Lần đầu cậu gặp hắn là khi 10 tuổi, lúc ấy, cậu đang theo mẹ tới làm người ở cho nhà hắn. Vì bằng tuổi nhau nên ba mẹ hắn cũng coi cậu như con trong nhà thay vì người hầu. Họ cho cậu được đi học với hắn, được chơi cùng hắn, nhưng trái lại, hắn ngày càng ghét cậu vì lúc nào cậu cũng ngoan hiền và được nhiều người yêu thương hơn. Cái tính ghen tỵ của trẻ con một khi đã lên thì phải rất là dai và vô cớ. Đã nhiều lần ở trường, hắn cố ý đẩy ngã cậu nhưng không thèm xin lỗi. Cậu không khóc, chỉ tự đứng lên rồi mỉm cười. Nụ cười của cậu vẫn luôn như vậy, dù đau khổ hay buồn tủi thì nó vẫn rất ấm áp. Hắn không hề thấy hối hận, hắn cho rằng cậu là con người giả tạo, chỉ cố tỏ ra mình hiền lành để rồi sau lưng chơi xỏ người khác, hắn muốn vạch trần bộ mặt ấy của cậu ra. Ý nghĩ in sâu vào tiềm thức và trở thành quyết tâm của một cậu tiểu thiếu gia 10 tuổi.
Năm cả hai 15 tuổi, mẹ cậu qua đời vì bệnh nặng, trước khi bà mất, bà đã cười với cậu và nói cậu nhất định phải nghe lời Oh thiếu gia (hắn). Cậu buồn, cậu khóc rất nhiều nhưng hắn vẫn cứ đứng đó, thậm chí không một lời an ủi, vô tâm mà bước lên lầu. Từ hôm ấy, cái con người luôn vui cười nhỏ bé kia đã gần như mờ nhạt. Hắn thấy khó chịu.
Mùa xuân năm 18 tuổi, cậu càng lúc càng xinh đẹp, được mọi người yêu quí vì tính tình hòa đồng, hồn nhiên. Chính lúc đó cậu cũng nhận ra cái sự thật nghiệt ngã rằng mình đã có tình cảm với hắn, nhưng hắn vẫn giữ thái độ đó, thờ ơ và lãnh cảm. Luhan buồn rất nhiều.
Sinh nhật lần thứ 20 trôi qua, bây giờ cả hai đều thành thanh niên đẹp trai ngời ngời. Ba mẹ hắn vì quá thương Luhan nên yêu cầu hắn kết hôn với cậu vì ông bà biết hắn sẽ không bao giờ tìm được ai chu đáo và tốt tính như cậu. Sehun rất khó chịu nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến quãng thời gian được thỏa sức mà dày vò cậu thì cho dù có phiền phức thì cũng đáng. Năm đó, họ đã chính thức thành vợ chồng...trên danh nghĩa.
Sau khi kết hôn, cả hai ra ở riêng, tính đến nay thì đã gần 2 năm. Hắn là một Playboy, playboy đúng nghĩa, ăn chơi vô bờ bến, qua đêm với không biết bao nhiêu cô gái, phải nói lấy giấy bút ra mà lập danh sách có khi mất cả ngày liền. Lúc thì dắt vào khách sạn, lúc thì tại quán bar, lúc ở nhà nghỉ, có lúc thì mang cả về nhà mà âu yếm trước mặt cậu. Cậu biết điều đó, cậu đau vì điều đó, rất đau nhưng cũng cho qua, chỉ mỉm cười rồi quay đi, nụ cười của Luhan vẫn thế, thật ấm áp, dịu dàng cho dù bên trong trái tim ấy có đang bị tổn thương. Đơn giản vì cậu yêu hắn
-Miễn anh thấy vui....-cậu nhẹ nhàng bước lên cầu thang, dưới phòng khách kia là hắn đang ôm một cô gái quyến rũ xinh đẹp trong vòng tay, họ cười nói, hôn hít, âu yếm nhau say đắm. Đây là lần thứ 90 hắn dẫn bạn gái về nhà. Ngôi nhà này dường như không còn là nhà tân hôn của cậu và hắn nữa.
Luhan về phòng, úp mặt lên giường mà khóc, đêm nào cậu cũng khóc, cũng lặng thầm mà kìm nén nhưng không hiểu sao bây giờ cậu không thể. Chính vì cậu đã quá yêu hắn, yêu mà không biết tại sao, yêu mặc cho hắn có đối xử tệ bạc, yêu dù cho không bao giờ hắn đáp lại tình yêu đó. Tình yêu của cậu là đơn phương và mù quáng.
Sáng hôm sau, mắt cậu sưng húp lên vì khóc, gương mặt phờ phạc mệt mỏi, Luhan lê bước ra khỏi phòng sau khi đã đánh răng rửa mặt xong xuôi. Cánh cửa phòng tân hôn nay là phòng của hắn vẫn mở hờ, cậu khẽ nhìn vào bên trong. Tuy đã định trước tinh thần nhưng tim cậu vẫn thắt lại như bị bóp nghẹt, hắn đang ôm cô gái tối qua, hai người ngủ say sưa bên nhau rất hạnh phúc. Cậu ao ước được như cô gái kia, nhưng đó chỉ là viển vông. Khẽ mỉm cười chế giễu bản thân tồi tàn này, cậu lặng lẽ bỏ đi xuống bếp nấu bữa sáng. Vừa nấu ăn vừa nghĩ đến hình ảnh của hắn và cô ta, nước mắt cậu lại lăn ra
-Thiệt tình...đã nói là không sao mà...chẳng phải chuyện này bình thường thôi sao? -cậu cười khổ, tay quệt nhanh giọt nước mắt trên má, càng lau thì nó lại càng tuôn ra nhiều. Bất quá, cậu vịn vào thành bàn, khóc nấc lên tủi thân.
Bỗng nhiên một cánh tay săn chắc và ấm áp bao trùm lấy thân hình Luhan từ đằng sau khiến cậu giật mình, ngừng khóc hẳn.
-Sao em khóc? Cậu ta lại dắt gái về ngủ nữa sao?-giọng nói trầm ấm phát ra ngay sau lưng cậu khiến cậu hơi ngơ ngác nhưng cũng có gì đó quen quen
-Anh Wu YiFan?-Luhan ngập ngừng, vòng tay kia cũng nới lỏng để cậu xoay người lại nhìn. Đúng vậy, anh là anh họ của Sehun, tên YiFan. Anh với cậu thường hay đi chung với nhau và anh là người luôn bảo vệ cậu khi cậu bị người khác bắt nạt (đặc biệt là tên ôn thần mắc bệnh thiếu gia, mang họ Oh kia). Sau khi cậu và hắn kết hôn thì anh đột nhiên sang Mỹ du học làm cậu khá buồn. Vì từ nay không còn ai để cậu tâm sự nữa.
-Chào Hannie! Lâu lắm không gặp em! Có nhớ anh không? Để anh coi, mắt mũi tèm lem rồi kìa! Luhan của anh xinh đẹp đáng yêu lắm cơ mà! Nín đi, chiều nay anh dẫn em đi chơi!-Kris cười, lấy tay vuốt nhẹ gò má trắng hồng của cậu, rất dịu dàng. Từ khi mẹ cậu mất, người cậu thấy dịu dàng và thoải mái khi ở bên cạnh chính là anh. Cậu quí anh rất nhiều, như một người anh trai....
-Em ổn! Anh sống tốt không? Có bị gái đánh hay không? Có hay bị mèo cào hay không? Tay anh xước hết rồi này! Em đã nói là đừng chạy lại ôm mèo ngay khi thấy chúng trong tầm mắt mà! Rồi công việc anh sao rồi? Tại sao về mà không nói trước với em?-cậu lấy lại tinh thần, nâng bàn tay anh lên, nhìn ngó rồi càu nhàu, hỏi tới tấp, hỏi đến không kịp thở. Hẳn là Nai nhỏ nhà mình đang thấy rất vui vì anh về đây.
-Tại...anh không kìm được, chúng rất cute nha! Nhìn cái đôi mắt rồi cái mũi nhỏ đến gương mặt bé con...thật sự rất tuyệt luôn!!-anh gãi đầu rồi lại mường tượng ra hình ảnh một chú mèo con đang kêu mew mew vẫy gọi, mặt hào hứng vô độ khiến cậu chỉ biết cười trừ. 22 tuổi rồi mà cứ như trẻ con
-Này cái tên cuồng mèo kia! Em thấy mèo có gì khác biệt đâu mà anh thích dữ vậy? Cũng có lông, có đuôi, mắt, mũi, miệng, có 4 cái chân như mấy con khác, à còn có thêm chút ria mép thôi! Em thật tình là không hiểu rốt cuộc chúng có sức hút gì đặc biệt vậy?-Luhan nhíu mày lập luận, tay đưa lên xoa cằm nghĩ ngợi nhìn như ông cụ non. YiFan bật cười, nhéo mũi cậu
-Vì chúng đáng yêu! Giống với Luhan của anh!-nói rồi anh cúi xuống tặng lên trán cậu một nụ hôn khiến Luhan không khỏi đỏ mặt. Từ phía cửa nhà bếp, một tên con trai gương mặt hầm hầm tỏa sát khí, bước vào trong.
Hắn ngồi xuống bàn ăn, không quên liếc anh một cái sắc bén, còn cậu thì thấy hoảng sợ khi gặp hắn, vội cúi đầu chào
-Anh xuống rồi....Cô gái ấy...-cậu ngập ngừng
-Về rồi! Dọn đồ ăn đi!-hắn trả lời ngắn gọn, lạnh lùng. Thế là cậu im bặt, không dám ho he gì nữa. YiFan nãy giờ đứng đó, không ai để ý rằng anh đang rất bất mãn. Hừ lạnh với hắn một cái, anh quay vào phụ cậu dọn bếp
-Em để anh phụ cho, cứ nghỉ ngơi đi!-anh cười rồi nhanh tay lấy cái dĩa đồ ăn trên tay Luhan, đi ra ngoài bàn, đặt xuống với vẻ mặt không-mấy-thân-thiện. Hắn theo lực cánh tay mà nhìn lên
-Gì đây?-câu nói cộc cằn phát ra từ hắn
-Bữa sáng của cậu!-YiFan mỉm cười, cúi sát tai hắn, lúc này giọng điệu của anh thay đổi hẳn-Tôi đã cảnh báo cậu rồi mà, có vẻ cậu nghĩ tôi đùa nhỉ? Lần này cậu biết lý do tôi về nước chứ? Oh Sehun, nói cho cậu biết, tôi sẽ mang Luhan đi, rời khỏi cái loại người như cậu!
-Hừ! Anh nghĩ anh có khả năng sao? Đừng hòng! Cậu ta là món đồ chơi thú vị trong tay tôi, xin lỗi nhưng người nên nhận cảnh báo là anh đấy! Wu YiFan!!-hắn liếc sang anh rồi đứng dậy
-Tôi không cho phép cậu làm tổn thương người tôi yêu! Cậu sẽ phải trả giá khi dám đối xử tệ với Luhan! Và tôi là người cho cậu nếm mùi vị của bị hành hạ nó như thế nào!!-Nói rồi anh quay vào trong còn hắn thì cười khẩy và bỏ đi. Trong lòng tức tối bực bội dâng trào
-Xi Luhan, cậu sẽ phải chịu hậu quả thay cho tên họ Wu đó! Sehun lầm bầm và bước ra ngoài cửa, đóng sầm thật mạnh làm cậu giật mình, vội chạy ra ngoài nhìn. Vừa mới bước chân ra khỏi bếp, cậu đã thấy anh ngồi đó, ăn ngon lành
-Sehun....anh ấy đâu rồi anh?
-Cậu ấy nói có công việc hồ sơ gì đó nên đi trước rồi! Em cũng lại đây ăn đi!-YiFan đáp, đưa tay đập đập vào chiếc ghế bên cạnh mình như ra hiệu cho Luhan ngồi xuống. Cậu gật đầu nhẹ vài cái rồi đi lại chỗ anh
-Thế nào? Đồ em nấu chắc không hợp khẩu vị anh nhỉ?-cậu nhìn anh, ánh mắt tò mò, thấp thỏm.
-Ừ! Dở tệ!-anh trả lời ngắn gọn xúc tích khiến cậu đơ ra
-Vậy thôi đừng ăn nữa, không khéo lại làm anh mất vui!!-Luhan vội ngăn cái tay đang gắp lia lịa kia lại, vẻ mặt lo lắng
-Đồ em nấu trước giờ có khi nào dở đâu hả đồ ngốc? Đùa em chút thôi! Ngon lắm!! Anh về đây là để ăn đồ em nấu mà!-anh cười, đưa tay xoa đầu cậu. Cậu chun mũi, nhíu mắt nhìn anh như vẻ nghi ngờ, sau đó là cả hai cùng bật cười lớn. Đột nhiên nụ cười trên môi Luhan ngưng lại, tắt hẳn làm anh thoáng vẻ ngạc nhiên
-Không biết Sehun có ăn uống gì chưa? Tối qua anh ấy uống hơi nhiều....-cậu khẽ nói, đôi mắt ánh lên sự lo lắng, điều này làm anh khó chịu.
-"Luhan, hắn đối xử với em như vậy mà cậu vẫn quan tâm lo lắng cho hắn, em yêu Oh Sehun nhiều đến thế sao? Vậy còn anh? Em có khi nào chút động lòng vì anh chưa?"-YiFan cắn răng, vẻ mặt so với lúc đầu thì buồn hơn hẳn -"Liệu anh còn có cơ hội mang em đi và bù đắp lại cho em hạnh phúc không?"- câu hỏi này trước giờ luôn quanh quẩn trong tâm trí anh, nhưng không có câu trả lời nào xác thực, chính là anh thật sự không hiểu nổi tại sao cậu cứ muốn mù quáng chọn con đường tăm tối dù biết sẽ bị tổn thương? Cậu đau khi yêu hắn, vậy cậu có hiểu nỗi đau của anh khi nhìn cậu như vậy?
Từ bé, cậu đã luôn bị hắn khinh rẻ, trước mặt hắn, lúc nào cậu cũng tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng mỉm cười "không sao đâu" vậy mà sau đó lại chạy vào phòng ngồi khóc một mình, những khoản khắc như vậy chỉ có anh biết, anh thấy và anh ôm lấy cậu an ủi. Cứ nghĩ anh có đủ khả năng cho cậu một cuộc sống hạnh phúc nhưng có lẽ là ông trời định mặc, người cậu chọn là hắn, nơi trái tim của Xi Luhan hướng đến là một người tên Oh Sehun chứ không phải Wu YiFan. Buổi lễ kết hôn của cậu, tuy ánh mắt buồn nhưng anh vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc yếu ớt trong từng câu nói của cậu. Năm anh 20 tuổi và cậu 18 tuổi, anh đã bỏ sang Mỹ. Bỏ lại mối tình đầu đầy tiếc nuối ở đây.
Sống nơi xa xôi cách cả một đại dương, anh không khi nào thôi nhớ về cậu, ngày ngày đều nhìn tấm ảnh Luhan mà Baekhyun (bạn thân của cậu, cũng quen biết anh từ bé) gửi cho anh rồi hỏi "em ăn gì chưa?", "Hôm nay Sehun có làm gì quá đáng không?", "Em có khỏe mạnh không? trông em gầy quá", "Em...có thể ngừng yêu cậu ta được không?"... Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi đơn độc cứ lặp đi lặp lại, buồn tẻ. Rồi đến một ngày, anh nghe tin hắn liên tục dẫn gái về nhà, không đả động gì tới cậu, sức chịu đựng có hạn, anh cũng quyết định bỏ về nước. Nhất định anh sẽ mang cậu đi khỏi hắn.
-Anh YiFan!!-cậu hươ tay trước mặt anh, ngơ ngác gọi
-À, xin lỗi! Vừa nãy em nói gì?-anh nhìn cậu, lắc đầu
-Em hỏi anh ngủ ở đâu?
-Anh có nhà riêng mà! Anh sẽ về đó! Địa chỉ nhà anh, anh có gửi mail trong điện thoại em rồi, có gì cứ chạy sang anh!-YiFan cười tươi, đứng dậy- Giờ anh phải đi rồi, còn nhiều chuyện cần giải quyết lắm! Chiều nay 5h gặp em ở Lighting coffee nha! Anh có chuyện quan trọng!-nói rồi anh đi ra cửa, cậu cũng đứng dậy đi theo để tiễn
-Em hiểu rồi! Chỗ đó em đang làm thêm mà! Chiều gặp anh!-Luhan vẫy tay tạm biệt
-Nhớ lời anh đó! Có gì cứ chạy thẳng qua nhà anh! Anh sẽ giúp em, bất cứ lúc nào! À nếu em qua ở luôn thì càng tốt!-anh giễu cậu, nhưng cũng có 50% là thật. Vẽ mặt YiFan đầy hàm ý, nhưng có vẻ cậu không hiểu
-Được rồi! Anh đi cẩn thận! Tạm biệt!
-Tạm biệt Luhan!*Cạch!*
Cánh cửa đóng lại, bây giờ căn nhà lại trở về vẻ trống trải và cô đơn vốn có. Cậu có chút không quen, khẽ thở dài, Luhan đi vào nhà tắm để bắt đầu dọn dẹp.
_____________________________________________________________
5:00pm. Sehun từ công ty về sau khi giải quyết mớ dự án lộn xộn, hắn vào thẳng nhà mà không đi bar như thường lệ nên so với mọi ngày thì hôm nay có phần hơi sớm. Vừa mở cửa vào thì bắt gặp cậu chuẩn bị quần áo ra ngoài, thấy hắn, cậu hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng cúi chào, nhanh chân bước đi vì cậu biết hắn ghét nhìn thấy cậu. Đang định mở cửa ra thì một cánh tay lớn chặn ngang bất ngờ khiến cậu giật bắn
-Đi đâu?-khẩu ngữ sắc lạnh, hắn tra hỏi cậu
-Anh YiFan hẹn em ở Lighting Coffee bảo có chuyện quan trọng...Với lại tới giờ em phải đi làm thêm...-cậu ngập ngừng đáp, mặt cúi gằm xuống, hai tay bấu vào nhau, run sợ
-Cậu muốn đi gặp anh ta?-hắn liếc nhìn cậu, giọng điệu băng lãnh-Hay thấy anh ta tốt với cậu nên muốn đu theo? Sao hả? Yêu anh ta rồi à? Wu YiFan sao? Cũng giàu có đấy chứ, cũng đẹp trai đấy chứ! Tốt hơn hết là bám chặt hắn vào, buông ra thì tiếc lắm đó!-hắn cười khinh bỉ, mỗi câu nói như chà đạp lòng tự trọng của cậu, cậu đau lắm
-Không phải như vậy...-cậu lắc đầu, lí nhí phủ định. Phải hắn mới là kẻ không hiểu gì hết. Người cậu luôn một mực yêu là hắn, luôn mong chờ tình cảm là hắn. Nhưng cơ bản thì hắn vẫn coi cậu thấp kém không xứng đáng. Cậu nắm chặt gấu áo, định đẩy cửa bỏ đi ra, cậu thật sự muốn khóc lắm, nhưng tuyệt đối không phải trước mặt hắn. Hắn bảo hắn rất ghét lũ mau nước mắt nên cậu lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ và nụ cười sẵn ở trên môi, bất luận bản thân ra sao thì cậu vẫn cười.
*Bộp! Soạt! Bịch! bịch bịch bịch bịch!!*-Chợt, hắn túm lấy cổ tay cậu, lôi xềnh xệch lên lầu làm cậu hoảng hốt, một lúc sau đó, cả hai vào phòng hắn. Hắn quăng cậu xuống giường, cởi áo vest ra, đồng thời xé bỏ lớp áo trên người cậu, quăng xuống đất. Hắn tháo carvat, cột chặt hai tay cậu cố định ở đầu giường, đè xuống.
-Anh...làm gì vậy? Buông em ra!!-Luhan sợ hãi, vùng vẫy, cổ tay đỏ lử lên nhưng vô dụng. Hắn không trả lời mà vẫn giữ cái vẻ mặt vô tâm đó.
Nhìn xuống cái thân thể trắng nõn nhỏ nhắn của cậu, hắn bỗng thấy có cái gì đó rạo rực, thật sự cậu rất đẹp, không muốn thừa nhận nhưng quả thực dung mạo cậu còn đẹp hơn cả con gái. Hắn đưa tay miết một đường dọc theo eo cậu khiến cậu rùng mình rồi cúi xuống, mút lên hõm cổ trắng ngần xông hương hoa hồng nhẹ dịu kia. Chiếc lưỡi ma quái và thuần thục rê xuống xương quai xanh, in đầy vết hôn lên đó rồi dần tới hai đầu nhũ hoa nhỏ nhắn kia. Ban đầu là liếm nhẹ, sau đó mút và cuối cùng hắn ra sức mà hút, cắn. Cậu ngọ nguậy vì đau nhức, bất giác phát ra tiếng rên khe khẽ đầy kích thích, sống mũi Luhan hơi cay cay. Mơn trớn hồi lâu xuống hạ thân, hắn nhanh chóng kéo chiếc quần tây của cậu ra, ném xuống sàn cùng y phục của hắn.
-Đừng...-Luhan mở to mắt hoảng sợ, lắc đầu nguầy nguậy, cổ tay bị siết chặt đến rỉ máu.
Hắn không wan tâm, lướt nhìn một hồi rồi trực tiếp đâm thẳng vào thật mạnh
-AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!-nước mắt cậu trào ra, Luhan thét lên đau đớn. Cúc huyệt bất ngờ bị bạo hành mà không có vật bôi trơn làm cơ thể cậu như muốn xé toang ra ra thành đôi-Dừng lại đi...Sehun...xin..xin anh...hức.. hức...dừng lại đi...AAAAAAAAAA- Luhan khóc lóc van xin trong khi hắn cứ điên cuồng thúc mạnh, nước mắt cậu ớt đẫm cả vùng drap giường. Máu nơi hậu huyệt bắt đầu rỉ ra, thấm xuống nệm, đau rát. Cậu ngất lịm đi.