[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 96: Gia sư




“Kính Cooonggg!” Có tiếng chuông cửa. Tối rồi ai còn tới tìm cô nhỉ? Ba cô liền đứng dậy bước ra mở cửa thì bắt gặp một người con trai lịch lãm trong bộ áo sơ mi trắng. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng, đầu tóc chải chuốt bảnh bao, thân hình khỏe mạnh rắn chắc. Anh cúi đầu chào ông “Chào bác! Bác là?” “Anh là ai mới được cơ?” “Dạ cháu là gia sư của Nigi” Nigi trong bếp cứ thấp thỏm mãi không biết ai đến, lúc chạy ra thì bắt gặp cảnh Fuu đang đối mặt với ba cô, chân cô bỗng hóa đá. Chuyện gì đang xảy ra thế này, sao anh ấy lại đến đây! “Ba...ba...” Ông nghe tiếng con gái, liền quay lại hỏi “Gia sư của con à?” Gia sư ư? Cái này... không lẽ anh ấy tự nhận là vậy. Bất giác, Nigi đành cùng anh đóng một vở kịch ngắn vậy “Dạ đúng rồi ạ! Thầy ấy là gia sư của con!” Một gia sư mà lại trẻ tuổi như thế, lại là con trai dáng vóc đẹp trai thế kia, ông bán tin bán nghi. Mời cậu gia sư ấy vào phòng khách, ông dò hỏi cặn kẽ hơn “Cậu là gia sư à? Năm nay bao nhiêu rồi?” “Dạ hai mươi hai” “Trẻ vậy đã tốt nghiệp rồi à?” “Dạ chưa, cháu vẫn đang học lên thạc sĩ” “Cậu có bằng sư phạm không?” “Dạ không!” Bầu không khí trở nên nghiêm trọng hơn. Cái đồ ngốc biến thái kia, không biết đang mưu kế gì đây. Mẹ cô ngồi kế bên, không hề tỏ ra cảnh giác, bà quay sang hỏi khẽ con gái “Là gia sư của con thật à?” “Dạ...thật mà mẹ!” “Cậu ta trẻ mà còn đẹp trai nữa! Con gái mẹ lấy được lòng cậu ta chưa?” Trái ngược hoàn toàn với tính cách của ba, mẹ lại có thiện cảm với cái vẻ đẹp cuốn hút của chàng gia sư ấy. Chẳng lẽ cô lại thú nhận sự thật rằng con đã cướp đi trái tim của người đó luôn rồi. Gượng gạo, cô gãi gãi đầu “Mẹ, người ta là thầy con!” “Thì có sao đâu?” Cô thật bó tay với mẹ, nếu là mấy anh chàng khác, không biết mẹ có như vậy không nữa.

Tiếp tục với cuộc trò chuyện dầu sôi lửa bỏng của ông bố và Fuu. “Chưa có bằng sao lại đi làm gia sư?” “Cháu muốn có thêm tiền để đi học ạ” “Vậy tại sao lại dạy con gái tôi?” “Vì em ấy nhờ ạ” “Một tháng bao nhiêu?” “Dạ tính theo giờ ạ” Ông vẫn còn tỏ vẻ nghi ngờ hai thầy trò họ. “Thôi, hai đứa vào học đi!” “Cháu cảm ơn ạ!” Rồi, anh đứng dậy, bước vào phòng bếp, ngồi đó, lấy sách tài liệu ra. Nigi cũng cuốn theo vở kịch ấy, vội chạy lấy sách vở của mình xuống học cùng “thầy” Fuu.

Hai “thầy trò” chăm chú làm bài rồi giảng cho nhau nghe vì bên ngoài kia, hai người lớn vẫn đang dõi theo họ, đặc biệt là ông bố, mãi không rời một giây. Lợi dụng việc hỏi bài, Nigi khẽ nói nhỏ “Này, sao anh lại tới đây?” “Để lấy đồng phục, anh để nó ở đây hết rồi” “Ngốc! Sao anh không nói em lén đem ra cho! Đâu cần cất công...” “Anh nhớ Nigi của anh nữa!” Đang tính trách móc hay giận dỗi một tí thì những câu nói của anh khiến cô hoàn toàn bị xoa dịu ngay. Người gì đâu mà dẻo miệng hết sức, Nigi ngượng liếc mắt sang chỗ khác. “Với lại...” Fuu tiếp lời “Anh cũng muốn gặp mặt họ. Dù gì cũng là bố mẹ anh mà” Nigi hơi bỡ ngỡ một chút “Sao là bố mẹ anh cơ?” “Bố mẹ vợ” Nhìn gương mặt Fuu điềm tĩnh nói ra những lời đó khiến Nigi phát đỏ chín cả người lên. Anh ấy... không lẽ tính đến chuyện đó luôn rồi sao! Điều này quả thật, Nigi chưa hề dám nghĩ tới. Cơ mà, không hiểu sao, vừa bối rối, mà cũng hạng phúc lắm.