Hôm nay anh đưa cô đi phẫu thuật ghép tay. Cô nằm trên băng đẩy lo lắng:-Anh à em sợ!
Anh vuốt ve tóc cô:-Ngoan sẽ nhanh thôi mà.
Cô gật đầu họ đẩy cô vào phòng phẫu thuật. Anh đứng ngoài cửa chấp tay cầu nguyện mong bình an cho cô.
Một tiếng sau họ đi ra đèn phòng tắt dần. Cô mệt mỏi nhìn anh. Anh ôm lấy cô:-Tạ ơn Chúa! Uyên nhi xong rồi! Tất cả xong rồi!
-Ừm em cảm ơn anh!
-Ngốc quá anh cảm ơn em mới phải.
...
Sau đó anh đưa cô đi tới biển du lịch. Họ cùng nhau nắm tay đi trên bãi cát trắng cùng nhau tắm biển. Anh ôm cô vào lòng:-Anh hạnh phúc quá Uyên nhi! Ở bên cạnh em thật tuyệt vời!
Cô ôm cổ anh hôn mặt anh:-Em cũng vậy! Em yêu anh Nham!
-Anh yêu em Uyên nhi.
Đột nhiên ko biết hoa hồng từ đâu rơi xuống ngay chỗ họ rất nhiều. Cô nhìn anh nắm tay mình đi tới một bàn tiệc ngoài trời. Anh kéo ghế cho cô ngồi. Rót rượu cho cô. Hai người nâng ly.
Cô uống một hớp thì:-Ứm....
Dưới đáy ly lại xót một chiếc nhẫn kim cương khắc tên hai người. Cô bịt miệng cảm động anh quỳ gối đeo vào tay cô:-Làm Bách Phu Nhân nhé?
Cô gật đầu trao cho anh một nụ hôn nồng cháy. Cô cầm dao cắt bánh kem trên bàn thì vướng phải gì đó cứng cứng. Là quyển sổ màu đỏ:
-Giấy kết hôn này chỉ còn thiếu chữ ký của em.
Cô quá đỗi hạnh phúc cắn tay dùng máu để ký và đóng dấu. Anh lặng người đan hai tay vào nhau:
-Anh đã làm tất cả cho em nhưng còn một cái rất khó nhưng chúng ta sẽ vượt qua em nhé... Chúng ta sẽ có con được ko?
Nụ cười trên môi cô chợt tắt đi ánh mắt ảm đạm.