18 Năm Yêu Em

Chương 6: Có lẽ nên cho anh ta một cơ hội




Trần Thiên Kiều đeo khẩu trang y tế rời khỏi bệnh viện, tránh để người đi đường nhận ra mình. Dù sao cô cũng là một minh tinh có tiếng, tuy đã giải nghệ nhưng tin tức cô kết hôn với CEO Hàn thị không khỏi khiến người ta chú ý.

Cô cũng không có ý định bỏ trốn. Ha, không tiền, không người thân, không bạn bè thì trốn ở đâu được. Bất quá, ở bệnh viện mùi thuốc sát trùng quá mức nồng nặc nằm ở đó thêm một ngày chắc cô chết mất. Tốt nhất là nên ra ngoài cho khoay khoả, cũng lâu lắm rồi không được tiếp xúc với khu phố sầm uất này, có chút nhớ.

Trần Thiên Kiều mặc chiếc váy trắng dài, tương đối kín đáo. Tuy nhiên, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, không khỏi thấy rùng mình.

Cô buồn bã đứng dưới cột đèn giao thông, hai chân thỉnh thoảng nhón lên thích thú. Nhìn dòng xe nhộn nhịp ngoài kia, không hiểu tại sao thấy chạnh lòng. Có lẽ khi một người cô độc quá lâu, dù hòa quyện giữa dòng người vội vã, vẫn thấy cô liêu nhường nào.

Đôi mắt buồn hướng về phía xa xăm, đồng tử đen nhánh mất hồn. Chợt, hình ảnh nam thanh nữ tú lọt vào tầm mắt cô. Hai người ân ân ái ái, tay trong tay, ý cười lan tràn trông vô cùng hạnh phúc. Có xa lạ gì đâu, đây chẳng phải là bạn trai cũ và em gái cùng cha khác mẹ của cô sao?

Một màn này quả thật, khiến cô đau đến tê tâm liệt phế. Nụ cười vui vẻ của cô gái và cử chỉ ôn nhu của chàng trai như những lưỡi dao sắc nhọn đục khoét mắt cô. Cô khép lại hàng mi run rẩy, hòng che giấu nỗi đau đang xâm cứ trong lòng lẫn đáy mắt. Hiện giờ, cô lấy cái quyền gì để ghen tuông, lấy cái quyền gì trách móc người khác. Trần Thiên Kiều đã trở thành vợ của người ta rồi.

Đèn đỏ bật lên, đoàn người hai phía sải chân đi nhanh. Đôi tình nhân hạnh phúc cứ như vậy đi lướt qua cô, không hề hay biết. Còn cô cứ chôn chân tại chỗ. Thế giới đông đúc thoáng chốc như chỉ còn duy nhất chính mình.

Người từng yêu nồng nhiệt vô tình lướt qua nhau. Bàn tay tựa hồ muốn níu giữ chút tình cảm cuối cùng. Song, vẫn bằng lòng buông bỏ. Để người ấy dừng chân ở bến đỗ bình yên mới.

Giữa đoàn người vội vã, một bóng người cao lớn chen chúc về phía cô. Lặng lẽ ôm cô vào lòng. Thật không ngờ, lúc mình tuyệt vọng nhất người ở bên cạnh lại chính là hắn ta. Người chồng hờ trên danh nghĩa. Bất quá, mọi thứ cô gánh chịu hôm nay chẳng phải đều bắt nguồn từ hắn ư? Hận hắn sao? Cô đã quá mệt mỏi rồi.

Hàn Văn đau lòng vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nói dịu dàng, ôn nhu nhất từ trước tới giờ " Không cho phép em khóc vì người đàn ông khác ngoài anh " Hàn Văn biết tất thảy mọi thứ về cô kể cả việc chia tay hắn ta để kết hôn cùng anh. Anh cũng thấy được một màn lúc nãy.

Chắc cô đau khổ lắm. Giá như người em yêu là tôi mà không phải hắn thì tốt biết bao. Âm thầm nở nụ cười khổ.

Đã biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi, liệu làm vậy có sai không khi ép buộc em kết hôn cùng tôi. Sau mỗi lần cưỡng bức em tôi lại tự hỏi liệu em có đau không, có khổ sở không? Nhưng chưa bao giờ tôi có dũng khí để nói những lời đó.

Trần Thiên Kiều vùi mặt vào lòng ngực anh, khóc thút thít. Nước mắt nước mũi bết bát trên chiếc áo vest đắt tiền. Người đàn ông đáng ghét này đến hiện tại vẫn cứ bá đạo như vậy. Anh không cho phép tôi khóc thì tôi sẽ không khóc sao? Tôi khóc đến chết cho anh xem.

Tiếng khóc uất ức càng lớn hơn. Hàn Văn lâm vào quẫn bách không biết làm gì cho phải. Cũng còn may, một lát sau tiếng khóc ngừng lại chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào.

Anh bất lực thở dài, nắm lấy tay cô dẫn cô về phía quán ăn ven đường.

Chu đáo lau sạch ghế ngồi, anh để cô ngồi xuống. Sau đó hướng phía chủ quán gọi hai phần sủi cảo nhân thịt.

Trần Thiên Kiều khó hiểu nhìn anh. Người đàn ông không nhiễm bụi trần trước mặt cô biết đến loại quán ăn bình thường này sao?

Có nằm mơ cô còn không dám mơ nữa là. Còn biết cô thích ăn nhất là sủi cảo nhân thịt nữa. Nhớ hồi còn học đại học cô cũng cùng bạn trai hẹn hò ở mấy quán kiểu này, hai người mỗi người ôm một bát sủi cảo. Ăn no đến quên trời quên đất.

Trần Thiên Kiều thiên đoán vạn đoán cũng không ngờ tới người trước mặt cô là học trưởng thần bí ở trường đại học. Thanh danh nổi tiếng một thời.

Càng không thể ngờ tới học trưởng đại nhân yêu thầm cô từ khi cô học năm nhất đại học. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ.

Trong khi đang thất thần, một bát sủi cảo nóng hổi thật to đặt ở trước mặt cô kéo hồn cô quay trở về.

Ồ! Cái hương vị này nhớ quá đi thôi. Trần Thiên Kiều không khách sáo ăn như bị đòi mạng. Đôi môi hồng nhuận không ngừng "chóp chép" vô cùng đáng yêu.

Hàn Văn vô thức bật cười. Nghe tiếng cười trầm thấp đối diện, trái tim Trần Thiên Kiều bỗng dưng lệch nhịp. Hiệu ứng gì thế này?

Cô có chút chột dạ, khó chịu lên tiếng " Anh cười gì chứ. Chưa thấy con gái ăn bao giờ à?"

" Anh không cười " Hàn Văn bất đắc dĩ thu lại ý cười trên gương mặt.

" Sao anh không ăn đi " Chạm chạm vào cái bát còn nóng đối diện, giương đôi mắt thèm thuồng nhìn anh.

Hàn Văn ho khan một tiếng. Có cần phải dễ thương vậy không " Tôi no rồi, em ăn đi "

Trần Thiên Kiều lập tức cao hứng " Là anh nói đó "

" Ừm "

Vậy là cô vui vẻ chén sạch bát sủi cảo của anh, ăn xong còn xoa xoa bụng nhỏ vô cùng thỏa mãn. Hàn Văn nở nụ cười. Đã lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy được vẻ mặt cao hứng và vui vẻ của cô gái. Chỉ vì hai bát sủi cảo.

Lại nhớ những năm đại học, nụ cười đơn thuần rạng rỡ đó đã làm anh tương tư đến đau lòng như thế nào.

Ăn no nê xong, tiết trời se lạnh một cảm giác buồn ngủ ập đến. Ngày hôm nay chịu đả kích nặng nề đã rút sạch tinh lực của cô rồi.

Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cô gái. Hàn Văn đỡ lấy cô, dẫn cô đi dạo cho tiêu hóa. Thấy cũng gần bệnh viện, anh bảo cô đứng đây đợi để anh đi lấy xe. Chiếc xe hơi mấy trăm ngàn còn đậu ở chỗ giữ xe bệnh viện.

Trần Thiên Kiều ngoan ngoãn gật đầu, còn ngáp dài một tiếng. Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, cư nhiên lại thấy ấm lòng.

Hình như trong cuộc hôn nhân này cô đã quá ích kỷ, có lẽ cô nên cho anh ta một cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội.

Đang miên man suy nghĩ, một chiếc xe hơi màu đen bảy chỗ chạy về phía cô rồi dừng lại. Ngay khi cảm thấy có điều gì không ổn thì đã quá muộn. Cánh cửa xe mở ra một, hai ba tên bợm trợn thân thể cao lớn chuyên nghiệp bịt miệng cô rồi kéo cô lên xe.

Cửa xe " rầm " một tiếng đóng lại. Thân xe lao đi nhanh chóng, biến mất trong trời chiều.

#Còn_tiếp