1/2 Prince

Quyển 1 - Chương 7: Huyết miện




Để rửa hận vụ mớ Long tiên vào tay rồi còn mất, Phi Thường Đội chúng tôi tàn sát sạch sẽ tụi quái trong Nộ Long Sơn Cốc và Thảo Nguyên Nhân Mã suốt tháng trước ngày thượng đài… Khi đã chuẩn bị kĩ càng, chúng tôi thậm chí còn tiến đánh một con thuỷ quái cao hai chục mét với hàng tá xúc tu lỉa chỉa, và tăng cường đáng kể kĩ năng chiến trận.

Một lần nữa, tôi mải mê nghiền ngẫm đủ loại game đối kháng có tiếng, truyện tranh và tiểu thuyết võ hiệp để trau dồi võ công và nhờ đó đã sáng chế ra 5 độc chiêu cộng thêm 10 chiêu thức bổ trợ khác. Kĩ thuật của tôi đảm bảo làm đối thủ phải kinh ngạc, đặc biệt là chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước. Uy lực của nó so với khi tôi xuất chiêu bằng đao phải nói là chẳng thua kém bao nhiêu.

Vũ khí của tôi, Hắc Đao, đã đạt cấp độ 28 với công lực 85. Hắc Đao có thể không mạnh được như thần binh, nhưng vẫn có thể xếp vào hàng đệ nhất bảo đao. Còn về thú nuôi của tôi, Bé Bao… Sau Đả Cẩu Thuật, Bánh Bao Tẩm Độc và Song Sát, Bé Bao đã học được nhiều kĩ năng mới khác nữa… mà tôi sẽ không tiết lộ bây giờ đâu.

Tiểu Long Nữ thì dần hoàn thiện nghệ thuật đánh lén Đông Tây kim cổ. Cô nàng đã nghiên cứu kĩ lưỡng từ công phu Ninja Nhật, nghệ thuật ám sát của phương Tây, đến cả cách thổi ống đồng của thổ dân Nam Mĩ*, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, đó là công phu sử dụng ám khí theo trường phái Trung Hoa cổ… Hầy dà!

(*cách thổi ống đồng của thổ dân Nam Mỹ: Ống đồng là một vũ khí dạng ống dài, dùng hơi để thổi phi tiêu tẩm độc hoặc khói độc vào mục tiêu. Thuật thổi ống ám sát này rất phổ biến tại các nước vùng Đông Nam Á và thổ dân ở Nam Mĩ. – nhóm PR)

Những quái vật xấu số đương đầu với Tiểu Long Nữ thường chết một cách bí hiểm – kể cả những người dại dột chống đối cô nàng cũng vậy, hầu hết bọn họ thậm chí còn không kịp hiểu tại sao mình lại bị biến thành cột sáng bắn về điểm tái sinh nữa kìa – báo hại điểm danh vọng của đội lúc nào cũng trên đà tuột dốc không phanh! Tốc lực của Tiểu Long Nữ đã tinh diệu đến mức cô nàng bước đi bằng người ta phải chạy, và khi cô nàng chạy thì chẳng khác gì dịch chuyển tức thời… Tiểu Long Nữ, tôi mà còn phát hiện cô lẻn ra sau lưng tôi thậm thụt gì đó là tôi sẽ trở mặt choảng cô đấy!

Lang đại ca thì đã luyện được toàn thể thần chú hồi sức, nên việc trị thương trong tương lai sẽ không còn phải luống cuống. Thêm nữa, đại ca cũng thu được nhiều kĩ năng hữu ích, mặc dù hầu hết đó là những kĩ năng chiến đấu… Đại ca à, đại ca làm ơn nhớ cho đại ca là tế ti- Này, đại ca! Giết quái là việc của em mà, đại ca làm ơn đừng xông lên trước một cước đá tung bọn quái thế được không? Đại ca làm chiến binh như em mất mặt đấy. Mà nữa, đừng lén tăng sức bền chứ, đại ca lẽ ra nên chú trọng vào tăng nghị lực và trí tuệ mới phải, đại ca nghe không vậy? Lại đá nữa sao?!

Nhân tiện nói luôn, bây giờ Lang đại ca và chị Vũ Liên đã là vợ chồng rồi…

Doll, mặt khác, lại bị chính những bộ xương cô bé gọi lên làm cho sợ khiếp vía không biết bao nhiêu lần. Bây giờ mấy bộ xương em ấy gọi trông thật là… đến cả tôi cũng xám hồn mấy phen. Doll còn có thể triệu hồn một quỷ cốt thậm chí còn mạnh hơn mấy bộ xương của cô bé nữa. Rủi thay, lần đầu tiên gọi nó ra, Doll đã sợ tới mức xỉu ngay tại chỗ, và từ đó chưa bao giờ gom đủ can đảm gọi nó ra lần thứ hai. Hầy! Doll, chỉ cần em có thêm dũng khí, mấy bộ xương của em sẽ là chỗ dựa đắc lực cho đội ta bây giờ đấy.

Về phần Du, cấp của hắn ta lẽ ra cũng đã bằng tôi… nếu như không bị tôi lấy mạng mất hai lần. Sau hai phen làm anh chàng hạ cấp, toàn đội đã ra tối hậu thư cho tôi: tôi được phép mắng chửi Du, nện Du nhừ tử, hay tra tấn (thậm chí tùng xẻo Du cũng không thành vấn đề) chừng nào tôi còn không làm ảnh hưởng đến cấp độ của đội. Hoàn toàn cấm bất cứ hành động nào khiến Du giảm cấp.

Tôi chấp thuận, dù trong đầu nghĩ rằng mọi người đã hiểu oan cho tôi mất rồi… Đâu phải mình cố ý giết hắn đâu! Lần đầu tiên, chính hắn ta tự nhiên ôm chặt tôi đấy chứ! Báo hại tim tôi nhảy dựng lên như hươu. Rồi tôi chợt nhớ ra Du là một gã gay… Điều đó làm tôi tức mình đến nỗi không kềm được mình ra tay chém chết hắn.

(Tiểu Long Nữ: chẳng qua có ai đó thấy có người sắp bị thủy quái lôi xuống hồ tới nơi nên mới nhanh tay giữ lại thôi mà…)

Lần thứ hai, hắn ta thở nhẹ vào tai tôi làm tôi đỏ mặt, cho nên…

(Xú Lang: cậu ta chỉ định nhắc em rằng em quên kéo khoá quần thôi…)

Dù sao đi nữa, Du cũng đã học được kha khá kĩ năng bổ ích, tất cả đều hữu dụng trong chiến đấu.

Chị Vũ Liên… bây giờ là Vũ Liên đại tẩu*. Chị ấy bỏ công cưa cẩm Lang đại ca cả tháng trời cho tới khi bọn còn lại chúng tôi chịu hết nổi. Cuối cùng bọn tôi quyết định trói gô Lang đại ca lại và lôi anh ấy đến giáo đường. Với vụ bắt co… ý tôi là với sự chúc phúc của bọn tôi, cuối cùng họ đã kết hôn và bây giờ đang ngọt ngào tình cảm như mọi cặp vợ chồng mới cưới.

(*đại tẩu: nghĩa là chị dâu cả, vợ của đại ca. – nhóm PR)

~*~

Trong thế giới thật…

“Nói cho bà chị biết, đội em sắp tham gia đấu trường Mạo Hiểm đại hội đấy!” Dương Danh vênh váo.

“Ồ… Mai Khôi đội à!” tôi cảm thấy đôi chút khó xử. Lỡ như đấu với đội Mai Khôi thì chẳng phải rầy rà lắm sao? Cứ nghĩ tới Mai Khôi, người chị em đáng mến của tôi… mình không nghĩ mình có lòng dạ nào chiến đấu. Lại còn cô nàng cướp đường Tình Thiên và thằng em tôi nữa chứ… hầy! Mình làm sao ra tay đây?

“Không, em bỏ Mai Khôi đội lâu rồi.”

Tôi ngạc nhiên. “Sao vậy?”

Em trai tôi tỏ vẻ cáu kỉnh. “Vì người đẹp Tuyết Bạch Mai Khôi đó, thật sự đã từ chối em, nói cái gì mà trái tim cô ấy đã thuộc về người khác. Còn cả Tình Thiên nữa! Nghe nói cô ấy còn chạy ra đường giở trò cướp sắc Vương Tử. Cái tên Vương Tử chết bầm khốn kiếp đó làm em mất toi 2 người đẹp!”

“…” Tôi cúi xuống tô mì của mình, gắp lia lịa.

“Thôi quên đi. Dù sao đi nữa, đội em bây giờ tuy không có người đẹp nào để tán nhưng họ đều là những người chơi giỏi. Bọn em nhất định sẽ là một trong những đội đứng hàng đầu bảng xếp hạng đấu trường.”

“Đội nào vậy?” Tôi tò mò hỏi.

“Hắc Ám Tà Hoàng Đội. Trùng hợp thật, họ cũng là kẻ thù không đội trời chung của Vương Tử. Lần này em sẽ đập thằng đó tối tăm mặt mũi, đánh cho tới khi hắn phải dập đầu van lạy mới thôi.”

“… tối nay mày nhịn cơm đi.”

“Cái gì?! Nhưng em có làm gì chị đâu!” Dương Danh rên lên uất ức.

~*~

Trong lúc đó, tại Hắc Ám Tà Hoàng Đội…

“Hừ! Phải cho cái tên ẽo ợt đáng chết và gã Du biến thái kia biết đội ta mạnh đến mức nào! Chúng ta sẽ nghiến nát Phi Thường đội!” Minh Hoàng rít lên, khuôn mặt đáng yêu rắn đanh giận dữ.

“Đúng thế. Tôi sẽ cho tên Thi nhân đó sáng mắt ra, rằng cung tiễn thủ mới THỰC SỰ là tay nhà nghề trong đột kích tầm xa.” Thư Kích Thủ bổ sung với giọng bực tức.

“Tôi thì tôi chỉ muốn gặp lại nữ đạo tặc kiều diễm ấy thôi…” Thâu Hương Công Tử mơ màng mường tượng đến dung nhan yêu kiều và thân hình gợi cảm của Tiểu Long Nữ. (Minh Hoàng và Hắc Bách Hợp: “Mọi người ơi, hội đồng tên phản bội đó đi!”)

“Đánh bại Phi Thường đội, giành ngôi vô địch!” 3 thành viên của Âm Hắc Tà Hoàng đội đồng thanh hô vang.

“…” Tà Linh không nói lời nào.

~*~

Cũng lúc đó, tại Mai Khôi đội…

“Mai Khôi, chị nghĩ Vương Tử sẽ phải lòng chúng ta thật chứ?” Tình Thiên hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, Tình Thiên. Chừng nào chúng ta còn gắng hết sức và không bỏ cuộc, Vương Tử chắc chắn sẽ cảm động trước những nỗ lực của chị em mình.” Mai Khôi quả quyết. Dù gì đi nữa, họ nhất định sẽ khiến Vương Tử chấp nhận tình cảm của mình.

“…” Đoạn Kiếm, Legolas, Tiểu Cường và Bổ Huyết Chuyên Dụng bó tay toàn tập…

~*~

Thời gian trôi nhanh như tên bắn, đội nào cũng bận rộn chuẩn bị cho trận đấu của mình. Rồi ngày thượng đài chính thức tại Đệ Nhị Sinh Mệnh cuối cùng cũng đã đến.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký cho đội, Lang đại ca bảo tôi, “Vương Tử, em bốc thăm đi!”

“Vâng…” tôi thò tay vào thùng thăm, mò mẫm rất lâu* rồi bốc một mảnh giấy. Là đây, tôi nghĩ và quyết định lôi nó ra khỏi thùng.

Tiểu Long Nữ háo hức, “Thế nào? Số bao nhiêu vậy?”

Tôi chậm rãi giở lá thăm, “Bảng 4, số 4444**.”



“…Dù thế nào chăng nữa, chúng ta cứ đi xem thử đối thủ của mình là ai đi đã.” Lang đại ca đề nghị.

(*Rất lâu: bản gốc là cả nửa ngày, đây là một cách nói cường điệu của Trung Quốc, đại ý là rất lâu rất lâu. Vương Tử tìm rất kĩ lưỡng nhưng vẫn bốc phải số xui. – meomeo

**4444: Số 4 trong quan niệm của người Trung Quốc là số xui, vì “tứ” là bốn, đồng âm với “tử” là chết. 4444 là đủ bộ tứ quý “chết chết chết chêt”, đại ý là chết cả 4 lần, xui bạt mạng. Đã thế còn bảng 4, coi như không thể xui thêm được nữa. – nhóm PR và meomeo)

Chúng tôi cùng tiến lại bảng sơ đồ thi đấu – dài dằng dặc cứ như Vạn Lý Trường Thành – và ráng căng mắt tìm xem tên đội mình ở chỗ nào. Nơi đó đông nghẹt người, đến nỗi rốt cuộc thì cả đội đành giao nhiệm vụ mở đường vào tay Lang đại ca cho khoẻ. Chúng tôi chỉ cần đi sau tấm lưng to rộng của anh ấy và bàn tán chi tiết đấu trường… Nói cho chính xác thì chỉ có Tiểu Long Nữ giải thích cho tôi những gì tôi chưa biết…

“Ai dà! Sao lại có lắm người tham gia thế không biết?” tôi làu bàu.

“Rõ quá còn gì? Đội chiến thắng sẽ được sở hữu một mảnh đất, lại thêm danh vọng – tên tuổi của đội sẽ nổi tiếng trên toàn cõi Đệ Nhị Sinh Mệnh. Và nhất là người tham gia sẽ kiếm thêm được kinh nghiệm!” Tiểu Long Nữ cắt nghĩa, như thường lệ.

“Có điểm kinh nghiệm á?” Tôi nhìn cô nàng nghi hoặc.

“Các vòng đấu chắn chắn sẽ tốn nhiều thời gian, bởi vậy Đệ Nhị Sinh Mệnh mới ra quy định thế này: người thắng trận sẽ được tăng kinh nghiệm gấp 10 lần so với việc hạ được quái vật có cấp độ tương đương với đối thủ.”

“Hèn gì mà người ta đăng kí đông đến thế. Tăng kinh nghiệm thế kể cũng bõ công.” Tôi gật gù.

“Thấy rồi, Doll thấy rồi!” Doll reo lên. Chúng tôi liền nhìn theo hướng tay Doll chỉ.

“Đối thủ của chúng ta là đội Công Chúa Hoàn Mĩ.” Lang đại ca chậm rãi buông từng lời.

“… em có linh cảm xấu về vụ này.” tự nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh xương sống.

~*~

Còn hai trận nữa mới tới lượt đội chúng tôi. Tôi kiểm tra lại giày mình một lần nữa xem đã kéo khoá cẩn thận chưa, thắt lại đai trên chiếc áo giáp nhẹ bằng da, và tuốt Hắc Đao ra vung một vài đường. Được, sẵn sàng. Tôi ngoảnh lại nhìn đồng đội thăm dò và nhận được tín hiệu “OK” từ họ.

Chợt Tiểu Long Nữ tiến lại gần tôi, và cả đội đồng loạt cười toe. Mọi người đang… mưu tính gì đây?! Rồi Tiểu Long Nữ chìa ra một chiếc hộp được gói cầu kỳ. “Chúc mừng sinh nhật, Vương Tử. Đây là quà của cả đội dành cho bồ.”

“Cám ơn… cám ơn mọi người.” Tôi nghẹn lời, cảm động nhận lấy gói quà. Nhưng tôi chợt nhớ ra, Chết, hôm nay mà không làm bánh cho thằng nhỏ khéo cả năm nay chẳng được yên thân mất…!

Tôi nhanh chóng mở gói quà. Trong đó là một chiếc vương miện* màu rượu vang chạm khắc những hoa văn bí ẩn và phức tạp. Dù nó không được trang hoàng nhiều nhưng trông vẫn rất trang nhã. Mình thích nó! Nghĩ đồng đội mình chẳng bao giờ tặng một món đồ vô dụng, tôi bèn kiểm tra đặc điểm của nó.

(*Vương miện: hay còn gọi là mũ miện. Thường là loại được đội lên trên đỉnh đầu, như vương miện nhỏ của công chúa vậy. Nhưng loại mà Vương Tử sử dụng là loại vắt ngang trán, giống như bờm dây nhỏ vậy. Bạn đọc có thể tham khảo bản truyện tranh để nhìn rõ hơn. – nhóm PR)

Tôi lặng người ngắm chiếc vương miện, thầm nghĩ, đúng là một vật phẩm hiếm có! Nó gần như được thiết kế riêng cho mình vậy!

“Mau cài lên đi, Vương Tử! Anh cài lên trông sẽ rất tuyệt đấy!” Tiểu Long Nữ háo hức giục.

Tôi cài chiếc vương miện lên đầu, cảm thấy hơi kim loại mát lạnh trượt nhẹ trên trán mình vừa vặn. Tôi mau mắn hỏi mọi người, “Trông em thế nào?”

“Ôi, trông em lộng lẫy lắm! Chiếc vương miện hợp với em vô cùng, Vương Tử điện hạ! Tôi biết mà, tặng trang sức cài đầu cho em đúng là một ý tưởng tuyệt vời!” Vẻ tôn sùng trong mắt Du thậm chí còn gấp bội bình thường.

Tôi ráng kềm lại ý muốn đập anh ta một trận. Bìnhhhh tĩnhhh nào, còn khối cơ hội nện hắn sau trận đấu…

“Thật sự trông rất tuyệt! Này nhé, màu rượu vang của chiếc vương miện rất hợp với màu mắt anh, nó còn tôn thêm nước da trắng và mái tóc bạch kim đó…” Tiểu Long Nữ! Cô làm ơn lau nước dãi đi cho tôi nhờ.

“Bởi vậy Doll mới nhất định chọn màu hồng!” vẻ mặt Doll quả quyết.

Lang đại ca thở hắt ra, “Đúng là rất khó để thống nhất nên chọn thứ gì! Du khăng khăng muốn mua một chiếc vương miện để em trông giống một hoàng tử thực thụ hơn. Tiểu Long Nữ thì bảo một món quà thật tinh xảo mới xứng với diện mạo của em. Doll một mực đòi mua thứ gì đó màu hồng vì màu đó đẹp, còn anh thì nghĩ hữu dụng mới là chủ yếu.”

“Sau đó chị thấy một người rao bán chiếc vương miện này và chị nghĩ nó chỉ có thể dành cho em! Nên mọi người mặc cả với người bán đó cả buổi – dùng đến cả mĩ nhân kế của Tiểu Long Nữ và đôi mắt nai long lanh của Doll… và rốt cuộc cũng mua được! Em phải quý trọng nó đấy nhé.” Vũ Liên đại tẩu vỗ đầu tôi, dịu dàng nói.

Cảm thấy ngượng ngập nhưng xúc động vô vàn, tôi nói, “Chắc phải đắt lắm! Cám ơn mọi người nhiều…”

Cả đội trao tôi những nụ cười thân ái. Tôi nhìn bóng phản chiếu của mình trong gương, thầm nguyện rằng sẽ cố gắng hết sức để đội mình giành được ngôi vô địch và cùng nhau tạo nên huyền thoại. Tuy nhiên chẳng bao giờ tôi lại có thể tưởng tượng được rằng về sau, chiếc vương miện màu huyết dụ này lại trở thành một trong những biểu trưng của Huyết Yêu (1 biệt danh của tôi) – hay chính chiếc vương miện này trở nên nổi tiếng với cái tên Huyết Miện.

    « Chương sauChương tiếp » ]]> Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + = 768) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write(''); }]]>