chị, khen cậu đẹp trai này, khen cậu thông minh này, khen chiếc diều của cậu trông rất đẹp mắt.
Hứa Duy trong lòng bàn tay đổ đầu mồ hôi.
Cô dắt Bình An, đứng dậy, trấn an nói: "Không có việc gì, không có cãi nhau." Ngẩng đầu nhìn người kia: "Chúng ta ra ngoài nói."
Chân còn chưa kịp nhấc, Chung Lâm lên tới lầu, đứng cửa hô: "Ăn bữa khuya nào, xuống đây cả đi!"
Bình An như gặp cứu tinh, chân nhỏ ngắn như bay chạy tới: "Mẹ, mẹ, chờ con một chút —— "
Chung Lâm kỳ quái, quay đầu nhìn một chút, cảm thấy bầu không khí trong phòng bầu không khí cổ quái:" Đây là thế nào?" Bình An mím môi lắc đầu. Chung Lâm vào nhà, nhìn hai người kia một chút, trong lòng biết rõ cười một tiếng:"... Cãi nhau à nha?"
Liếc một cái Chung Hằng: "Bày tấm mặt thối làm gì, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói, tính tình cậu kiềm chế một chút, có chuyện gì ăn xong rồi nói."
Nói xong lôi kéo Hứa Duy đi ra ngoài:"Đi, trước tiên xuống lầu ăn cái gì đã."
Hứa Duy không cách nào cự tuyệt, bị Chung Lâm dẫn đi.
Sân sau đã dọn xong một chiếc bàn dài, đồ nướng, dưa hấu, bia đều có, còn có mấy đĩa đồ nhắm, lạc, cổ vịt, chân gà các loại. Dương Thanh đang bày đĩa, Triệu Tắc nhìn một chút: "Đều là bia, chán nhỉ, anh mang chai rượu trắng tới."
Bình An chạy tới, nhìn thấy đồ ăn ngon quên hết mọi việc, chỉ lo reo hò.
Chung Lâm kéo cái ghế ra, nói với Hứa Duy: "Ngồi đây đi."
Triệu Tắc đến quầy lễ tân cầm bình rượu, gặp Chung Hằng tay cầm diều đi đến, lập tức lại lấy thêm một bình: "Tớ nói cái này đêm hôm khuya khoắt cậu cầm diều đi tặng người ta, nhanh, Hứa Duy đều đi qua đó ngồi rồi, tớ ngày mai về Phong Châu, tối nay hai ta uống đã đời đi."
Chung Hằng tiện tay nhét con diều vào góc tường, đi ra sân sau.
Hứa Duy ngồi bên cạnh Chung Lâm, Dương Thanh ngồi đối diện, Triệu Tắc đi qua sau không ngồi vị trí bên trái Hứa Duy, rất tự giác để cho Chung Hằng.
Chung Lâm cầm xiên thịt heo thả vào đĩa của Hứa Duy: "Em đừng ăn mãi lạc như vậy, ăn chút thịt đi, em gầy quá." Hứa Duy nói: "Cảm ơn ạ."
"Khách khí cái gì chứ."
Hứa Duy nghĩ nghĩ, nói: " Chị Lâm, em ngày mai..."
"Két két" một âm thanh vang lên.
Có người đặt mông ngồi vào chiếc ghế trúc bên cạnh cô, che cả một góc ánh đèn.
Triệu Tắc đưa tới nửa bát rượu: "Ầy."
Chung Hằng tiếp.
Bình An hô hào muốn ăn cổ vịt Hứa Duy gắp một miếng đưa tới.
"Cảm ơn chị Hứa."
Bình An khom người cười rất lấy lòng.
Hứa Duy thu đũa, thuận tay gắl một hạt lạc thả vào trong đĩa. Người bên cạnh bưng bát uống rượu, tới gần, Hứa Duy cơ hồ có thể nghe được tiếng nuốt ở yết hầu của anh.
Triệu Tắc giật mình: "Cậu sao lại uống hết vậy, một bát rượu đầy đấy."
"Nói lời vô dụng làm gì?" Chung Hằng đem cái chén không bỏ qua: "Không phải ngày mai muốn đi sao? Cho cậu thực hành."
"Ha ha, cậu còn hiểu chuyện, " nói thì nói như thế, nhưng Triệu Tắc không dám rót rượu cho anh nữa, cầm chai bia tới:"Nào, đổi sang uống cái này xem."
Chung Lâm lười nhác quản bọn họ, ngược lại đối diện là Dương Thanh có chút lo lắng nói: "Anh Chung Hằng, các anh uống ít một chút, khó chịu đó."
Triệu Tắc tiếp lời nói: "Không có chuyện gì đâu, uống từng đó thôi."
Triệu Tắc uống đến lưng lưng là dừng, ăn thịt dùng bữa.
Bình An với Dương Thanh đã bắt đầu ăn dưa hấu.
Tiểu Triệu ở quầy lễ tân cũng đã làm xong việc cùng với một chàng trai hậu cần khác tới đây ăn.
Chung Lâm giúp Hứa Duy lấy một miếng.
Hứa Duy ăn xong, mắt nhìn bên trái, Chung Hằng vẫn đang uống rượu.
Bàn tay lớn kia nắm chặt bình rượu, hình như chưa buông ra lần nào.
Trên mu bàn tay anh có vết đỏ nổi bật, là mới bị thương, giống như bị que tre rạch.
Hứa Duy nhớ tới con diều đủ màu sắc kia.
Anh lại cầm bình rượu lên, vết thương đó đung đưa trước mắt cô.
Hứa Duy vô ý thức vo viên mép váy, vo đến cái thứ ba, ngừng lại. Cô nắm lấy tay Chung Hằng: "Ăn chút đồ ăn đi."
Chung Hằng khựng lại.
Ngón tay trắng nõn đặt trên mu bàn tay anh, một trắng một đen, một nhỏ một lớn, so sánh rõ ràng.
Hứa Duy rút bình rượu ra, gắp vài miếng rau trộn mộc nhĩ cho vào bát của anh:"Thử cái này đi,ăn ngon lắm."
Một màn này trùng hợp bị Triệu Tắc nhìn thấy, cậu ta cười xích lại gần: "Còn có người gắp thức ăn cho cậu, sướng nhá."
Hứa Duy lại gắp hai miếng măng giòn bỏ vào: "Cái này cũng không tệ, anh không phải thích ăn măng sao?"
Cô gắp liên tiếp mấy lần.
Chung Hằng không nhúc nhích, nhưng cũng không chạm vào chai rượu nữa.
Hứa Duy sau cùng lấy miếng dưa hấu để tới trước mặt anh, tới gần nói: "Đừng giận em nữa được không?."
Câu này chỉ có anh có thể nghe thấy.
Chung Hằng không đáp lại, cũng không nhìn cô, một lát sau, anh im lặng không lên tiếng cầm lấy đũa dùng bữa.
Bữa ăn khuya ăn xong, thời gian đã không còn sớm, cuộc vui kết thúc, mọi người phần ai người đó trở về phòng rửa mặt.
Bình An lúc đi về thuận tay dắt Cá Chạch thiếu gia nằm dưới gốc cây đi luôn.
Hứa Duy vơ vỏ dưa hấu ném đến thùng rác, nhìn lại, Chung Hằng còn dựa vào ghế, ý tứ không muốn về phòng.
Anh uống quá nhiều rượu, cảm thấy có chút rã rời, nhắm hai mắt, khuôn mặt hiện ra nhàn nhạt sắc đỏ.
Hứa Duy đi tới lau bàn.
Lau tới chỗ Chung Hằng, anh đột nhiên nói câu: "Em vẫn chưa trả lời."
Hứa Duy quay đầu.
Không biết anh mở mắt ra từ lúc nào, con ngươi cùng mặt đều hiện ra sắc đỏ: "Em dự định để anh ở đâu?"
Lần thứ 2 ngày hôm nay anh hỏi vấn đề này.
Hứa Duy lau xong bàn, vứt khăn mặt xuống: "Đi vào trong phòng rồi nói."
Chung Hằng liếc nhìn cô một cái, đứng dậy đi.
Anh trở về căn phòng kia của mình, Hứa Duy đi theo sau.
Lần đầu tiên cô vào phòng của anh
Căn phòng này nhỏ mà đơn giản, sạch sẽ.
Chung Hằng ngồi xuống trên giường, sờ soạng điếu thuốc, ngừng lại, bóp tắt ném vào thùng rác.
Anh đỏ mặt quá lợi hại.
Hứa Duy nói: "Anh uống nhiều lắm."
Chung Hằng giương mắt: "Em đau lòng?"
"Đương nhiên."
Chung Hằng nhìn thẳng cô, nửa ngày cười ra một tiếng: "Em thật lòng đau, hay coi ông đây là vịt?"
Hứa Duy nhíu mày: "Anh chú ý một chút cách dùng từ."
Chung Hằng: "Có từ nào không đúng? Con mẹ nó em không phải muốn ngủ xong liền chạy sao? Ông đây tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng dáng dấp còn tốt, giỏi hơn mấy thằng kia, đúng chứ?"
"Chung Hằng!" Hứa Duy mặt đỏ bừng, ngực đập mạnh liên hồi.
Những ngày này cô lúc nào cũng mang vẻ mặt đấy, bình tĩnh giống như không có tình cảm, lúc này bị tức thành dạng này, Chung Hằng lần đầu tiên cảm thấy cô vô cùng chân thật.
Anh đứng dậy lại gần, đôi mắt càng đỏ:"Không phải anh nghe được, con mẹ nó em cũng sẽ không nói với anh một tiếng phải không, đãi ngộ này đối với anh còn không bằng vịt."
"Nói đủ rồi?"
"Chưa đủ."
Chung Hằng cúi đầu gần sát, khóe miệng nhếch lên: "Tối hôm qua thoải mái không? Còn muốn hay không..."
Nói còn chưa dứt lời, anh đã bị đẩy ngã.
Hứa Duy tức giận vô cùng, bổ nhào vào người anh, ôm đầu trực tiếp chặn miệng anh lại.
Động tác nhạy bén nhanh nhẹn, kỳ thật không có thứ tự gì.
Cô chỉ là bị kích động, hôn không có chút kỹ xảo, cơ hồ là đúng nghĩa gặm cắn.
Cô ở trong miệng anh nếm được vị rượu nhàn nhạt.
Giày vò một trận, cô làm mình kìm nén đến ngạt thở.
Cô ghé vào cổ anh thở hổn hển, hoà với âm chữ mơ hồ: "Khốn nạn."
Dừng một chút, trầm thấp một câu, "Không phải như thế."
Chung Hằng bị cô hôn đến mơ hồ, khuôn mặt nóng đến khó chịu, nghe thấy một câu như vậy, anh nhất thời đều không phản ứng kịp:"Cái gì?"
Người ở trong ngực không lên tiếng, chỉ có tiếng thở dốc không ổn định.
Qua một hồi lâu, cô thấp giọng nói câu: "Em không có xem anh như cái đó."
"..." Chung Hằng rốt cục nhớ tới cô đang nói cái gì.
Hứa Duy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: "Em không muốn ngủ xong liền đi, em chỉ là đang nghĩ làm sao để nói với anh." Tạm ngừng, ngữ khí phai nhạt:"Chung Hằng, em không có khốn nạn như vậy."
Mặt cô vẫn đỏ, chóp mũi có mồ hôi, mi mắt có chút rung động.
Chung Hằng nhất thời không nói gì.
Hứa Duy nhìn anh: "Lời em nói đều là nói thật."
Chung Hằng yết hầu giật giật, đáp:"Anh không cảm thấy giả."
Hứa Duy gật gật đầu:"Nhưng anh hỏi em sắp xếp anh thế nào, em thật sự không có cách nào sắp xếp."
Chung Hằng nghe được câu này, hiếm có lúc không tức giận, chỉ hỏi: "Vậy em muốn thế nào?"
"Em có chuyện rất quan trọng."
Hứa Duy nói: "Em không muốn lừa dối anh, Chung Hằng, em không biết sau sẽ như thế nào."
"Liên quan tới chuyện em tới đây?"
"Ừm."
"Tập đoàn Thành Việt có liên quan?" Hứa Duy ngưng lại, gật đầu.
"Hôm qua người theo dõi em, có dính dáng tới?"
"Em không rõ."
"Sẽ có nguy hiểm?"
"Ừm."
Chung Hằng trầm mặc một hồi lâu, nâng đầu cô: "Còn muốn anh không?."
Tác giả có lời muốn nói: Thân yêu, buổi sáng xem vui vẻ!
~~~~~HẾT CHƯƠNG 23