1/2 Prince

Quyển 4 - Chương 12: Chương ngoại truyện: Nắng chiếu trời trong*




*Tên của ngoại truyện (gốc: Dương Quang Tình Thiên) có nghĩa là ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên bầu trời đẹp, cũng là tên của Dương Quang (Ánh sáng mặt trời) và của Tình Thiên (Bầu trời đẹp), trong đây có sử dụng phép chơi chữ. )

“Đừng bướng, anh cứ làm người đại diện đấy, em cho hay không anh cũng cóc quan tâm!” Vương Tử tức giận mắng.

Sau cả khi vùng chạy, cô vẫn thấy như hiện ra trước mắt khuôn mặt nóng nảy của Vương Tử khi cậu mắng cô.

“Vương Tử thực sự quá đáng lắm rồi. Mình yêu ảnh nhiều vậy, mà sao ảnh vẫn cứ lăng nhăng? Lại còn chấp nhận cả nam lẫn nữ nữa!” Tình Thiên vừa rủa thầm vừa khóc. Những lời nhẫn tâm mà Vương Tử nói lúc trước thực sự khiến cô tổn thương.

“Mình đã bỏ đi lâu lắm rồi…sao không có ai đi tìm mình?” Tình Thiên thắc mắc, liếc qua vai lúc chạy. Đừng bảo mọi người không cần tôi nữa? Xui thật! Tình Thiên bắt đầu lo lắng quay lại.

Binh! Cô đâm sầm vào một người lúc chạy quanh góc hẻm.

“Này! Đi đứng gì không biết mở mắt nhìn đường hả?” Tình Thiên bực tức mắng, xoa vầng trán sưng đỏ đau tấy.

“Tình Thiên, là anh, Dương Quang đây mà.” Chàng trai bị cô đâm phải nói. Là một ma pháp sư thể chất yếu, Dương Quang chịu đau nhiều hơn Tình Thiên, và giờ đang đau đầu dữ dội. Nếu không có giọng nói quen thuộc của Tình Thiên, có lẽ cậu đã không nhận ra cô là người cậu va phải.

Tình Thiên cuối cùng cũng nhận ra tên con trai nằm chết dí dưới đất là đồng đội mình.

“Dương Quang, anh tới đây làm gì?” Cô hỏi.

“Anh đi tìm em.” Dương Quang trả lời và từ từ đứng dậy.

“Vậy ra chỉ có mình anh đi tìm em… Em không muốn về đâu.” Tình Thiên dằn dỗi như con nít, không chịu đứng dậy. Khi nghĩ tới chuyện mọi người chẳng thèm quan tâm cô, lòng cô oán thán tràn lấp còn đôi mắt đã thấy ươn ướt.

“Tụi anh đều phải chuẩn bị cho kịp giờ diễn nên mọi người đành phải đi hết.” Dương Quang dịu dàng giải thích.

“Em không thèm. Em không về. Chẳng ai thích em cơ mà.” Tình Thiên vừa nói, lệ vừa tuôn trào qua khóe mi, Đúng lắm mà, Vương Tử luôn bực mình vì mình nhiễu anh ấy, còn Phượng Hoàng, Tà Linh và Du lại là tình địch của mình.

“Đương nhiên là có người thích em rồi. Như anh nè, anh thích em nhiều cực.” Dương Quang cười nói. Cậu vẫn luôn thấy những cô gái thích nói lớn chính kiến của mình rất thú vị. Em ấy luôn nói và thể hiện cảm xúc rất thật thà, chả giống mấy người nghĩ một đằng nói một nẻo. Mấy người đó làm mình rức đầu muốn chết.

Nghe câu trả lời vô tư của Dương Quang, một cô nàng thẳng thắn như Tình Thiên cũng phải đỏ mặt và nói, “Anh gạt em! Em là đứa khó ưa mà! Em không biết nói ngon ngọt, em không xinh như Tiểu Long Nữ hay Phượng Hoàng, và em lúc nào cũng không biết điều…!” Khi liệt kê ra những thiếu sót của mình, Tình Thiên chợt nhận ra cô có quá nhiều khuyết điểm, cô bật khóc nức nở. Bảo sao không có ai thích mình. Nếu ai bảo mình phải yêu kiều thùy mị như Phượng Hoàng hay quyến rũ mĩ miều như Tiểu Long Nữ, mình đều không làm được. Phải chăng số phận của mình là sẽ chẳng đời nào chiếm được một góc trong trái tim Vương Tử?

Dương Quang không thể nhịn cười khi thấy Tình Thiên quên mất cậu mà chìm sâu trong mặc cảm bản thân. Em dễ thương thật, Cậu nghĩ thầm.

“Nhưng em thật thà, không giống những người cứ luôn giấu giếm cảm xúc thực của mình.” Cậu nói.

“Thật à…?” Tình Thiên hồ nghi nói bằng tông giọng trầm mặc, “Nhưng ai cũng bảo là em quá đáng.”

“Thì em đúng là quá đáng mà. Nếu em mà không cứng đầu, thì em đâu còn là em nữa.” Dương Quang cười đáp.

“Gì chứ? Em đâu có không biết điều!” Tình Thiên lại thấy nóng óc lên.

“Đúng vậy mà. Nếu Tà Linh bớt nghiêm túc đi, ảnh sẽ không còn là Tà Linh nữa. Nếu Du không kì kì như trước thì cũng không giống Du. Hơn nữa, còn Kenshin,” Dương Quang cười lớn, “Nếu có ngày Kenshin bỗng nhiên trở nên lắm mồm, có khi anh sẽ nghĩ cậu ta hóa điên.” Dương Quang dịu dàng nói tiếp, “Vậy nên tính trung thực mới là điểm hấp dẫn nhất nơi em, Tình Thiên ạ. Đừng cố ép mình phải thùy mị nết na gì hết, như thế em sẽ mất đi nét riêng của mình.”

“Thật hả?” Nghe Dương Quang nói vậy, Tình Thiên mặt đỏ bừng khác hẳn mọi khi.

“Thật chứ!” Dương Quang kiên định gật đầu.

Tình Thiên đứng dậy dẩu môi miễn cưỡng nói, “Thôi được rồi, mình về đi.”

“Ừa.” Dương Quang lại mỉm cười và gọi thảm bay, chuẩn bị “cứu trợ khẩn cấp” lúc ban nhạc cần. Nếu họ tới trễ, bốn người kia chắc trên người mảnh vải nát cũng chẳng có che thân, giống đợt trước, Vương Tử gần như y hệt vậy.

“Anh kì nhỉ, lúc nào cũng cười.” Tình Thiên nói, vẫn tiếp tục làu bàu ngay cả khi đã ngồi trên thảm bay.

Dương Quang bật cười nhìn cô, “Đời không có gì buồn thì anh phải cười cho đã chứ.”

“Đúng là người giời.” Tình Thiên lầm bầm, chợt nhận ra cô yêu nụ cười ấm áp của Dương Quang vô cùng.

~*~

Tình Thiên chuẩn bị đi dạo quanh thành phố tìm nơi mở tiệm sách. Nhưng Vương Tử phàm ăn vô cùng, đời nào chịu bỏ ăn để sẵn sàng hộ tống người đẹp đi dạo phố chứ. Tình Thiên tự phàn nàn trong lòng, Chẳng biết tại sao Vương Tử thích ăn thế nhỉ…

“Du bảo mình tự thân đi lấy. Hừ, cứ làm như không ai biết hắn muốn dành trọn thời gian ở bên Vương Tử ý.” Tình Thiên dẩu môi, miễn cưỡng tự đi tìm địa điểm.

Nghe tiếng Tình Thiên lí nhí hờn dỗi, Dương Quang bật cười nói, “Hay là để anh đi với em nhé?”

Dương Quang vừa dứt lời, đôi mắt oán than của Tình Thiên thoắt biến thành cầu xin, “Anh thực sự sẵn lòng đi với em á?” Cô hỏi.

“Đương nhiên rồi. Ê Kenshin, đi cùng không?” Sau khi Dương Quang trả lời Tình Thiên, cậu quay ra hỏi Kenshin, vẫn ngồi lạnh lùng và trầm tĩnh như thường lệ.

Kenshin lắc đầu, “Khỏi.”

“Thế à? Vậy mình đi nào, Tình Thiên.” Dương Quang cười nhìn Tình Thiên và trái tim cô gái không biết tại sao bỗng thổn thức đập nhanh hơn thường lệ.

“Dương Quang, theo anh chọn chỗ nào xây tiệm sách thì được nhất?” Tình Thiên vừa ôm cánh tay Dương Quang rất vui vẻ vừa hỏi, “Chúng ta có nên xây tiệm sách ở nơi xa trung tâm thành phố, có bầu không khí thanh bình, hay làm luôn ở chỗ đông đúc người qua lại?”

“Xây ở cả 2 chỗ không được à?” Dương Quang bối rối hỏi lại.

“Xây cả 2 chỗ?” Tình Thiên lặp lại và cái đầu kinh doanh thiên bẩm của cô bắt đầu tính toán. Anh ấy có ý hay. Hai tiệm sách có thể đáp ứng nhu cầu của hai loại khách. Chúng ta có thể xây một tiệm bình thường trong trung tâm thành phố, và sau khi tiệm đầu tiên nổi rồi, ta có thể xây thêm một tiệm kết hợp với quán cà phê ở nơi nào đó thanh tĩnh một chút.

“Dương Quang, anh thông minh quá.” Sau khi quyết được nơi dựng tiệm, Tình Thiên vui đến nỗi quên mất mình mà ôm chầm lấy thơm Dương Quang.

“Thế à?” Dương Quang tuy hoàn toàn bối rối, cậu bất giác đưa tay chạm vào bên má vừa nhận cái hôn, cười ngốc.

“Thành thực mà nói, thành phố mỗi phút trôi qua đều bận rộn hơn một tí. Chắc chắn nơi đây sẽ là một thành phố thành công.” Tình Thiên vừa nhận xét vừa vui vẻ ngắm nhìn những người khách đi dạo trên các đại lộ mà cô cùng Du thiết kế, trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của Vô Ngân Thành. Cô thấy vô cùng xúc động vì những tháng ngày vất vả của cô rồi đã được đền đáp.

“Chúng mình đi dạo quanh quảng trường thành phố đi!” Tình Thiên đề nghị. Đài phun nước ở quảng trường thành phố đẹp lắm. Từ khi thấy bản thiết kế của Du, mình đã tự thề với bản thân là sẽ nhất định tới xem khi nó xây xong. Mặc dù Du là tên lập dị, bê đê, và vô liêm sỉ tranh đoạt Vương Tử với mình… nhưng hắn thực sự có tài.

“Ừ, anh cũng muốn đi coi.” Dương Quang trả lời.

“Oaa! Có nhiều người chưa kìa!” Tình Thiên vô cùng choáng ngợp trước biển người đông tới kinh ngạc.

“Dĩ nhiên. Đây là một trong những thắng cảnh du lịch hấp dẫn nổi tiếng nhất của Vô Ngân Thành mà lị – Đài Phun nguyện ước tình yêu.” Khách qua đường A bỗng nói khi đi qua họ.

“Đài Phun nguyện ước tình yêu?” Cả Dương Quang và Tình Thiên đều ngạc nhiên, Từ bao giờ có tên đó vậy?

“Phải. Người ta đồn rằng nếu một cặp tình nhân ném một đồng xu xuống đài phun mà sau rồi nước phun lên thì cặp đôi đó sẽ hạnh phúc trọn đời. Vậy nên người ta mới xếp hàng để ném xu.”

“Còn chuyện đó nữa à?” Tình Thiên hỏi giọng bối rối.

“Cái truyền thuyết đó là do Vũ Liên phịa ra đấy.” Dương Quang nhớ lại. Cậu dịu dàng thì thầm vào tai Tình Thiên, “Chị ý bảo đây là cách để kiếm tiền từ mấy người yêu nhau, những người đang yêu thường có IQ thấp hơn bình thường mà.”

“Ồ, em hiểu rồi. Nhưng bây giờ chúng ta đâu nhìn rõ nổi hình dáng cái đài phun nước.” Tình Thiên nói và hăm hở nhìn, phóng tầm mắt về phía đài phun phía xa xa, “Anh và em cũng chẳng có việc gì quan trọng lắm, vậy sao không xếp hàng xem đài phun nước nhỉ?”

“Được thôi.” Dương Quang vui vẻ đồng ý. Cậu luôn thích những nơi nhộn nhịp đông người dân tụ tập, cậu thích quan sát mọi người.

Sau khi đợi rất rất là lâu – từ khi màn đêm bắt đầu buông đến lúc sao trời tỏa sáng mặt đất – Tình Thiên và Dương Quang cuối cùng cũng nhìn thấy được cái đài phun nước. Mặc dù đã muộn, nhưng 2 người thực sự may mắn vì toàn bộ vẻ đẹp của đài phun nước chỉ hoàn toàn lộ ra vào ban đêm.

“Ôi đẹp quá!” Tình Thiên không thể nhịn thốt lên khi cuối cùng cô cũng hoàn thành ước nguyện của mình được đứng bên đài phun. Đài phun nước có hình trăng lưỡi liềm, làm bằng chất đá phiến ngọc, tỏa ánh lân tinh lấp lánh xung quanh. Trên đỉnh của đài phun là một mặt trời màu vàng dịu, tắm đẫm quảng trường trung tâm trong ánh hoàng kim óng ả, khiến không gian trở nên lãng mạn vô cùng. Bảo sao mấy cặp tình nhân đến đây đều mụ mị đi, IQ hạ còn thấp tè.

“Tụi mình cũng ném xu đi.” Thấy mấy cặp khác làm vậy, Dương Quang cũng muốn móc ra vài đồng xu.

“Đồng ý. Tiền sẽ quay ngược lại về Vô Ngân Thành ý mà.” Tình Thiên nói mà nín cười không nổi. Nếu bọn mình chẳng ném xu thì cái đống xu đó cũng bị chị Vũ Liên cướp sạch thôi.

“Tụi mình cùng ném. Mọi người đều làm thế mà.” Dương Quang nhấn mạnh và cầm tay Tình Thiên, đặt một đồng xu nhỏ trong lòng bàn tay khum lại của họ. Cậu làm vậy mà không để ý mặt Tình Thiên đã đỏ lựng lên. Mặt khác, cho dù cậu có nhìn thấy Tình Thiên đỏ mặt, cậu cũng chẳng hiểu cái gì sất.

“Ném nào!” Hai người cùng hét lên.

Khi đồng xu chạm nước, cột nước bất ngờ phun lên, và muôn vàn tia nước bắt đầu nhảy múa. Trong khi những cột nước duyên dáng uốn lượn trong đài phun nước, người quanh đó nhìn họ bằng cặp mắt hoặc cầu phước hoặc ganh tị.

Tình Thiên và Dương Quang nhìn nhau bối rối với khuôn mặt đỏ lựng xấu hổ.

Chỉ là trùng hợp thôi nhỉ! Phải không?

“Dương Quang, nếu anh yêu một người rất nhiều, mà người đó lại không yêu anh, anh sẽ làm sao?” Tình Thiên hỏi và liếm thanh kẹo hồ lô vừa mua. Dương Quang đi cạnh cô vui vẻ ăn kem.

Nghĩ một lúc, Dương Quang trả lời, “Anh chưa từng yêu ai, nên cũng không biết.”

“Anh chưa từng yêu ai?” Tình Thiên ngạc nhiên hỏi lại, Sao có thể? Dương Quang, trông có vẻ tầm 20 tuổi trở lên, mà lại chưa từng yêu ai?

“Anh không nghĩ là mình đã từng. Yêu là ra làm sao?” Dương Quang bối rối hỏi. Cậu không hiểu nổi. Cậu mới tự nhận thức được có nửa năm. Hơn nữa, cậu chưa từng bước khỏi Quỷ Cốc cho tới 2 tháng trước. Giờ đây cậu vẫn không hiểu nổi yêu là gì.

Nhưng Tình Thiên lại giật mình, Yêu là gì ư? Cô trả lời đôi chút do dự, “Nếu anh yêu ai đó thật nhiều, anh sẽ nghĩ đến người đó suốt cả ngày, anh rất muốn ở cạnh người đó, và khi kề bên rồi, anh sẽ thấy rất hạnh phúc…”

“Anh hiểu rồi. Thế thì Tình Thiên phải ở bên Vương Tử nhiều lắm nhỉ? Lúc em ở bên Vương Tử, là em hạnh phúc?” Dương Quang hỏi ngược lại Tình Thiên.

Tình Thiên hoàn toàn bối rối. Mình hạnh phúc ư? Cô nghĩ lại, chỉ thấy mình luôn bực bội vì thái độ của Vương Tử với cô, và lại phải tình địch với Phượng Hoàng, người mà cô thấy thân thiết lắm lắm. Dường như…cô chẳng hạnh phúc gì cả.

“Tình Thiên?” Dương Quang hỏi lại sau khi nhìn cô dò hỏi hồi lâu mà không thấy có câu trả lời. Thật bất ngờ, cậu thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Tình Thiên. Cậu đành đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô, hỏi, “Sao thế? Sao em lại khóc?”

“Em…em chợt nhận ra ở bên Vương Tử em chẳng hạnh phúc gì cả.” Tình Thiên nghẹn ngào đáp.

“Chẳng phải em vẫn ổn khi không ở cạnh Vương Tử sao?” Dương Quang hỏi, thấy khó hiểu vì sao cô vẫn cố làm điều khiến cô không vui.

“Nhưng…nhưng…” Tình Thiên miễn cưỡng nói. Em đã theo đuổi Vương Tử quá lâu. Nếu giờ bỏ cuộc, thì quả thật tiếc lắm.

“Hơn nữa, Tình Thiên, ở cạnh Vương Tử em không bao giờ cười! Anh thấy em cười xinh hơn nhiều.” Dương Quang nói với nụ cười rạng rỡ, “Như vầy nè.”

“Thật chứ? Trông thế em xinh hơn á?” Tình Thiên hỏi và cũng bắt đầu cười.

“Ừ.” Dương Quang tin tưởng trả lời.

Tình Thiên tiếp tục cười và nói, có phần xúc động, “Dương Quang, ở bên anh em vui lắm! Đi chơi với em anh có vui không?”

“Anh rất vui.” Dương Quang trả lời không chút do dự, và dường như cậu nhận ra gì đó, “Ồ, anh rất thích ở bên cạnh Tình Thiên, và anh không thể đợi tới lúc được đi chơi với Tình Thiên. Hay là anh yêu Tình Thiên rồi?”

“Này anh nói nhảm gì đấy hả?!”Tình Thiên kêu lên với khuôn mặt đỏ lựng. Dương Quang cứ thích là nói, chẳng biết nghĩ kĩ gì cả! Anh ý còn vô tư hơn cả mình!

“Không phải là yêu sao?” Dương Quang hỏi, hơi thất vọng, vậy mà cậu cứ tưởng cậu đã hiểu tình yêu.

Hai người sóng bước bên nhau hồi lâu, đến khi Tình Thiên không thể nhịn nổi, hỏi, “Anh thực sự, thực sự thích ở bên em đến vậy sao?”

“Anh thích lắm.” Dương Quang nói, gật đầu kiên định.

Khi thấy Dương Quang trả lời câu hỏi của cô không chút dao động, mặt Tình Thiên đỏ ửng đến nỗi cả đôi tai cũng hồng lên. Cô lắp bắp hỏi, “T-thế anh có thích ai hơn em không?”

Dương Quang khó nhọc nghĩ và bảo, “Anh cũng thích Vương Tử lắm, cậu ta rất dễ thân…”

Ảnh thích Vương Tử? Ảnh cũng gay à? Trái tim Tình Thiên chùng xuống…

“Nhưng anh thích ở bên Tình Thiên hơn, bởi vì anh dễ đoán em đang nghĩ gì hơn Vương Tử, mọi cảm xúc của em lộ hết cả trên mặt.” Dương Quang cười giải thích. Hahaha, khuôn mặt tắc kè hoa thay đổi liên tục của Tình Thiên luôn làm tôi thấy tức cười.

“Em không có!” Tình Thiên lớn tiếng phủ nhận. Em không có thể hiện hết cảm xúc trên mặt nha.

“Không thiệt hả?” Dương Quang không thể nhịn cười lớn. Vậy bây giờ ai là người đang dẩu môi hờn dỗi đây?

“Đồ ngốc, tất nhiên là em không có.” Tình Thiên trả lời. Cô xấu hổ đến nỗi bắt đầu phát mạnh vào lưng Dương Quang.

“Au, đau lắm đấy! Đừng đánh anh, anh nói thật mà.” Dương Quang nói, cười to và tránh những cái phát chết người của Tình Thiên.

Nhìn Dương Quang hai tay ôm đầu tự vệ và lùi ra sau lấm lét thận trọng nhìn cô, Tình Thiên đuổi theo cậu không ngừng, la hét, “Đừng chạy, để em đánh anh!”

“Em bắt được anh rồi!” Tình Thiên tàn nhẫn nhào về phía Dương Quang như hổ đói vồ cừu, khiến Dương Quang ngã xuống đất.

Nhìn nụ cười sáng lạn của Dương Quang, Tình Thiên cũng không kìm được mỉm cười. Rồi cô dụi đầu vào ngực Dương Quang và lặp lại rất vững vàng, “Em bắt được anh rồi nhé.”

“Và anh cũng đã bắt được em.” Dương Quang nói, và cậu ôm chặt Tình Thiên, vò rối mái tóc của cô.