Hôm nay anh ngang nhiên đưa ả về nhà.
" Tất cả mọi người nghe đây. Đây là Lâm nhi từ giờ cô ấy sẽ là phu nhân nhà này. "
Cô đi xuống lầu nghe như vậy mà lòng chua xót. Không phải vì bất cứ điều gì mà vì em gái cô lại cùng cô tranh chồng. Một người đàn ông không đáng.
" Lâm Lâm! "
Ả ta vô nhà nghe anh tuyên bố như vậy liền đắc ý nghe cô gọi giả tạo chạy lên.
" Chị... A! Sao chị xô em! "
Cô nhíu mày. Đây là em gái cô sao? Cô chỉ mới chạm nhẹ vào tay ả. Ả đã giả bộ ngã ra sau.
Anh chạy lại đỡ ả lên. Nhìn cô nói:-Hạ Kim Uyên sao cô độc ác vậy hả? Người đâu mang gia pháp ra cho ta.
Cô biết số phận của mình rồi. Ả ngồi ăn trái cây trên sofa. Còn anh thì không ngừng dùng roi da đánh cô. Chát... Quất... Chát...
" A!... Hic... Ư... Ưm... "
" A!... Ư... Ư... Ư... "
Cô cắn răng chịu đựng. Bây giờ em gái cô còn vì một thằng đàn ông mà hại chị mình thì cô còn cầu ai thương.
...
Cô hằng ngày nấu ăn cho ả và anh ăn. Người hầu trong nhà từ bao giờ đã trở mặt bắt nạn cô. Họ cho cô ăn đồ thừa. Bắt cô làm tất cả.
" Đây là đồ ăn của người ăn sao? "
Anh đá đổ xuống đất. Ả ta liền dùng giày dẫm lên rồi thả con chó xuống. Anh thấy vậy kêu:
" Cô liếm cho hết. "
Cô mở to mắt nhìn anh và ả. Cô không ăn. Anh liền hô to: " Người đâu! "
Một đám người hầu chạy tới bắt lấy tay cô ép đầu cô xuống.
" Không thả ra. Lâm Lâm sao cô có thể. Ưm không... "
Ả hả hê ngồi ăn: " Chị ơi đây là do anh ấy muốn đâu phải em. "