Đời thực…
Tôi
cởi mũ chơi game, thấy người như cạn kiệt năng lượng. Không thể tin được tôi lại biến thành Đại ca của Tinh và Vân…Bọn nó mà phát hiện ra sự
thật thì kiểu gì tôi cũng chết không toàn thây mất.
Tôi đứng dậy, đi nấu bữa sáng, lòng rối bời. Cũng 6, 7 ngày tôi không liên lạc được
với Phi Thường Đội rồi còn gì. Hầy! Nói thật, có nhiều cách giải quyết
vấn đề lắm. Đơn giản nhất ra ra ngoài kia hét thẳng vào mặt thằng em một câu là xong, nhưng nói được với nó thì đã phúc quá…
Briiing…Briiing…
Sớm vậy mà ai đã điện đến rồi ta? Tôi nhấc nghi hoặc nhấc điện thoại, “Ai đấy ạ?”
“Tiểu Lam? Em ổn chứ!?” Giọng Trác ca ca ở đầu dây bên kia vô cùng lo lắng.
“Em khỏe mà. Mọi chuyện ổn cả, tốt quá rồi, cuối cùng em cũng liên lạc được với một người!” Tôi vui mừng khôn xiết, thế mà mình quên tiệt mất
chuyện vẫn còn có Trác ca ca.
“Tiểu Lam, em đang ở đâu vậy?” Giọng Trác ca ca đã dịu lại khi biết tình hình của tôi.
“Em…em đang ở Lục Địa Phía Đông…” Càng nói giọng tôi càng nhỏ xíu lại.
“Lục Địa Phía Đông?” Trác ca ca sững sờ, “Em làm gì ở đó cơ chứ?”
“Em cũng không biết. Em đi nhậu với Nam Cung Túy rồi tỉnh dậy đã thấy mình ở đó rồi!” Tôi thiểu não nói, “Ngoài ra, ở khác Lục Địa thì không thể PM
được, nên em cũng không thể liên lạc với mọi người.”
Giọng Trác
ca ca giống như đang kiềm chế lửa giận ngùn ngụt thì phải? “Em đã đi
nhậu với Nam Cung Túy, lại còn say đến bất tỉnh nhân sự? Em là con gái,
sao lại không biết tự bảo vệ mình hả?!”
“Ấyyy…Nhưng trong game em là con trai mà anh!” Tôi xoa xoa mặt. Nam Cung Túy và Không Không đâu
thể có ý đồ gì với một thằng đựa rựa như tôi được chứ? Vả lại, trong
game mà cũng bị cưỡng XXX được sao? Hừm…Câu này hay, về mình sẽ lập tức
hỏi Tiểu Long Nữ.
“Thế vẫn không được. Dù sao em vẫn là con gái.” Trác ca ca có chút cố chấp nói.
“Ồ… Vâng, em không làm thế nữa đâu. Dù sao em cũng ghét uống rượu lắm!”
Chẳng vậy còn gì? Tôi còn nhớ rõ rượu khó uống như vậy, thế mà mình lại
say bí tỉ được? Kể ra cũng kì!
Giọng Trác ca ca dịu lại đôi chút, ” Mau về Lục Địa Trung Tâm đi em. Đừng la cà quá lâu trên Lục Địa Phía
Đông nữa. Mọi người đều đang chờ em ở Vô Ngân Thành, còn cả Nam Cung Túy nữa – anh ta còn đưa đến một Đoàn Phiêu Lưu. Họ đều rất mong được gặp
em.”
“Nhưng em không về được, em không đủ tiền mua vé đi tàu.” Tôi buồn rầu đáp lời Trác ca ca.
“Em cần bao nhiêu?”
“5000 pha lê.”
“…Tối nay anh sẽ hỏi Tiểu Long Nữ xem có cách nào chuyển tiền qua cho em được không.” Trác ca ca có chút ưu tư nói, “Chỉ là, bây giờ Vô Ngân Thành
còn thiếu nhiều tiền lắm, anh chẳng biết Vũ Liên có chịu chi tiền không
nữa.”
“Ấy… cứ để em tự kiếm tiền cũng được.” Tôi xấu hổ nói, Lãnh chúa như tôi chẳng làm được gì tốt đẹp rồi lại còn gây trở ngại cho mọi người nữa.
“Anh sẽ nói với họ sau. Bây giờ em đủ khả năng làm
nhiệm vụ cấp cao rồi đấy. Với thực lực hiện giờ, một mình em là làm được nhiệm vụ cấp B rồi. Tiền thưởng của nhiệm vụ cấp B dao động từ khoảng
vài trăm đến mấy ngàn vàng.” Trác ca ca gợi ý, nhưng rồi lo lắng nói
thêm, “Nhưng khó lắm đấy, phải chắc là không có gì nguy hiểm em mới được làm nghe chưa?”
(Chú thích của tác giả : Mạo Hiểm giả công hội
đưa ra các nhiệm vụ tùy theo mức độ khó để người chơi hoàn thành. Độ khó khác nhau, phần thưởng đương nhiên sẽ khác nhau. Sau đây là các loại
nhiệm vụ có độ khó giảm dần : X, S, A, B, C, D, E, F, G)
“Dạ vâng, em biết rồi.”
“Chị, bữa sáng của em đâu rồi?” Dương Danh bất mãn hét váng lên phía sau tôi.
Giật thót mình, tôi vội nói, “Vậy nha Trác ca ca, em phải cúp máy đây. Bye
bye!” Vừa đặt máy xuống, tôi lập tức quay đầu nhìn Dương Danh. Khi chắc
rằng vẻ mặt nó ngoài đang xị ra như cái bị rách, thì không có gì bất
thường, tôi mới thư thái đôi chút.
“Rồi rồi, chị nấu ngay đây.”
~*~
Online…
Mặt mày ảo não, Tà Linh đi đến chỗ phòng họp tạm thời của Phi Thường Đội –
nhà lao. Đúng như anh nghĩ, mọi người trong Phi Thường Đội và Hắc Ám Tà
Hoàng Đội đang lười biếng nằm ườn trên sàn, ngủ, hoặc là chúi mắt chúi
mũi vào ăn…Chẳng ai trong số họ ra dáng lãnh đạo cấp cao cả.
Tà Linh trầm giọng thông báo, “Tôi có tin quan trọng cho Phi Thường Đội.”
Xú Lang miễn cưỡng bỏ Vũ Liên đang ôm không rời trong lòng ra, cho Du –
tên đang lúi húi dưới đống khung đồ án thiết kế – một đạp trúng mông,
bắt Doll ngừng nhai quà vặt và gọi Tiểu Long Nữ – đang ngủ quên trời
đất, nước dãi chảy ròng ròng – tỉnh dậy, “Tin quan trọng gì?”
“Tôi biết Vương Tử ở đâu rồi.” Tà Linh trả lời. Anh nhìn Du thách thức, và cảm thấy rất hài lòng khi mặt Du xám ngoét đi.
“Tên chết toi đó biến đi đâu thế?” Tiểu Long Nữ làu bàu, “Hắn dám lừa bọn
tôi ở đây làm việc cực nhọc chết đi sống lại, cái thân lãnh chúa hắn ta
lại lông nhông chơi bời khắp nơi.”
“Em ấy đang ở lục địa Phía Đông.” Tà Linh bình tĩnh đáp lời.
Mọi con mắt của bọn Phi Thường Đội đều mở to tròn như muốn long ra, còn mấy người bên Hắc Ám Tà Hoàng Đội – cũng đã ngồi một hàng ngóng chuyện –
thì im lặng. Nhà lao bỗng chốc trở nên vô cùng tĩnh lặng, đến cả tiếng
lách tách lửa của Hỏa Hoàng cũng nghe rất rõ.
Cuối cùng, Du đầy một bụng quan tâm mới lo lắng hỏi, “Sao cậu ấy lại ở Lục Địa phía Đông? Sao cậu ấy không về?”
“Đến em ấy còn chẳng biết sao mình đến được đấy nữa là, có thể là do em ấy say rượu. Còn việc Vương Tử chưa về được, là vì….”
“Em biết rồi,” Tiểu Long Nữ chen vào, “Tàu đi lục địa Phía Đông giá vé
những 5000 pha lê, rồi về cũng tốn ngần ấy tiền. Nếu em nhớ không nhầm
thì trên người Vương Tử chỉ đủ tiền mua vé tàu lúc đi thôi.”
“Cái gì? 5000 pha lê?” Vũ Liên mỉm cười giá lạnh, hai đội không khỏi dành ba giây tưởng niệm Vương Tử.
Tà Linh cố tránh nụ cười ác quỷ ám tà của Vũ Liên, nhìn Tiểu Long Nữ,
“Tiểu Long Nữ, có cách nào gửi tiền qua cho Vương Tử không?”
Tiểu Long Nữ toát mồ hôi lạnh, tránh ngay nụ cười ma quỷ càng lúc càng khủng khiếp hơn bao giờ hết của Vũ Liên, cứng miệng đáp, “Chuyển tiền vốn dĩ
giữa người chơi với nhau thì rất đơn giản. Nhưng giờ ảnh đang ở lục địa
khác, đến nhắn tin còn chẳng xong nói chi chuyển tiền.”
“Cái gì?
Vậy Vương Tử phải làm sao đây?” Du giật bắn mình, tưởng tượng ra cảnh
tượng Vương Tử đang lang thang trên lục địa xa xôi, không một xu dính
túi, đói khát, lạnh lẽo, ăn bận rách rưới và cuối cùng là chết khô trên
đường…
~*~
Bạch Hổ Thành, Đại Lục Phía Đông,
Vương Tử: Ưm, Vằn thắn xào dầu ớt của tui… Ngon ghê!” Tôi chúi mắt chúi mũi
vui vẻ thưởng thức bữa sáng mà Vân và Tinh đặc biệt khoản đãi tôi.
~*~
“Đành phải bảo Vương Tử tự đi kiếm tiền mà mua vé thôi.” Tiểu Long Nữ thở dài nói, rồi quay lại chỗ ngủ khì, không thèm biết trời trăng gì nữa.
“Hừm…” Xú Lang gãi gãi đầu. “Bây giờ lãnh chúa có vắng mặt một chút cũng không ảnh hưởng gì mấy. Với lại Kiếm Vô Tội đã hứa sẽ định cư lâu dài trong
thành phố chúng ta, họ sẽ không thay đổi ngay đâu. Thế nên, Vương Tử bây giờ có về hay không cũng không đáng quan trọng.”
Vũ Liên mỉm cười, “Một đồng cũng không gửi!”
“Doll nhớ Vương Tử ca ca nhiều lắm…” Doll nhíu mày, nhưng ngay khi mắt bắt
được hình ảnh đống đồ ăn chất ngất “…Nhưng Vương Tử ca ca mà về là sẽ
cướp đồ ăn của Doll ngay, thôi, em mặc kệ ảnh.” Doll quay qua đống đồ ăn rồi tiếp tục nhai nuốt tích cực.
“Này này, Vương Tử đang cô đơn ở phương xa, không bạn bè, không một xu dính túi! Chúng ta phải đi cứu
cậu ấy!” Du mặt mày tái nhợt hét vào mặt mấy đồng đội vô trách nhiệm.
“ANH/CẬU cấm không được đi đâu, ngồi im và ngoan ngoãn thiết kế đồ án đi!” Mọi người đồng thanh hét vang.
" … " Tà Linh bất đắc dĩ nhìn họ, nghĩ, Vậy Tiểu Lam chắc sẽ không về sớm được… Nhưng anh bỗng nhận ra, thực ra cũng tốt. Du sẽ không thể gặp
Vương Tử được.
Mặt khác, Tà Linh anh vẫn có thể nói chuyện với Tiểu Lam qua điện thoại.
Tuyệt vời! Tà Linh nghĩ, khóe miệng khẽ nhấc lên.
~*~
Tôi khoanh tay trước ngực nhìn con quái vật mình sắp chiến, một con Quỷ Tử.
Bọn Quỷ Tử này giống mấy con ‘Quỷ’* trong văn hóa Nhật Bản với khuôn mặt
gớm guốc, hàm răng lở chởm sắc nhọn, cái sừng ngắn trên đầu và tay cầm
cây kiếm Nhật ngắn**. Chúng sống trong những nơi sâu, lạnh và các hang
động tăm tối. Nếu Tinh và Vân không dẫn đường, có lẽ tôi cả đời cũng
không thể vượt qua được tầng tầng lớp lớp hang động như mê cung không
lối thoát này được. Tốt nhất phải chú ý không rời khỏi bọn họ, nếu không có lẽ tôi sẽ phải chịu cái số phận còn thảm hơn lạc chân chạy sang Địa
Lục phía Đông.
(*Quỷ : nói đúng hơn là Oni, Oni nghĩa là Quỷ trong tiếng Nhật. – meomeo
**Kiếm Nhật : trong tiếng Nhật là Katana. – nhóm PR)
Sau khi im lặng mất bao lâu là… phút, Vân rốt cuộc cũng chịu không nổi nói, “Đại ca, cuối cùng thì đến bao giờ mới chiến hả anh? Nếu không lấy được mấy cái sừng quỷ nhanh thì không hoàn thành được nhiệm vụ đâu ạ.”
Tôi đành bất đắc dĩ. Tôi chẳng hiểu bọn quái ấy tí nào, người bên cạnh cũng đâu có phải đồng đội tôi hay phối hợp trong Phi Thường Đội, thêm nữa là lại chẳng có lấy một mống tế ti, vậy nên cứ vội vàng hấp tấp là chẳng
mấy nữa tôi cũng sẽ ra nhập hàng ngũ quỷ luôn… Dù sao, là tôi mang
người, tôi đành phải đánh. Giờ thì tôi chỉ có thể thầm cầu nguyện cái lũ quái vật không quá đông, mà có đông thì làm ơn đừng quá mạnh. “Vân,
Tinh, lùi ra xa.”
Sau khi tôi giao hết hậu sự… ấy chết, là giao
nhiệm vụ bảo hai đứa phải làm, tôi cẩn thận quan sát xung quanh và thấy
ngay một con Quỷ Tử đứng một mình. Tôi bước nhẹ, lén trườn ra đằng sau
nó và nhanh chóng nhằm tim con quái mà đâm. Thật không may, giống Quỷ Tử có trí óc cũng khá, nó né được kịp thời và quay lại, nên lưỡi đao của
tôi chỉ xuyên qua vai trái nó thôi. Một thứ chất lỏng màu xanh lá cây
nhơn nhớt – chắc là máu nó- trào ra. Con quỷ bị thương tức giận vung cây kiếm Nhật, lưỡi kiếm sắc nhọn đâm thẳng về phía tôi. Tôi nghiêng người
qua sau, kiếm kia lia sát hông. Bỗng chợt nảy ra một ý, tôi quay lại và
lộn nhào ra sau, đá con quỷ bay văng ra. Chân vừa chạm đất, tôi lập tức
quay hướng con quỷ, vung đao chém đứt toàn bộ cánh tay phải của nó.
Con quỷ rít lên đau đớn. Mặc dù đã mất cánh tay phải và vũ khí, nhưng nó
vẫn cố sống cố chết cắn tôi. Tôi xiết tay trái vòng quanh cổ nó và dùng
tay phải đâm Hắc Đao xuyên qua tim con Quỷ Tử. Tôi vừa trút một hơi nhẹ
nhõm, thì con quỷ bỗng táp vào tay trái tôi. Khẽ rên một tiếng, tôi
nghĩ, Điểm yếu của Quỷ Tử không phải là tim sao?
“Đại ca, cái đầu của nó, anh phải chặt đầu nó!” Vân điên cuồng hét lên.
Hóa ra là vậy. Tôi vừa hiểu ra thì tức khắc cái đầu cũng lìa khỏi cổ con
Quỷ Tử. Tôi nhanh chóng tránh xa cái xác chết đang phun máu tùm lum tùm
la để khỏi bị dính cái mớ xanh lè đó.
“Đại ca đúng là dũng mãnh
hơn người. Khí thế của đại ca tiểu đệ xin bái phục. Cú lộn nhào của Đại
ca quả là hiếm ai sánh kịp, tao nhã, nhưng vẫn rất kiên cường dũng mãnh. Hầy! Tiểu đệ chỉ biết nghiêng mình kính phục sự can trường của
anh…Nhưng tiểu đệ có chút vấn đề thế này, Đại ca nhớ cắt sừng con quỷ,
để tiểu đệ còn hoàn thành nhiệm vụ được không?”
Cái con bà gì?
Muốn tao cắt sừng quỷ thì nói xừ nó ra! Còn phun một mớ sến kinh dị như
vậy, muốn làm tao nổi da gà chết sao? Tuy nhiên, da gà thì da gà, nhiệm
vụ vẫn phải làm. Tôi giơ đao chém xuống, rồi trao cặp sừng be bé cho
Vân.
Khi đã hiểu khá rõ sức mạnh của bọn Quỷ Tử, tôi nhận ra mình có thể xử lí chúng khá dễ dàng và chẳng còn phải lo lắng gì hết. Tôi
bắt đầu thực hiện kế hoạch giúp Vân và Tinh luyện cấp, sau khi nghĩ ngợi 1 lúc, tôi dẫn Tinh và Vân vào một hang động trống và bảo họ ở lại,
“Anh sẽ lãnh phần đi dụ quỷ vào đây. Rồi Tinh, anh sẽ không để chúng nó
hại 2 em, nên cứ yên tâm niệm chú. Còn Vân, dùng Hoan Mạn Kết Giới (Kết
giới giảm tốc). "
Tôi nhìn chăm chú vào hang động sâu hun hút,
nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Rồi tôi thở ra, mở mắt, lộ nụ cười
nhạt. Quỷ Tử, ta đến đây.
Đầu tiên, tôi dễ dàng vừa đánh vừa dẫn
được một con Quỷ Tử vào hang. Lúc này, Tinh lấy ra một mảnh giấy bùa.
Tôi tò mò liếc trộm thấy cô nàng vẽ vẽ gì đó lên mảnh giấy rồi tung lên, hét, “Tam muội chân hỏa, lên! "
Thật ngạc nhiên, mảnh giấy lao
thẳng về phía con quỷ. Thấy nó có ý chạy trốn, ánh đao của tôi lập tức
nháng lên, con quỷ không dám động cựa gì nữa. Cuối cùng, mảnh giấy bay
đến chỗ con quỷ và biến thành ba đốm lửa trắng, bọc kín lấy thân mình
nó. Nó la hét đau đớn và cố quay lại cắn xé Tinh, nhưng đời nào có
chuyện đấy, tôi kịp thời sút cho nó một phát quay về chỗ cũ.
“Tam muội chân hỏa, lên!” Thấy ngọn lửa trên người con quỷ đang lụi dần, Tinh lập tức xuất thêm một lá bùa nữa.
Lần này, tôi hài lòng nhìn ngọn lửa sắp thiêu con quỷ thành tro…
“Aaaaaaa!” Vân đột nhiên hét tướng lên, “Đại ca, sừng quỷ của em!”
Nghe vậy, tôi vội cắt cặp sừng và nhìn con quỷ hóa thành đám tro tàn. Xem
chừng mình vờn thêm vài con Quỷ Tử nữa cũng được ấy chứ nhỉ, Tôi nghĩ
dứt khoát.
Như vậy, số lượng quỷ tăng lên hai rồi ba con, tôi
quyết định thế là đủ, vì thêm con nữa là tôi khỏi còn chỗ đánh đấm luôn. Vậy là tôi dây dưa với ba con quỷ, tập trung luyện phòng thủ. Lúc đầu
phòng thủ của tôi còn nhiều sơ hở, nên tôi cũng luống cuống chân tay
không kịp phản ứng, nhưng tôi nhanh chóng thành thạo đến nỗi nước cũng
không lọt. Tôi càng ngày càng thuần thục cách đánh chuộng phòng thủ,
phương pháp này và kiểu đánh dồn vào tấn công trước đây của tôi quả là
khác nhau một trời một vực. Luyện tập kiểu này cũng hay… nhưng ước gì
bọn quái mạnh hơn một chút. Tôi bất mãn nghĩ thầm.
Sau mười lần dẫn quái, tôi thở hắt ra, nói nhẹ, “Nghỉ một lúc đi.”
Mặt Tinh xấu hổ, “Em xin lỗi nhiều lắm, Đại ca. Tinh quên mất Đại ca cần phải nghỉ ngơi.”
“Không sao.” Tôi nói, ngồi phịch xuống đất nghỉ cho lại sức.
“Uầy, mỗi đứa đều tăng một cấp, sừng quỷ cũng đủ hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Vân mắt sáng rỡ nói.
Tôi không có hứng đánh nhau với bọn Quỷ tử nữa. Bây giờ tôi có đánh với
chúng nó cũng chẳng có ích lợi gì. Dù rằng mục đích chính đến đây là
luyện cấp cho Tinh và Vân, nhưng nếu đánh quái cấp cao hơn thì coi như
hai đứa cũng có lợi mà. Nghĩ vậy, tôi hỏi luôn, “Có loại quái nào mạnh
hơn đánh được không?”
Mắt Vân và Tinh sáng lên, Vân vội vàng nói, “Tất nhiên, Đại ca, chi bằng chúng ta đi đánh Quỷ Nương đi? Sừng Quỷ
Nương đáng giá hơn của bọn Quỷ Tử bình thường nhiều.”
“Đặc tính của quái thì sao…” Tôi hỏi.
Câu hỏi này thì đúng lĩnh vực của thằng cuồng game như Vân, nó lập tức chậm rãi mà cực kì bình tĩnh giải thích, “Quỷ Nương nói chung là gần như Quỷ Tử, có điều cấp bậc cao hơn. Điểm yếu của chúng cũng là cái đầu như bọn Quỷ Tử, nhưng Quỷ Nương dùng móng vuốt sắc nhọn làm khí giới và chúng
di chuyển nhanh hơn Quỷ Tử. Tuy nhiên, với tốc độ hiện giờ của Đại ca,
nếu đánh quen thì cũng không thành vấn đề.”
Tôi gật gật đầu, “Vậy thì đánh thôi.”
Tôi đứng dậy giãn gân cốt một lúc rồi nói, “Chỉ đường đi.”
Quỷ Nương tóc dài xõa sượi, da tái nhợt màu xanh lá, mặc loại váy truyền
thống của các thiếu nữ Trung Hoa xưa. Bàn tay của ả có những vuốt dài
nhọn hoắt, lúc nào cũng nhá lên ánh sáng nguy hiểm. Tôi phóng lên phía
trước, quyết đánh một trận sinh tử với ả.
Thằng bé Vân cuồng game đã nói đúng; đánh nhau với Quỷ Nương khó hơn với bọn Quỷ Tử thường
nhiều. Nhận thức của bọn chúng sâu sắc hơn so với bọn Quỷ Tử, nên việc
tấn công vào điểm yếu của nó, cái đầu, cũng gặp trở ngại ít nhiều. Hơn
nữa, tốc độ của nó siêu nhanh, nên tôi ban đầu phải biết bao chật vật
tập trung tránh đòn. Đáng tiếc…
Tôi mỉm cười. Kỹ năng công kích
của Quỷ Nương chỉ có đâm. Tôi tìm cơ hội, khi con Quỷ Nương vươn bàn tay xương xẩu hòng xuyên thủng cơ thể tôi, tôi bất động, mắt nhắm trúng
thời khắc bàn tay ả chạm tới người tôi thì một đao chém đứt phựt cánh
tay đó. Con Quỷ Nương mà bị mất tay thì chẳng còn nguy hiểm, nên tôi
tiếp tục xài cách cũ xử nó… Mặc dù lần thứ hai thì không được thành công cho lắm, thành ra trên người tôi có một cái lỗ cũng ‘be bé’ thôi.
Không một tiếng động, tôi bí mật rút một bình máu ra tu cạn rồi làm như không có chuyện gì quay về phía bạn đồng hành của mình.
Vân dùng ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn tôi, “Đại ca đúng là cao thủ! Em
biết là anh sẽ không gặp vấn đề gì mà. Chúng em sẽ ở đây đợi đại ca lùa
quái về.”
“Được.” Tôi trả lời, Bây giờ có thể đánh quái mạnh hơn rồi, tôi cõi lòng vui vẻ chạy đi lùa vài con Quỷ Nương.
~*~
“Đại ca, anh mạnh thật đó! Mới có 3 ngày mà Lục Tinh đã lên 5 cấp, em cũng
lên được 2 cấp nữa. Đánh nhau với mấy con quái vật cấp cao thăng cấp mau thật! Tiếp theo ta đánh con nào, Đại ca?” Vân vẻ mặt nịnh nọt, đẩy đĩa
Vằn thắn xào dầu ớt về phía tôi.
Tôi cau mày, nhưng cũng không từ chối món vằn thắn. Tôi thầm nghĩ, Bây giờ có lẽ mình cũng nên kiếm tiền để còn mua vé đi về rồi, mặc dù Trác ca ca nói Lang Đại ca bảo là Vô
Ngân Thành không có tôi hoạt động cũng chẳng đến nỗi.
Tôi lạnh nhạt nói, “Anh không ở đây thêm nữa.”
Vân và Tinh hoảng sợ, “Đại ca, anh bỏ đi sao?”
“Không, anh phải kiếm tiền. Anh cần 5000 pha lê.” Tôi trả lời, nuốt sợi vằn thắn.
“Kiếm tiền? Đại ca thiếu tiền sao? Nhưng lúc trước chia tiền thưởng nhiệm vụ
anh đâu có đòi chia phần!” Vân dừng lại đôi lát, rồi cau mày lại, “Tại
sao nếu cần tiền mà anh lại không đòi chia phần, Đại ca?”
Tôi vẫn im lặng, Vân cứ gọi tôi là Đại ca này Đại ca nọ cả ngày thì ai mà dám mặt dày đòi tiền chứ?
“Đại ca, mặc dù bọn em không có đến 5000 pha lê, nhưng anh cứ nhận lấy coi
như là tấm lòng của tụi này.” Tinh lấy túi tiền lớn đẩy về phía tôi.
Tôi thở dài. Vân và Tinh cũng sắp đến lúc phải thay trang bị mới rồi, tôi
nỡ lòng lấy sao được? “Không cần, anh sẽ tự đi kiếm tiền.”
“Nhưng, Đại ca, anh thực sự bỏ tụi em lại sao?” Vân vô cùng thất vọng, lại cũng vô cùng níu kéo nói, “Bọn em không biết tên anh, diện mạo của anh bọn
em cũng không biết. Chỉ sợ rằng lúc này mà tạm biệt, thì chính là vĩnh
biệt đấy Đại ca!”
Cũng chẳng phải vĩnh biệt gì sất, nhưng cũng
phải kha khá thời gian thì Vân và Tinh mới kiếm được 10 000 pha lê để đi tàu qua Lục Địa Trung Tâm tìm tôi được. Tôi cũng muốn giúp họ kiếm đủ
tiền mua vé, nhưng đồng đội tôi ở Phi Thường Đội vẫn đang đợi tôi! Thật
sự không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?
Hình như đã cố thu hết can đảm, Tinh cất lời, “Đại ca, trước đây em có thấy một nhiệm vụ hạng
A. Tiền thưởng khá lắm, nội dung cũng không quá khó khăn, ta chỉ cần lấy cái cột tóc của Quỷ Vương là được. Quỷ Vương, Quỷ Tử và Quỷ Nương đều
cũng một loại quái, chắc không thành vấn đề với Đại ca. Vả lại, đánh
không lại thì chúng mình cứ cướp cái cột tóc rồi chạy tháo thân là
được.”
Nghe hay đấy, tôi nghĩ, nếu mình đi tàu về Lục Địa Trung
Tâm với Vân và Tinh, thì ít nhất trên đường về cũng có người để trò
chuyện nên khỏi sợ bị chán chết như lúc đi nữa, “Được rồi, nhận nhiệm vụ đi.”
“Đại ca vạn tuế!” Vân vui vẻ reo hò.
~*~
Vân và Tinh dẫn dường, chúng tôi quay trở lại động quỷ.
“Đại ca, có lẽ phải tốn chút thời gian đi tìm, vì Quỷ Vương thường hay lang
thang khắp mọi ngóc ngách sâu thẳm trong động quỷ. Có lẽ hơi khó tìm
đây.” Vân lo lắng nói.
“Được, tìm đi.”
Tinh, Vân và tôi đi theo con đường lúc trước chúng tôi luyện cấp trong hang động. Trên
đường đi, tôi còn chiến với vài con Quỷ Tử và Quỷ Nương cho thư giãn gân cốt. Chúng tôi càng lúc càng dấn sâu hơn nữa, đến tận nơi trước kia tôi chưa từng đặt chân đến. Dọc đường, tôi tiện tay lùa mấy con Quỷ Tử, Quỷ Nương lại, cho Vân và Tinh luyện tập chút đỉnh.
Không biết đi đã bao lâu, tôi ra hiệu cho Vân và Tinh dừng lại nghỉ ngơi, cũng tiện thể
thăm hỏi cái Miếu Ngũ Tạng…ờm, ăn ấy mà. Tôi lôi ra bánh mì du điều với
một bình sữa đậu nành.
“Đại ca, tại sao anh lại đối xử với bọn em tốt đến thế?” Vân vừa ăn vừa hỏi.
Thế mà cũng phải hỏi? Không giúp thì gọi quái gì nhau là bạn bè! Nhưng
những câu này nhất định không thể nói ra, thành ra tôi tiếp tục lấy điệu bộ ‘đại ca’ mà rằng, “Thế cậu gọi ta là gì?”
“Đại ca…” Vân nói đến đây, bỗng chốc bật cười, “Đại ca đúng là trượng nghĩa. Chỉ vì bọn em gọi anh là ‘Đại ca’ thôi à?”
“Chỉ vậy thôi mà, đáng gì anh làm vậy?” Tinh nhìn tôi bằng…Cặp mắt đầy mâu
thuẫn? Nhìn nhầm, nhìn nhầm rồi. “Anh không lo chúng em chỉ làm lãng phí thời gian của anh, rồi sau khi anh đã hết lòng giúp bọn em, bọn em liền quay lưng đi thẳng, từ nay về sau không thèm nhớ anh nữa sao?”
Tôi quyết đoán nói, “Đã biết sẽ hối hận thì ta sẽ không làm. Nhưng một khi đã làm, ta tuyệt đối không hối hận.”
Tinh và Vân không nói thêm câu nào. Tại sao bầu không khí bỗng dưng nặng nề
quá vậy? Tôi tự hỏi, Mình lỡ mồm chỗ nào rồi? Ài, thôi kệ, ăn cái đã.
“Á…” Tinh đột nhiên hét lên. Tôi quay lại, giật mình, vừa kịp nhận ra Tinh
bị đánh dúi dụi vào vách đá. Khóe mắt liếc thấy thủ phạm, tôi tức khắc
nhảy lên, đẩy Vân ra sau.
Lưỡi kiếm Nhật xuyên thẳng tới trước
ngực. Tôi lộn nhào trong không trung rồi đáp đất, lập tức lăn một vòng
ra sau đứng cạnh Tinh và Vân. Nhăn nhó vì đau, tôi nắm chặt bàn tay trái bị thương, máu tươi rịn ra qua từng kẽ ngón tay. Tôi còn chẳng dám lấy
bình hồi máu ra, vì tôi biết, nếu tôi làm vậy thì người đang đứng trước
mặt tôi ánh mắt băng giá kia – Himura Kenshin* – sẽ thừa cơ xông lên tấn công ngay.
Đúng vậy! Cái tên đầu tóc đỏ chói, có vết sẹo hình
thập giá và mặc bộ trang phục lãng tử** Nhật Bản CHẮC CHẮN là Bạt Đao
Trai***. Bất ngờ ghê, vậy là cuối cùng tôi cũng được diện kiến chủ nhân
của Cửu Đầu Long Thiểm mà tôi chôm chỉa. Ảnh sẽ không kiện tôi tội vi
phạm tác quyền chớ? Tôi vã mồ hôi hột.
Vân đỡ Tinh dậy, hét lớn, “Cẩm thận Đại ca, Quỷ Vương đấy!”
Cài gì? Bạt Đao Trai là Quỷ Vương? Vậy chẳng lẽ ả Quỷ Nương tôi vừa xử là Kaoru**** ư?
(*Himura Kenshin : nhân vật chính của truyện tranh ‘Rurouni Kenshin’
(tạm dịch là Lãng Tử Kiếm Tâm, Rurouni nghĩa là kẻ lang bạt, Kenshin là
cây kiếm có tình). – nhóm PR
**trang phục lãng tử: trang phục rurouni (lãng tử). – meomeo
***Bạt Đao Trai : danh hiệu này được trao cho Kenshin trong truyện tranh vì
những chiêu thức kinh người của anh. Tiếng Nhật viết là Battousai. Danh
hiệu này có nghĩa là Bậc Thầy Kiếm Thuật. – nhóm PR.
****Kaoru : người yêu và là vợ sau này của Kenshin trong truyện tranh. – nhóm PR)
Ặc… Thôi kệ, còn nói nữa nhất định bạn đọc không ai biết tôi đang lảm nhảm
cái khỉ gì. Điều quan trọng là, cảm giác mách bảo tôi rằng đối thủ trước mặt rất khó đối phó. Làm thế nào hắn đánh bay Tinh mà tôi còn chẳng kịp nhận ra và làm sao hắn lại có thể khiến tôi bị thương khi tốc độ của
tôi đã thượng thừa vậy được chứ, rõ ràng tốc độ của hắn chẳng kém tôi…Và có khi hắn còn nhanh hơn cả tôi, Tôi thấy cõi lòng trầm xuống, bởi vì
tốc độ là vũ khí lợi hại nhất của tôi.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, tuy vậy không có dấu hiệu gì chứng tỏ tên Bạt Đao Trai có ý manh động. Hắn ta chỉ đứng đối diện với tôi, cả hai dùng ánh mắt giằng co
hồi lâu, đến cuối cùng, hắn mở miệng, nói, “Tên Yêu tinh kia, tại sao đã biết động quỷ không chào đón mình mà còn dám xâm phạm lãnh thổ của ta?”
Cố lắm tôi mới giấu được cơn choáng váng đang xâm chiếm cả người. Hắn thực sự biết tôi là Yêu Tinh? Hắn ta là quái có nhận thức sao ? Đây, đây là
lần đầu tiên tôi gặp một con…Chờ chút! Quái có nhận thức? Vậy ít nhất
đây cũng là một con boss… Tôi nuốt nước bọt đánh ực. Không thể nào?
Nếu bọn Phi Thường Đội mà ở đây, dám chắc tôi sẽ cao ngạo khiêu khích, “Đến đây đi, đồ quái vật có óc!”. Tuy nhiên thực tế vạn phần tàn khốc, đến
một mống tế ti hồi máu tôi cũng không có. Loại cao ngạo kia lập tức biến thành lửa giận. Aaaa, tức chết đi được! Sao dạo này mình xui thấy bà
vậy? Mình chỉ muốn yên ổn kiếm tiền, ấy vậy mà sao lại va trúng tên quái vật có trí tuệ phát triển này chứ?
“Yêu Tinh kia, ngươi rốt cuộc làm gì ở đây?” Bạt Đao Trai đột nhiên tò mò nhìn tôi, «Ở Lục địa phía
Đông rất hiếm yêu tinh. Ta đây cũng là lần đầu thấy một con yêu tinh.”
Hóa ra là vì vậy mới chưa giết mình ngay, Tôi nghĩ.
Vân và Tinh cuối cùng cũng có phản ứng, thốt lên, “Yêu Tinh? Đại ca?”
“Ta đến để lấy một thứ từ ngươi.” Tôi vẫn cứng đầu nói. Dù sao khả năng
đánh thắng hắn và khả năng túm được cột tóc của hắn chạy thoát đều giống nhau cả… tức là đều không có khả năng.
“Cái cột tóc?” Bạt Đao
Trai chỉ cái cột tóc, cười, “Rất nhiều người đã giao đấu với ta vì cái
dây cột tóc rác rưởi này. Rốt cuộc cái dây cột tóc này có ích lợi gì?”
Ý tứ là rất nhiều người đã bại dưới tay hắn rồi chứ gì? Rốt cuộc tên quái vật này mạnh đến độ nào chứ?, Tôi nghĩ, chân tay nhũn hết cả ra, “Ờ ờm, là do có người ra lệnh tới lấy.”
“Ai?” Cuối cùng gương mặt của Bạt Đao Trai bỗng trở nên nghiêm túc.
Tôi biết thế quái nào được? “Ờ ờ, tên của ảnh…à, của cổ là Kaoru!” Tôi nói bừa.
“Kaoru?” Bạt Đao Trai ngạc nhiên, “Là cô ấy sao? Hóa ra là vậy.”
…Không thể nào? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tôi có chút sửng sốt. Tôi không
thể may mắn đến độ vầy được. Vậy ra nhiệm vụ này không cần đánh thắng
con quái trí tuệ phát triển này sao? Người thiết kế game cũng ghiền
Rurouni Kenshin như tôi à?
“Nói ta nghe, Kaoru đã nói những gì?” Bạt Đao Trai nhìn tôi thăm dò.
Nói gì cơ? Chẳng lẽ còn có nhiệm vụ mật? Thảm rồi đây! Tôi gãi gãi đầu,
Thôi cứ nói bừa đi, “Cô ấy nhờ tôi nói với anh… rằng cô ấy muốn anh biết rằng cô ấy sẽ mãi chờ đợi anh.”
Đôi mắt Bạt Đao Trai bỗng buồn thảm vô cùng, “Cô bé ngốc.” Anh nói và tháo cái cột tóc.
“Nói cô ấy đừng đợi tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa
rồi.” Cười buồn, anh đưa cột tóc cho cái kẻ đang mở mắt trừng trừng
không tin nổi vào vận may phân chó* là tôi đây.
(*vận may phân
chó : ở Trung Quốc, một người nào đó may mắn đến cực đỉnh sẽ được gọi là có vận may phân chó hoặc giẫm phải phân chó. – meomeo)
Tôi cúi
đầu nhìn cái cột tóc cũ kĩ nhuốm máu trong bàn tay trái, rồi lại nhìn
Kenshin, khuôn mặt anh sầu thảm, như thể có gì đó vừa tan vỡ trong tâm
hồn chàng trai ấy. Cụm từ ‘quái vật có óc’ thoắt biến mất khỏi tâm trí
tôi, tôi đột nhiên chỉ thấy trước mắt mình chính là kiếm khách cô đơn
đau khổ, bị tù túng, không cách nào gặp được người thương, mà cũng chính là Kenshin, nhân vật yêu thích của tôi , tôi hỏi, “Tại sao? Tại sao lại không thể quay lại? Tại sao lại chọn sống vật vờ ở đây làm Quỷ Vương mà không quay về bên Kaoru?”
Kenshin lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu, rồi thở dài nói, " Cậu không cần biết. Cứ đem lời tôi chuyển tới Kaoru là được. "
Tôi vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng Kenshin đã lộn người về phía sau và nhanh chóng mất dạng sau vách động.
Trái tim nặng như đeo đá, tôi tự nghĩ trấn an. Anh ta chỉ là một con quái
vật có trí thông minh nhân tạo, trí thông minh nhân tạo… Tuy nhiên, cảm
giác tội lỗi cứ nhói lên trong lòng, chiếc cột tóc và lời nhắn sẽ không
thể nào đến được tới chỗ Kaoru, mà thủ phạm của chuyện đó, lại là tôi.
Ngay sau đó, Vân đỡ Tinh dậy, nói, “Tuyệt vời, Đại ca! Vậy ra thế là xong nhiệm vụ, giờ quay lại chỗ đổi tiền thưởng thôi.”
“Không, ta muốn tìm Kaoru.” Tôi trả lời, bàn tay siết chặt cái cột tóc, hạ quyết tâm Tôi sẽ không hối hận.
“Đại ca, nhưng mà…” Tinh mặt mày tái mét.
Tôi phất tay lên. Không bàn cãi gì nữa, vì tôi hiểu, nếu không làm vậy, tôi sẽ hối hận cả đời, còn đã làm, dù kết quả có ra sao, tôi quyết không
hối một lời.
Tinh và Vân im lặng, cuối cùng, Vân nói, “Được rồi, nếu Đại ca đã quyết thế, chúng ta cùng nhau tìm Kaoru.”
Tôi gật đầu, đưa cái cột tóc cho Vân. Sau đó, ba người chúng tôi im lặng đi bên nhau, tôi không ngừng suy nghĩ về những hành động vừa rồi của
Kenshin. Con quái vật có trí tuệ ấy có tình cảm hay không? Không thể nào nhỉ? Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy có chút tức cười… Vậy, còn Bé Bao? Tôi
bất giác vỗ vỗ lên túi, nghĩ, Bé Bao cũng chẳng hề có cảm nhận ư? Nó gọi tôi là Mama, vì tôi biến mất mà khóc lóc, được tôi vuốt ve mà vui vẻ.
Liệu nó có cảm xúc thật chăng? Tôi không thể, và cũng không muốn nói là
nó không hề có.
“Đại ca, anh mau qua đây, dưới đây có gì đó này!” Vân hét lên, quỳ trước mặt tôi, chỉ tay xuống vách đá.
Tôi ngờ vực đi tới, chăm chú nhìn xuống rìa vách đá, “Tối thui thôi mà.”
Tôi thấy như cổ chân bị ai túm lấy, kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ kịp thấy
Vân túm lấy mắt cá chân tôi. Còn đang định mở miệng hỏi, tôi đã cảm nhận được một lực mạnh đẩy phía sau lưng mình. Vân dốc ngược bàn chân tôi,
tôi không thể cử động nổi, chỉ biết nhắm mắt buông xuôi, hai chân đã nhẹ bẫng lơ lửng giữa không trung… Cuối cùng, lúc bắt đầu rơi xuống, tôi
chỉ kịp xoay người lại xem, và thấy đôi mắt khổ sở phức tạp của Tinh và
Vân.
~*~
Vân nhắm mắt lại,thầm thì, “Tại sao? Tại sao anh
lại không muốn đi đổi lấy tiền? Tại sao anh lại đưa cho em cái cột tóc?
Sao anh lại quá tin tưởng bọn em đến thế chứ?”
“Lần này, chắc chắn Đại ca sẽ phải hối hận.” Tinh nhíu mày, nở nụ cười đau đớn.
~*~
Đầu óc tôi hoàn toàn rỗng không khi tôi rơi xuống vực thẳm, nhưng bỗng một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí, Vách đá cao kinh dị như vầy, ngã xuống một
phát thì chắc chỉ có chết ngay, chết luôn, khỏi có chuyện còn nằm sống
dở chết dở được nữa.
ÙM!
Cả người tôi đang dang ra hình
chữ Đại – dạng chân dạng tay – vỗ đánh bốp xuống mặt nước. Má ôi… Đau
thế!, Mặt tôi vặn vẹo đi vì đau. Tôi nhăn mặt lại, miệng mới há ra liền
vô tình nuốt phải vài ngụm nước buốt giá. Chúng lạnh đến nỗi khiến tôi
phải rùng mình, tôi cố quên đi và gắng gượng bơi lên mặt nước, nhưng
chiếc áo choàng úng nước nặng trĩu lại dìm tôi xuống. Tôi ba chân bốn
cẳng cởi bỏ được cái áo chùng để ngoi lên thì ý thức lại dần trở nên mơ
hồ, Huhuhu, không tin được chơi game này lại có nhiều kiểu chết đa dạng
như vậy…
Đột nhiên, cửa tử đang rộng mở đón chào chợt đóng sập,
tôi thấy mình bị một ai đó túm lấy thắt lưng lôi lên bờ. Có phải Tinh và Vân đến cứu tôi không? Là họ sao?
Mắt tôi lập tức choàng mở, tôi câm nín nhìn chằm chằm vào chàng trai đang…Hôn tôi? Sau khi sửng sốt
mất mấy giây, tôi vội đẩy anh ta ra.
“Kenshin!?” Tôi giật nẩy mình, nhận ra chàng trai trước mặt là Kenshin, người chúng tôi vừa mới gặp vài phút trước.
“Cậu thấy đỡ hơn chưa?” Mặc dù câu hỏi nghe chừng có ý quan tâm, nhưng giọng Kenshin vẫn hết sức vô cảm.
Tôi hỏi ngây ngô, “Anh vừa hô hấp nhân tạo cho tôi à?”
“Ờ.”
Tôi nghiêng đầu qua một bên, nghĩ, Thế thì đâu thể tính là nụ hôn đầu tiên
của tôi được…Chờ đã, nụ hôn đầu đời của mình chẳng phải đã sớm dâng cho
chị họ rồi sao! Có nhầm không vậy, nụ hôn đầu tiên của người ta đã bị
chị họ cướp mất, rồi đến nụ hôn thứ hai lại đến tên NPC lấy đi sao? Hầy! Những nụ hôn đáng thương của tôi thật thê thảm nha…
“Cậu bị bạn đồng hành phản bội?” Kenshin đứng dậy.
“Hình như vậy.” Tôi trả lời, có chút buồn. Thực không thể tin Vân và Tinh lại ra tay hại tôi. Đành rằng họ không biết đấy là tôi, nhưng làm hại người khác là có tội! Mặc dù tôi có thể hiểu tâm lí mong muốn nhanh chóng đến Lục Địa Trung Tâm của họ…
“Cậu chắc phải hối hận, hối hận vì đã tin tưởng họ.” Ánh mắt Kenshin lạnh lùng vô cùng.
Tôi đứng dậy và xoa mặt, “Không, tôi không hối hận. Dù sao chăng nữa, tôi
vẫn sẽ giúp họ. Cũng thật may cả tên lẫn diện mạo của tôi họ đều không
biết. Như vậy, lần tới gặp nhau, ít nhất họ cũng không phải cảm thấy day dứt tội lỗi. Cứ để ‘Đại ca’ nhân từ này biến mất đi, dù sao cũng không
coi là cái kết tệ.”
Kenshin nhìn vào mắt tôi, rồi cuối cùng thở dài, “Thật chẳng hiểu cậu nghĩ gì nữa.”
“Ầyyy, chuyện này phức tạp lắm….”
“Tôi đưa cậu đi gặp một người.” Âm vực trong giọng nói của Kenshin có phần hơi miễn cưỡng.
“Hở? Vì sao?” Tôi tò mò nghĩ, Ai thế nhỉ? Chắc không phải là Kaoru đâu nhỉ?
“Đây là một nhiệm vụ. Một nhiện vụ ẩn.” Kenshin nói, buồn rầu nhìn tôi, “Và tôi không thể kháng lại.”
Tôi nhìn Kenshin ngạc nhiên. Nghe không giống lời NPC hay nói nhỉ? Tôi nuốt nước bọt đánh ực, Chẳng lẽ…chẳng lẽ anh ta thực sự đã phát triển cảm
xúc? Tôi buột miệng, “Rốt cục thì anh có phải là NPC không vậy?”
“Tôi là một NPC…phải không?” Kenshin nhìn tôi, đôi mắt anh nhuốm đầy nỗi đau khổ xen lẫn hoài nghi.
Tôi toát mồ hôi lạnh. Có lẽ không phải nữa rồi, anh ta thực sự đã phát
triển tình cảm và nhận thức bản thân. Trước đây tôi chưa bao giờ gặp một NPC nào biểu lộ cảm xúc buồn bã hay đau khổ. “Anh có ý thức bản thân từ bao giờ?”
Kenshin im lặng hồi lâu rồi bình thản đáp, “Tôi không
biết. Nhưng bỗng một ngày, khi đang chiến đấu với một game thủ, tôi đột
nhiên cảm thấy có gì đó rất lạ. Tôi không biết mình đang làm gì, nhưng
tôi cảm thấy như mình cần tìm một người, tìm Kaoru… Nhưng từ những cuộc
đối thoại giữa các người chơi, tôi dần dà hiểu ra, mọi thứ không như tôi nghĩ. Tôi là một NPC, và phải mất rất nhiều thời gian tôi mới hiểu hết
nghĩa từ ‘NPC’. Kể từ lúc đó, tôi chẳng còn biết tôi là ai nữa.”
“Anh là Kenshin.” Tôi thốt lên. “Anh thực sự muốn tìm Kaoru chứ? Chúng ta có thể cùng đi tìm cô ấy mà?”
“Tôi biết rằng mình sẽ chỉ tìm thấy mộ Kaoru. Đó là kịch bản đã được viết
sẵn. Tôi sẽ không bao giờ được trông thấy cô ấy nữa.” Kenshin chua xót
cười.
“Mà tôi có gặp được thì sẽ thế nào? Có phải chuyện giữa
chúng tôi thực sự xảy ra? Chúng tôi đã thực sự ở bên nhau chăng? Rồi có
phải tôi bị Ám Hắc Ma Thần thách đấu, không may thất bại và bị giam cầm ở đây, còn Kaoru mãi mãi không thể thoát khỏi Làng Tuyết, khiến hai bên
cả đời không gặp lại nhau? Ban đầu, mong muốn lớn nhất của tôi là đi tìm Kaoru, nhưng tôi dần dần nhận ra, tất cả chỉ là những lời dối trá.”
Lời nói dối ư? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chưa bao giờ nhận ra
kịch bản giả tạo mà loài người chúng tôi áp đặt cho NPC có thể tàn nhẫn
nhường này.
“Tuy nhiên, tôi phải thực hiện nhiệm vụ ẩn của hệ
thống là đưa cậu đến gặp người đó. Tuy nhiên, mong rằng…mong rằng cậu sẽ không làm người đó bị thương. Cậu có thể làm được không, Yêu Tinh?”
Kenshin nhìn tôi, ánh mắt như van lơi.
Tôi cười thật tươi, “Gọi tôi là Vương Tử đi. Yên tâm, bạn của Kenshin thì cũng là bạn của tôi mà.”
“Vậy, tên của người đó là gì?” Tôi hỏi, nhìn đường hầm toàn một màu trắng.
Nghe những gì Kenshin nói, tôi hi vọng chỗ chúng tôi tới sẽ từa tựa Long Cung hay Thần Điện gì gì đó cơ…
“Tên thật của người đó là Lantis Ilanyushenlin, nhưng người đó bắt bằng được tôi phải gọi người đó là
Dương Quang.” Kenshin vừa trả lời vừa dẫn đường.
Lantis
Ilanyushenlin? Thằng cha thiết kế game ngu đần nào đặt cái tên nghe cũng ngu đần dữ dội vậy? Tôi cá rằng hắn ta lôi bảng chữ cái ra xáo lộn lên
rồi chọn bừa ghép lại đây. “Dương Quang nghe hay hơn nhiều. Vậy người
này là nam à?”
“Phần lớn thì là nam.”
Ể? Thế còn phần nhỏ?
“Đến rồi.” Kenshin đột nhiên xoay người và giờ tôi mới kịp nhận ra phía
trước mình là một cánh của màu trắng tinh khiết có gắn một khối hồng
ngọc khổng lồ đa diện ở chính giữa. Không biết bán viên hồng ngọc này đi thì mua được bao nhiêu cái vé tàu nhỉ? Tôi nghĩ, thầm nhỏ dãi trong
lòng và dằn lại nỗi xúc động muốn trèo lên giật nó xuống.
“Tôi hy vọng cậu sẽ không làm hại người đó. Mặc dù trong nhiệm vụ yêu cầu phải
đánh nhau với người đó, nhưng thôi chẳng đánh cũng được, dù gì nhiệm vụ
cũng không khống chế Dương Quang nữa.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Tôi gật đầu, vui vẻ nghĩ thầm. Quá tốt rồi, khỏi phải đánh nhau. Tôi đây đến
Kenshin cũng đánh không lại, đỡ sao nổi cái loại nhiệm vụ ẩn biến thái
thế này. (Không những phải biết về Kenshin và Kaoru, phải trả lời đúng
câu hỏi của Kenshin, lại còn bắt người ta ăn no không có việc gì làm lao đầu xuống vách đá, nhiệm vụ này không biến thái thì cái của nợ gì trên
đời là biến thái?)
Đến lúc này, tôi vẫn chẳng mảy may nhận ra việc có NPC không bị nhiệm vụ khống chế sẽ trở nên nghiêm trọng đến mức nào.
Kenshin đẩy cánh cửa khổng lồ, và những tia sáng lấp lánh vàng lập tức tuôn
xuống qua ngách cửa. Tôi lấy tay che mắt cho khỏi chói, chỉ cảm thấy
dường như trong phòng có một bóng người. Tôi theo Kenshin bước vào
phòng.
“Dương Quang, đây là Vương Tử, một Yêu Tinh đã tìm ra nhiệm vụ ẩn.” Kenshin nói, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
“Ồ? Thật sao?” Dáng người vốn đang tựa trên cái đi văng dài tiến lại gần tôi.
Tôi dần nhận ra các đường nét của người kia và sửng sốt cả người. Một tên
Yêu Tinh Hắc Ám? Làn da sẫm màu của cậu ta giống như Hắc Ám Tinh Linh
tộc, nhưng thay vì mái tóc bạch kim, tóc cậu ta dài và có màu tím bạc,
cậu ta đã cột nó kiểu đuôi ngựa sau đầu. Đôi mắt cậu ta màu xanh ngọc
lục bảo, và cậu mặc một bộ đồ hai mảnh. Phần thân dưới cậu là một cái
váy dài quết đất, cậu ta không đi giầy mà bàn chân chỉ được bọc lại bằng mảnh vải nhỏ.
Tôi trố mắt ra nhìn, Có nhầm không vậy? Chẳng phải đã nói trên Lục Địa Phía Đông rất hiếm Yêu tinh sao? Tại sao trong
nhiệm vụ ẩn lại thò ra một tên Yêu Tinh Hắc Ám thế này? Ấyyy, Tôi nghĩ,
chợt nhận ra đôi tai của chàng trai lại giống hệt như của người bình
thường. Rốt cuộc đây là cái giống gì vậy?
“Chào Vương Tử, tôi là Dương Quang.” Dương Quang nói, cúi đầu lịch thiệp.
Tôi nhìn anh ta, cau mày, cố gắng hiểu xem dụng ý mấy người thiết kế game
là gì… Một hoàng tử Ả Rập chăng? Tôi chợt nhận ra, Chẳng phải đó là
trang phục và màu da của người Ả Rập hay sao? Ra là vậy, hóa ra chủ đích của bọn họ là tạo ra một người Ả Rập. Tôi giật mình nhận ra. Anh ta
không phải là Yêu Tinh Hắc Ám. Anh ta là NGƯỜI Ả RẬP!
“Vương Tử?” Dương Quang tò mò săm soi tôi.
Tôi lập tức phục hồi tinh thần và vui vẻ chào đón người bạn mới của mình.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người Ả Rập, mặc dù ảnh là một NPC, “Xin chào, rất vui được gặp cậu, Dương Quang.”
Nụ cười nhẹ thoảng qua gương mặt Kenshin và Dương Quang, và Dương Quang bắt đầu hồ hởi hỏi tôi về thế giới bên ngoài.
Tôi không biết nhiều về Lục Địa Phía Đông, nên tôi chỉ có thể kể cho họ
nghe làm thế nào mà tôi tới được Lục Địa Phía Đông, và tôi bắt đầu mô tả cho họ tất cả mọi thứ về Đại Lục Trung Tâm, bao gồm cả đồng đội yêu dấu trong Phi Thường Đội của tôi và Vô Ngân Thành không biết làm có xong
nổi không của tụi tôi.
“Tôi thực sự muốn ghé thăm Lục Địa Trung
Tâm.” Dương Quang nói, cau mày nhẹ, “Tôi muốn nhìn thấy thế giới bên
ngoài, muốn thấy ánh mặt trời thực sự.”
Là ánh mặt trời* sao? Tôi hiểu rồi, vậy ra đó là lí do cậu đặt tên mình là Dương Quang phải
không? Bởi vì cậu khao khát muốn thấy ánh mặt trời thực sự… Tôi hạ quyết tâm, “Hai người có thể đi với tôi, cùng tôi về Lục Địa Trung Tâm. Tôi
sẽ không tiết lộ danh tính của các anh đâu, hai người có thể giả vờ làm
người chơi bình thường mà. Không có vấn đề gì đâu.”
(*Dương Quang nghĩa là ánh mặt trời sáng lạn. Trong bản truyện tranh được dịch là Sunshine – meomeo)
“Cậu nghiêm túc chứ? Cậu sẵn sàng đưa chúng tôi theo cùng ư?” Nụ cười tươi rói nở trên khuôn mặt Dương Quang.
“Đúng vậy.” Tôi cũng mỉm cười theo, nhưng ngay sau đó chợt nhớ ra, “Nhưng mà
không cần đến tôi hai người cũng tự đi được mà đúng không? Sao các anh
không đi từ sớm?”
Kenshin cười cay đắng, “Vô ích thôi, tôi đã cố
thử rồi. Nếu nhiệm vụ ẩn chưa được hoàn thành thì tôi mà rời khỏi Động
Quỷ là hệ thống sẽ đẩy tôi trở về ngay. Dương Quang thậm chí còn chẳng
thể rời khỏi cung điện này nữa.”
“Giờ hai người đi được rồi chứ?”
“Chưa đâu.” Dương Quang trả lời, cậu nhăn trán lại rồi thở dài, “Cậu phải thực hiện tâm nguyện của Kenshin đã.”
Tôi quay sang nhìn Kenshin, “Tâm nguyện của anh? Anh chắc có nhiều tâm nguyện lắm nhỉ?”
“Hệ thống sắp đặt chứ tôi có muốn đâu…” Kenshin mệt mỏi nói, “Nhiệm vụ ẩn
như sau: Cậu phải nói tên người ủy thác cậu – Kaoru, rồi tôi sẽ đưa cho
cậu cái cột tóc. Sau khi lấy được cái cột tóc, cậu không được phép đưa
cho Mạo Hiểm giả công hội mà phải mang cho Kaoru đang bị bệnh nặng.
Kaoru sẽ cầu xin cậu đưa tôi đến gặp cô ấy, cậu trở về động Quỷ báo tin
cho tôi, rằng Kaoru sắp chết. Rồi tôi sẽ cùng cậu đi tìm Kaoru, nhưng
chỉ thấy mỗi mộ cô ấy, cậu sẽ cùng tôi đi tìm kẻ thù của tôi để trả thù. Sau khi hoàn thành tất cả những việc trên, tôi sẽ trở thành thú nuôi
hình người của cậu.”
Hóa ra là vậy, nhưng rốt cuộc được mấy mống
biết cách lấy cái cột tóc chứ? Và liệu khi nhận được rồi, thì họ có dám
bỏ qua phần thưởng siêu lớn kia chỉ để đi giao cái cột tóc, khó khăn lắm mới lấy được, cho một NPC khác không? Và liệu họ có đồng ý đưa Kenshin
đi gặp Kaoru không, và vô lý nhất, họ có chịu giúp một NPC đi trả thù
riêng không chứ? Mồ hôi lạnh túa đầy trán, tôi âm thầm hỏi thăm tổ tông
mười tám đời nhà thằng cha thiết kế game thần kinh nào đề xuất ra nhiệm
vụ ẩn biến thái này, “Bảo sao không ai hoàn thành được nhiệm vụ này.”
“Ừ, nhưng nhiệm vụ của Dương Quang còn khó khăn hơn.” Kenshin vô cảm nói,
“Sau khi nhận tôi, cậu phải rơi từ vách đá xuống. Rồi tôi cứu cậu và đưa cậu đến gặp Dương Quang, sau đó, khi được hỏi, thì cậu phải nói ra tên
đầy đủ của Dương Quang. Trả lời sai, Dương Quang lập tức đánh chết cậu,
còn cậu vĩnh viễn mất cơ hội hoàn thành nhiệm vụ này.”
“Lantis Ilanyushenlin? Cho tôi đoán, có đoán đến ngày thế giới tận thế cũng chẳng ra nữa là.” Ngất mất thôi!
“Muốn biết tên tôi cậu phải hoàn thành một nhiệm vụ khác, làm xong thì cậu sẽ tình cờ nhìn thấy tên tôi. Tôi nghĩ là nó được khắc thành một lời tiên
đoán trên hòn đá nọ ở đỉnh ngọn núi cao nhất thế giới, Trạm Lam Sơn thì
phải.” Mắt Dương Quang đảo tròn, giọng nói của cậu đầy bất mãn, ngúng
nguẩy, “Nhưng tôi chẳng thích cái tên ấy tí nào.”
“Có phải nhiệm
vụ này không thể hoàn thành nổi hay không? Ý tôi là cần bao nhiêu trùng
hợp cho vừa đây hả?” Tôi cực kì hoài nghi, nếu không phải Dương Quang và Kenshin phát triển nhận thức bản thân, có lẽ đến khi Đệ Nhị Sinh Mệnh
đóng cửa cũng chẳng có ma nào mò hết nổi cái nhiệm vụ ẩn này đâu.
Kenshin chỉ biết cười khổ, “Chỉ sợ từ đầu đã lập trình cho không hoàn thành nổi rồi. Đến tận bây giờ đã có người chơi nào hạ được tôi đâu. Nếu tôi mà
trở thành thú nuôi dạng người của ai đó, thì hẳn giá trị của tôi sẽ lớn
lắm.”
Nói, nói cũng phải, Tôi nghĩ, nuốt nước bọt đánh ực, Nếu
tôi mà có được Kenshin á, tôi sẽ chẳng cần phải sợ ai nữa, Tiểu Long Nữ
cũng sẽ không thể bắt nạt tôi được nữa. “Còn cậu, Dương Quang? Cậu cũng
sẽ trở thành thú nuôi dạng người sao?”
Dương Quang vẫn mỉm cười tao nhã, “Có chứ. Thế nên sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ ẩn tôi mới thoát được.”
“Ye, vạn tuế~~! Tôi không chỉ có thêm hai người bạn, mà còn là hai người bạn siêu mạnh!” Tôi nhảy nhót quanh phòng vì vui sướng.
“Bạn à?” Kenshin và Dương Quang cùng cười thật tươi. Bọn họ quả thật không chọn nhầm người.
“Cậu phải hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, nếu không sẽ làm hệ thống nghi
ngờ.” Kenshin tạm dừng màn hét hò sung sướng của tôi lại.
“Ầy, yên tâm đi, có anh ở đây, lo gì tôi không hoàn thành được nhiệm vụ chứ?” Tôi trả lời không chút sợ hãi.
Kenshin vào việc chính, tiếp tục giải thích những gì chúng tôi sẽ phải làm,
“Như vậy, đầu tiên chúng ta phải tìm mộ Kaoru. Có lẽ cô ấy ở Làng Tuyết, thuộc khu vực phía Bắc. Sau đó sẽ tìm Hắc Ám Ma Thần để trả thù, rồi
nhận nhiệm vụ của các nhà tiên tri, đi tìm ba nhà tiên tri phân tán trên khắp lục địa. Mỗi nhà tiên tri sẽ đưa cho chúng ta một mảnh bản đồ. Sau khi ghép chúng lại với nhau, chúng ta sẽ leo lên ngọn núi cao nhất thế
giới, Trạm Lam Sơn và tìm Hòn Đá Tiên Đoán, giao tận tay hòn đá cho các
nhà tiên tri. Các nhà tiên tri sẽ đưa ra lời tiên tri sau: Quỷ chờ người thương, người thương chờ quỷ, chỉ nơi tăm tối nhất, mới có được hy
vọng.”
“Tiên tri kiểu quỷ gì vậy…” Tôi tự hỏi, Phải hộc máu mồm
ra mới lấy được lời tiên tri đó ấy nhỉ? Ấy thế mà hao tổn bao công sức
trèo lên đỉnh núi, lại tìm được một mớ chữ tiên tri kì quái…
Dương Quang giải thích, “Về cơ bản cái đấy gián tiếp muốn nói tới chuyện cậu
phải hoàn thành tâm nguyện của Quỷ Vương Kenshin, sau đó nhảy xuống vách đá, lúc ấy cậu mới có thể gặp được tôi.”
Cha nào luận giỏi như vậy, tôi khuyên hắn nên mua xổ số ngay. Chắc chắc sẽ trúng số độc đắc! Tôi nghĩ, khóe miệng giật giật.
“Được rồi, nghe cũng chẳng khó mấy. Tôi sẽ đưa Kenshin đi gặp Kaoru. Chờ tin
tốt lành của tôi nha, Dương Quang!” Tôi tự tin đảm bảo với Dương Quang,
nghĩ thầm, Kenshin ngay bên cạnh rồi, tôi còn sợ gì tên Hắc Ám Ma Thần
kia nữa chứ? Tất cả những gì tôi phải làm chỉ là đi tìm vài người, leo
lên 1 ngọn núi, nhận Kenshin và Dương Quang làm bạn đồng hành. Mấy
chuyện đấy chẳng phải riêng tôi mà đến tên ngốc cũng làm được ấy chứ.
“Được, tôi sẽ đợi hai người trở về.” Dương Quang trả lời, nhìn tôi tin tưởng.
Tôi cảm thấy vô cùng háo hức, túm lấy Kenshin, tôi hồ hởi tuyên bố, “Đi
thôi, Kenshin. Nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ sớm quay về đón
Dương Quang đi Lục Địa Trung Tâm.”
Tôi vẫy tay chào tạm biệt Dương Quang và lách mình qua cánh cửa trắng, vẫn lôi Kenshin xềnh xệch phía sau.
“Chúc may mắn, Vương Tử. Thánh Allah ban phước lành!” Dương Quang nói với theo lúc cánh cửa khép lại.
Vẫn còn kéo Kenshin đằng sau, chúng tôi quay lại Động Quỷ. Có Kenshin dân
địa phương ở đây, nên việc đi khỏi đó nhanh như gió, dễ như trở bàn tay. Tôi nhìn bầu trời xanh ngắt mà bấy lâu chẳng được thấy, duỗi tay duỗi
chân khoan khoái. Trong lúc vẫn đang còn mải ưỡn ẹo, tôi phát hiện ra
Kenshin đang ngây ngốc ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Hiếm khi thấy anh
ta trông ngố tàu như vậy, tôi nhịn không được phá lên cười. Kenshin lập
tức lấy lại phong độ, mặt vẫn còn hơi phiếm hồng.
Tôi chợt nhớ ra một điều, “Ừm, anh ăn mặc thế này mà đi lông nha lông nhông thì không
được, vì chắc nhiều người sẽ nhận ra anh rất giống Bạt Đao Trai!” Mặc dù không phải ai cũng ghiền truyện tranh cổ trang như tôi, hừmmm…trừ tên
thiết kế game rảnh thấy mồ kia.
“Thì sao chứ? Cậu cứ nói với họ tôi là thú nuôi của cậu là được rồi.” Kenshin thờ ơ đáp lời.
Tôi bất mãn nhìn anh, “Nhưng anh có phải thú nuôi của tôi đâu. Anh là bạn tôi cơ mà.”
Kenshin nhìn lại tôi. Mặc dù khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm nhưng trong mắt lại có ý cười. “Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Đợt chút.” Tôi nói. Tôi thò tay vào túi đồ lục lọi một lúc. Cuối cùng tôi
rút ra bộ đồ tân thủ tôi vẫn giữ lại làm kỉ niệm. Cũng may mình đã không bán nó đi, tôi nghĩ, “Mặc vào này! Và cứ thả tóc xuống, như thế trông
anh sẽ đỡ giống Bạt Đao Trai hơn.”
Kenshin đón lấy bộ quần áo từ
tay tôi và bắt đầu cởi bộ đồ lãng tử ra và rồi… Ấy chết, tôi có phải
quay đi không nhở? Tôi liếc mắt lên giời. Tiện thể cũng nhanh mắt nhìn
trộm một tí, nhưng mà… Thề với giời, ngoài bờ vai không quá rộng của
ảnh, cánh tay săn chắc, cơ bụng sáu múi đáng yêu và đôi chân mảnh khảnh
thì tôi chẳng nhìn thấy gì hết trơn!
Sau khi thấy anh đã thay
xong đồ…Ý tôi là sau khi Kenshin bảo ảnh thay xong đồ rồi, tôi xé một
vạt vải từ bộ quần áo cũ của anh ấy rồi bảo anh buộc lên đầu như một
loại dải băng trang trí.
Rất được, Tôi nghĩ, hài lòng nhìn tác
phẩm của mình, Sau khi mặc bộ đồ tân thủ trông anh ta hệt một chàng trai bình thường. Nhìn anh chàng đâu có khác gì so với những người chơi bình thường khác chứ, đúng ra phải là giống y như người mới chơi..
“Tôi tiếp tục gọi anh là Kenshin nhé? Chắc cũng không có vấn đề gì chứ.”
“Ừm.”
“Vậy đi nào. Đừng để Dương Quang phải đợi quá lâu.” Đi tìm mộ Kaoru thôi.
Tất nhiên tôi cũng không quên đeo em mặt nạ ca kịch đáng yêu của mình
vào.
“Nhân tiện, nghe tên vậy chắc làng Tuyết lạnh lắm hả?” Tôi lo lắng hỏi.
“Không đi qua, không biết.” Kenshin trả lời ngắn gọn.
“Anh có sợ lạnh không?” Tôi tò mò hỏi.
“Không biết, nên không sợ.” Kenshin trả lời, nhướn một bên lông mày lên, như
thể anh chàng không tin rằng chính bản thân mình có thể phát hãi trước
cái lạnh vậy.