(12CS) Lớp Trưởng Và Lớp 12D

Chương 90: Tôi là ai




Song Tử ngay sau khi đưa Thiên Bình về tâm trạng vô cùng vui vẻ đi tới cửa hàng tiện lợi mua hộp mì ăn tại chỗ. Lúc đầu Song Tử tính là về tới nhà ăn luôn nhưng nghĩ tới cái cảnh thấy người phụ nữ kia được chăm sóc chu đáo bởi ba anh thấy mà tức, vì thế anh ghé đây ăn xong xuôi hết rồi chạy thẳng về nhà tắm rửa nhốt mình trong phòng làm bài tập, làm xong thì tranh thủ cày phim đến tối nhắn tin trò chuyện với Bình rồi cùng nhau đi ngủ, mọi thứ đều được vạch ra trong đầu Song hi vọng sẽ diễn ra y đúng những gì anh nghĩ. Cuối cùng cũng về đến nhà, bỗng Song Tử buông một tiếng thở dài nghĩ đi nghĩ lại không biết căn nhà trước mặt mình có phải nơi người ta đồn là ấm cúng, nơi để chở về hay không nữa. Nhớ lại thì từ lúc Thiên Bình trở thành người yêu của Song có vẻ như tần suất về nhà ít hẳn ra, cụ thể là dạo gần đây bởi dì Thuỷ có việc với họ hàng, thêm nữa là bản thân hoàn toàn ghét khi ở nhà có sự xuất hiện của người đàn bà xấu xa đó. Dù vậy đồ đạc quần áo này kia Song Tử để trong căn nhà này hết rồi còn đâu, bên nhà Thiên Bình chỉ để một hai bộ gì đó không lẽ ngày nào cũng mặc thì lại kì, lại thấy mình dơ, vậy là cậu buộc cắn răng chịu đựng mặt đối mặt với người đàn bà ấy.


Trước khi vào, Song Tử hít một hơi thật sâu cầu trời bà ta đứng giở thói ném đồ lung tung. Vừa đẩy cửa đi vô thì đập vào mắt Song Tử là cảnh ba mình đang xoa bụng người phụ nữ đó gương mặt trông hạnh phúc lắm, điều này làm Song Tử khó chịu muốn chạy thật nhanh lên lầu. Nhận ra có sự hiện diện của một người khác, ba Song Tử cùng Hồng ngước lên ra hiệu cho Song Tử ngồi xuống ghế đối diện như một nói chuyện gì đó, Hồng còn nở nụ cười mà Song Tử cho là giả tạo. Song Tử khó chịu ra mặt vì nghĩ có thể chạy ngay lên lầu tắm rửa xong ở trong đó luôn ai ngờ bị giữ lại, anh thở dài thả ba lô của mình xuống dưới đất đồng thời ngồi xuống chuẩn bị nghe mấy cái lời vớ vẩn từ hai con người này. Ba Song Tử không dài dòng vô thẳng vấn đề bảo:

-Mẹ Hồng đã có thai nên ta mong con phụ ta chăm sóc cho cô ấy.


Song Tử nhếch môi tạo thành đường cong hoàn mỹ, nói:

-Hơ ! Ba nghĩ con sẽ đi chăm sóc cho một đứa không có máu mủ với con, đã thế lại là con của người đàn bà loè loẹt này nữa chớ.

Ba Song Tử nghe thế phì cười, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin:

-Đúng vậy con nói đúng, không có máu mủ thì mắc gì phải chăm sóc đúng không ? Thế mà vẫn có người đi chăm sóc cho đứa con riêng của vợ cũ cho đến tận bây giờ !

Lời nói đó nghe như đang ám chỉ Song Tử, cậu lườm ba mình để hỏi rõ điều ông ta vừa nói và xác minh rõ có phải ông ta đang ẩn ý nói đến cậu, ông ta ngã người ra sau choàng tay qua Hồng nói:

-Đến lúc này ta không giấu gì nữa. Nghe cho rõ đây, sự thật mày không phải là con ruột của tao và mẹ mày tức Hương Vân chỉ nhờ tao nuôi mày thôi hiểu chứ ?

-KHÔNG THỂ NÀO ! - Song Tử bật dậy, ánh mắt đầy tia kinh ngạc vì bấy lâu nay người đàn ông nuôi nấng cậu không phải là ba ruột của mình.


Chuyện Song Tử không tin vào lời mình nói thì ba Song Tử cũng đoán ra được nhưng thái độ ấy có vẻ không suy sụp là mấy, ông đoán sự thật kế tiếp sẽ khiến Song Tử suy sụp hơn thế nữa. Ngay chính lúc này, những sự thật về Song Tử sẽ được tiết lộ bởi người đàn ông trước mặt anh, ông ta uống ngụm nước rồi đặt cốc nước xuống nói tiếp:

-Hương Vân chỉ là một người phụ nữ do gia đình ta giới thiệu, tuy không đồng ý nhưng vẫn phải theo ý kiến của họ nên mới có cái gia đình nhỏ lúc mày còn bé kia kìa. Trước khi ly dị thì Vân bảo ta chăm sóc mày đổi lại là phần tài sản, số tài sản Vân để lại theo cách nói của mày là do tao tham tiền nhưng thực chất đó là điều kiện để tao nuôi mày tới bây giờ. Có điều số tài sản đó chỉ nuôi mày đến 12 tuổi thì hết cạn, tao phải bù đắp vào mới đủ nuôi mày đấy.
-Vì thế ông muốn tôi chăm sóc người đàn bà này để trả nợ cho số tiền đó ? - Song Tử chỉ tay về phía Hồng, có lẽ anh đoán được ý đồ thật sự của người đàn ông trước mặt mình đây - Chuyện ông nói chỉ có như thế thôi sao ? Ông làm tôi bất ngờ đó thưa ông Vĩnh Tân à...hừ...

Nụ cười giả tạo đó trong vô thức Song Tử đã làm như thế, tưởng chừng như mọi chuyện đã hết Song Tử đeo ba lô lên vai trái tính xoay gót bỏ lên phòng thì Vĩnh Tân cúi mặt xuống, bộ dạng nghiêm túc này khiến cho Song Tử phải dừng chân đứng lại. Vĩnh Tân đan hai tay vào nhau nói:

-Và một sự thật tiếp thì như mày đã biết mày không phải con ruột của tao, không chỉ có thể mày cũng không phải con ruột của Vân.

*Bụp*

Chiếc ba lô trên vai Song Tử rơi xuống, nét mặt cậu trông khác hoàn toàn lúc nãy nhiều, so với lúc nãy thì bây giờ còn tệ hơn nữa, cậu như không thể đứng vững sau lời nói vừa rồi mà ngồi phịch xuống ghế, cặp mắt sắc lạnh thoáng chút đã chuyển thành hoảng hốt kia. Song trợn mắt lên ngước lên nhìn thẳng đôi mắt của Vĩnh Tân như muốn hỏi lại, Vĩnh Tân ho một tiếng rồi đáp:
-Vân bảo tao rằng mày chỉ là đứa con bị bỏ rơi tại bệnh viện hôm cô ấy bị sảy thai, do bệnh viện không ai chịu nuôi kèm với đó là nỗi mất con Vân mới nhận nuôi mày. Ban đầu tao cứ ngỡ đó là trò đùa ai ngờ cô ấy đem ra tờ giấy xác nhận ADN thì hoàn toàn khác nhau, mày hoàn toàn không có máu mủ với ai ở đây cả, từ trước đến giờ !!!!

Song Tử vuốt một bên tóc vô tình làm rớt sợi băng gạc trên đầu xuống, máu trên đấy hằng ngày vẫn chảy ra, đó cũng là bằng chứng cho thấy Song Tử ráng sống như mong ước của người mẹ mà anh cho rằng đó là mẹ ruột, thế nhưng chuyện gì đang diễn ra thế kia, một tin sốc vừa ập đến cho anh biết rằng anh không có máu mủ gì với Vĩnh Tân và Hương Vân vậy rốt cuộc anh là ai. Song Tử sờ vết thương mỗi ngày bị ném trúng kia rồi hét lên:
-KHÔNG ! ÔNG NÓI DỐI KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ....tôi...tôi...là con ruột của Hương Vân kia mà...không...không....nếu tôi là con nuôi vậy ba mẹ tôi...tôi là ai ? Và....và...tôi...là...ai....TÔI LÀ AI HẢ ???!

Anh gào lên trong hỗn loạn, cảm xúc như sợi dây bị rối không cách nào gỡ ra được, mọi thứ nãy giờ anh nghe thấy chắc chắn là giả từ đầu chẳng có nào là thật, mà đúng thật từ đầu tới bây giờ không có gì lạ thật, chuyện ba mẹ đều là giả họ không phải là ba mẹ thật, đứa con ruột của Vân và Tân đã mất rồi nên anh là đứa bù đắp vào, một miếng băng cá nhân để dán vết thương lại. Chợt anh hiểu ra rằng làm gì có vết thương nào không lành lại kia chứ, làm gì có miếng băng cá nhân nào dùng suốt mười mấy năm kia chứ, đến lúc nào đó miếng băng cá nhân ấy cũng phải tháo ra rồi quăng đi thôi. Từng kí ức về khoảng thời gian vui vẻ ấy bắt đầu ùa về như những mảnh kính, chúng từ từ nứt ra rồi vỡ tan trong không khí chỉ còn lại một mình anh đứng giữa không gian u tối không chút niềm vui, hạnh phúc kia mà thôi. Tất cả vốn dĩ chỉ là một vở kịch nhằm chữa lành vết thương cho Hương Vân, Song Tử anh sinh ra chỉ để làm công cụ mang lại hạnh phúc cho người khác thôi sao.
Nước mắt chảy dài trên gò má, nước mắt này là khóc vì biết được sự thật hay là khóc vì bản thân đây, đến nước này rồi Song Tử vẫn không biết được đâu là thật đâu là giả nữa, nó cứ rối lên làm sao ấy. Song Tử vô thức không làm chủ bản thân mình mà chạy ngay ra ngoài, do tốc độ quá nhanh khiến máu tiếp tục chảy ra một ít. Hồng dõi theo bóng lưng Song quay sang trách mắng Vĩnh Tân tại sao lại nói một lúc như thế dù gì Song Tử cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, Vĩnh Tân ngạc nhiên khi Hồng nghĩ cho Song Tử trong khi trước giờ Hồng có bao giờ ưa gì Song Tử đâu, Hồng đặt tay lên đùi Tân giải thích kèm đôi mắt dịu hiền hiếm thấy:

-Dù gì sắp tới em cũng làm mẹ rồi nên em hiểu có người mẹ nào mà lại muốn đứa con mình chịu cú sốc thế kia, anh đó ác vừa vừa thôi làm thằng nhỏ hỗn loạn rồi kìa.
-Thôi anh xin lỗi, anh đưa em lên nghỉ ngơi nhé - Tân quay sang hôn vợ mình.

-Em muốn đợi Song Tử về, lo quá - Không ngờ đây là lời mà Hồng thốt lên luôn đấy, từ khi nào Hồng trở thành người hiền dịu vậy.

Phía Song Tử thì anh đang hỗn loạn và không phân biệt đâu mới là thật, đâu mới là giả, hiện giờ anh chỉ biết đâm đầu chạy làm người đi đường phải né tới né lui sợ rằng bị đâm trúng, họ đều nhìn theo bóng lưng ấy tự hỏi người vừa chạy qua họ có vấn đề gì không. Cùng lúc đó cô nàng Thiên Yết của chúng ta vừa đi vừa nhắn tin cho Xà Phu và Trang hỏi ý kiến việc có nên tham gia ứng cử vị trí thư kí hội học sinh hay không, bỗng dưng một lực rất mạnh đâm trúng cô khiến cô mất thăng bằng ngã về sau làm mông cô hôn đất một cách thắm thiết không kém phần đau. Thiên Yết tức giận xoa xoa cái mông đáng thương của mình ngước lên không ngừng chửi người vừa đâm có điều khi mắt nhìn lên đã thấy người đó chạy đi mất, Yết đứng dậy phủi phủi mông nói thầm đồng thời nhìn về hướng người vừa đụng mình không xin lỗi:
-Người gì kì cục có bị điên không vậy trời ủa mà sao nhìn quen quen, cái tóc vàng khè cùng cỡ người đó sao nhìn giống thằng Song Tử lớp mình thế nhỉ ? Ủa sao áo mình có nước thế này...khoan đã...không ổn rồi.

Ngay sau khi xác nhận người đó chính là Song Tử thì Thiên Yết hốt hoảng chạy theo, vừa chạy cô vừa gọi điện cho Thiên Bình:

-Alo Bình hả mày qua đường số 8 khu GJ đi Song Tử nó bị sao á giống như khóc vậy, tao đang chạy theo nó mày ráng chạy qua đây đi !

Thiên Bình à ừ rồi cúp máy để đi tới địa điểm Thiên Yết nói, không chỉ báo cho Bình mà Yết còn báo trong group lớp để mọi người đến địa điểm đấy phòng trường hợp không may xảy ra. Bây giờ chỉ có mỗi cặp Ngư Bảo, cặp Ngưu Kết và Xử Nữ rảnh nên họ lập tức chạy sang giúp. Ngưu lấy xe mô tô của mình chở Kết nhi đến điểm hẹn họp mặt mọi người.  Ngay khi đông đủ Thiên Yết nhanh chóng kể hết lại nhưng xui một cái trong lúc đuổi theo cô lại làm mất dấu Song Tử thế là cả bọn phải tản nhau ra đi tìm, Kim Ngưu để Ma Kết đi theo Thiên Yết còn mình thì phóng xe đi kiếm những nơi có khả năng tệ nhất sẽ xảy ra, Song Ngư và Bảo Bình thì chạy ngược về phía trường biết đâu Song Tử có thể đi đến đó, mọi người còn lại tìm kiếm những nơi xung quanh đó như là công viên chẳng hạn. Kim Ngưu chẳng biết lý do vì sao nhưng linh tính mách bảo anh rằng Song Tử có thể ở cây cầu nối khu GJ với khu MD, theo như anh nhớ cây cầu đó bên dưới chỉ toàn là nước nếu rơi xuống đó chắc chỉ có nước chờ chết thôi, với tình trạng như Thiên Yết tả thì Song Tử nghĩ quẩn cũng nên.
Ngưu dùng hết tốc lực chạy xe đến cây cầu đó, may mắn làm sao giờ này cây cầu rất vắng người cho nên đoạn đường đến đó không có chỗ kẹt xe nào cả. Tại cây cầu nối giữa hai khu, Kim Ngưu dừng xe mình ở đầu cầu quan sát thì thấy thân ảnh ai đó đứng bên thành cầu nhìn xuống dưới con sông lớn kia, chắc chắn không thể sai được nên Ngưu rút chìa khoá chạy tới chỗ Song Tử không quên nhắn tin báo vị trí cho mọi người. Khi bước tới gần Song Tử, Kim Ngưu thấy rõ nước mắt của Song có hơi ngạc nhiên chút vì trước giờ anh toàn nghĩ Song là người mạnh mẽ để cho Bình nơi tựa, Kim Ngưu cho tay vào túi quần cất giọng:

-Này Song Tử mày có chuyện gì à ?

-Tao cũng không biết nữa, bây giờ tao đang rất rối, tao không biết đâu là thật đâu là giả, cuối cùng họ vẫn coi tao là món đồ chưa từng coi tao là con người, tất cả chỉ là giả mọi thứ trước mặt tao đều là giả. Tao tự hỏi đâu mới là thật, đâu mới là điều tao nên tin đây.
Song Tử ôm đầu nói, càng nghĩ đến chuyện thật giả đầu anh như muốn nổ tung lên. Kim Ngưu thở dài nhìn cậu bạn mình tự hỏi đâu có thật sự là Song Tử mình biết hay không, Ngưu mới nói:

-Thật hay giả gì mày cũng phải chấp nhận thôi.

-Mày câm đi, mày thì biết cái gì - Song Tử đập mạnh vào thành rào của cầu - Mày có gia đình hạnh phúc tự do đẹp thế rồi thì mày hiểu gì chuyện của tao !

Kim Ngưu im lặng giây lát vì chính câu nói ấy, gia đình hạnh phúc là thứ gì tới giờ Kim Ngưu vẫn chưa biết nữa, nhiều khi Kim Ngưu đang mắc kẹt chung với Song Tử cũng nên, Ngưu nhếch môi nói giọng có chút buồn:

-Ừm thì tao có gia đình hạnh phúc ! Lý do đó không phải là điều ngăn cấm để tao bước vào câu chuyện của mày, chúng ta là bạn bè sao mày không nói ra để tụi tao có thể giải quyết giúp cho.
Song Tử phì cười thì chỗ đó lại rỉ ra vài giọt máu, bảo:

-Đến cả thứ được gọi là gia đình cũng chỉ là diễn thì giờ phút này hai từ bạn bè có khiến tao tin được hay không ? Biết đâu mọi thứ hiện giờ từ lúc tao sinh ra đều là giả dối thì sao ?

Một con người khô cứng như Kim Ngưu đây làm sao có thể khuyên Song Tử được chứ, bản thân mình khuyên chưa xong giờ đi lo cho người khác nghe nực cười, Ngưu ca vuốt tóc mình hỏi:

-Mày không tin bạn bè gia đình vậy còn bản thân mày ? Sao mày không thử hỏi con tim mày đi rồi sẽ nhận được câu trả lời thôi.

-Ha hỏi bản thân tao ư, bản thân tao còn đang thắc mắc tao là ai kia kìa, tao chợt nhận ra tao không là cái thá gì trên cuộc đời này cả mày hiểu không ? Họ chỉ thương hại tao thôi rồi sau đó họ cho tao cái tên, cho tao số phận thế mà lại dùng số phận tao biến tao thành món đồ dùng xong thì vứt, một công cụ biết nói nghe có vẻ thích hợp với tao nhỉ.
Song Tử mất bình tĩnh hơn khi nãy mất rồi, lời nói nghe lung tung không đâu vào đâu làm Kim Ngưu chẳng thể hiểu được Song đang nói cái gì. Tuy nhiên đại khái Kim Ngưu hiểu được một chút là Song Tử sống với danh nghĩa là một món đồ không được người khác tôn trọng. Đúng lúc này mọi người đã đến nơi, Kim Ngưu rũ mắt đi về phía mọi người đặt tay lên vai Thiên Bình khẽ lắc đầu bảo:

-Nhờ cậu hết !

===> End chap 90

Tự nhiên giờ thấy thương anh Song Tử ghê :< nghe cái tin muốn sang chấn tâm lý vậy đó. Mà không biết ai để ý là bà Yết nhà ta bị Song Tử đụng trúng ngã thế mà người đi đường khác lại không bị, số chị Yết tui nó xui. Nào nào cùng chờ chap 91 thoiii.

Đừng quên để lại một sao, một ý kiến vì đó là nguồn động lực cho tụi tui đó nha, chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều !!
Ngày đăng: 17/1/2022

Tác giả: Bu

Nơi đăng ( duy nhất ): truyenwikiz.com