1/2 Ngự Miêu

Chương 8




Khi xuất môn thì hoan hỉ vui mừng, khi quay về thì thê thê thảm thảm.

Tôi than thở đi vào cửa nhà Triển gia, có ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra không?

Đương nhiên là sẽ không có người nào trả lời tôi được, cho nên ăn xong bữa cơm chiều, tôi bắc ghế ngồi ở trong viện nhìn chằm chằm ánh trăng đến ngẩn người.

"Vẫn còn vì chuyện thân thể mà phiền não sao?" Trên vai bị người vỗ nhẹ một cái, tôi quay đầu lại, liền trông thấy gương mặt quen thuộc của mình, bất quá hiện tại linh hồn trong thân thể kia lại là Triển Chiêu.

"Haiz, sự đời chính là như vậy, vốn không có hy vọng thì không nói làm gì, đằng này có hy vọng lại phát hiện ra hy vọng này bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, cảm giác thật sự là khổ sở a~."

Triển Chiêu lại nhíu mày, chắc là nghĩ muốn khuyên tôi vài câu gì đó, tôi cười lắc lắc đầu "Bất quá, cũng không cần phải khoa trương như vậy, mặc kệ là thế nào, người xui xẻo cũng không phải chỉ có một mình tôi."

"Ta như thế nào lại cảm thấy lời này không có ý tốt gì a~." Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn phía tôi.

Tôi cười "Tôi đã từng nghe qua có người nói như vậy, giống như ở thời điểm gay go mà thấy có người còn tệ hơn mình, thì trong lòng sẽ cảm thấy cân bằng nhiều hơn."

Triển Chiêu lắc đầu cười khổ.

Ở nhà Triển Chiêu mấy ngày, chúng tôi chủ yếu là thăm dò quy luật, nói đơn giản chính là, mỗi người một nửa, một nửa thời gian là ở trong thân thể của chính mình, nửa thời gian còn lại thì ở bên trong thân thể của người kia. Tôi từ nửa đêm đến buổi sáng có thể trở về thân thể của mình, từ buổi trưa đến nửa đêm lại là ở trong thân thể của Triển Chiêu.

Mặc dù đối với việc đổi trở lại một điểm đầu mối cũng không có, bất quá như vậy ít nhất cũng tốt hơn hoàn toàn không biết gì cả.

Hôm nay, tôi cùng Triển Chiêu đang ngồi trong sân. Bởi vì không biết rốt cuộc loại tình huống này sẽ kéo dài trong bao lâu, tôi cố ý làm cho hắn nói ra ngày thường ở trong Khai Phong phủ hắn làm những việc gì, nếu kỳ nghỉ của hắn kết thúc, tất nhiên hắn phải trở lại Khai Phong phủ, do đó công việc bắt đầu từ buổi trưa là tôi phải thay hắn gánh vác rồi.

Đang nói chuyện, đột nhiên có một vệt màu trắng xẹt qua, theo sau là một giọng nam trong sáng vang lên "Triển Chiêu, ta tới rồi."

"A!" Tôi theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi, trốn ra phía sau Triển Chiêu. Mà Triển Chiêu cũng giống tôi theo bản năng đem tôi bảo hộ ở phía sau.

Chỉ chốc lát sau, dưới ánh trăng sáng trong, chỉ thấy xuất hiện một thanh trường kiếm đang chỉ thẳng ở trước ngực Triển Chiêu, mà nam tử đứng dưới ánh trăng kia càng lộ rõ vẻ cao quý, còn có một chút ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn "Triển Tiểu Miêu, ngươi…. ngươi như thế nào lại tránh ở phía sau nữ tử thế kia? Ngươi, ngươi......"

Tôi mở trừng mắt nhìn, giọng điệu này, hình dáng này, chẳng lẽ lại là hắn?!

Quả nhiên, lúc tôi còn đang suy nghĩ, thì chợt nghe thấy thanh âm của mình thoáng mang theo một chút bất đắc dĩ vang lên "Ngọc Đường."

Bạch Ngọc Đường thu lại thanh kiếm, khóe miệng khẽ nhếch, trong tươi cười mang theo tiêu sái phong lưu "Cô nương đã từng gặp qua tại hạ sao? Tại hạ thật sự là thất lễ, nhưng lại đã quên mất quý tính của cô nương. Có thể lại một lần nữa cho tại hạ biết tên của cô nương được hay không, lần này, tại hạ tuyệt đối sẽ không quên."

Tôi đứng ở phía sau Triển Chiêu, trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy hắn "Trở mặt nhanh như chớp", chỉ trong nháy mắt đang từ khiêu khích kiêu ngạo biến thành ôn nhu phong lưu, sau đó còn nhìn chằm chằm tôi ở phía sau Triển Chiêu, dưới ánh trăng sóng mắt lưu chuyển, mắt hoa đào trời sinh mang theo nụ cườiẩn tình.

Tôi vô ý thức chọc chọc vào lưng Triển Chiêu ở phía trước "Hắn thật giống như là đang đùa giỡn huynh vậy."

Tôi nói rất nhỏ, bất quá Bạch Ngọc Đường là người luyện võ nên thính lực của hắn rất nhạy bén, nghe vậy hắn rút kiếm ra đâm tới "Triển Tiểu Miêu, ngươi từ khi nào thì lại ở sau lưng người khác nói xấu sư đệ của mình như vậy!"

Tôi sợ tới mức rụt đầu lại, bất quá Triển Chiêu phản ứng nhanh hơn, một chưởng thành đao bổ về phía Bạch Ngọc Đường, khiến cho Bạch Ngọc Đường không thể không xoay người chống đỡ.

Trong nháy mắt, hai người liền giao thủ vài chiêu.

Tôi nhìn mà sửng sốt, kịp thời có phản ứng, vội kêu to "Không cần đánh, không cần đánh a!" Triển đại gia, ngài lại quên rồi sao, đó là cơ thể của tôi nha~, cơ thể của tôi a~, ngài lại vận hành mạnh mẽ không đúng trình tự. Trời ạ, trong tay Bạch Ngọc Đường là kiếm nha, thật không dám nghĩ tới, hắn mà đâm thủng một lỗ trên người tôi thì phải làm bây sao giờ, kia chính là cơ thể của tôi a~!

Còn đang nghĩ ngợi, Triển Chiêu một cước đá về phía Bạch Ngọc Đường, bất quá thực hiển nhiên là hắn đã quên mất, đó chính là chân của tôi, căn bản là không phải là đôi chân dài gì cho cam, cho nên đánh giá sai khoảng cách, kết quả là Bạch Ngọc Đường nhíu mày cười khẽ một tiếng, thụt chân lại đã ngăn chặn được chân của Triển Chiêu. Bất quá nam hiệp cũng không phải chỉ là danh hão nha~, huých khủy tay về phía sau một cái, nhưng kết quả lại càng thảm hại hơn. Không có một chút nội lực, lực lại không bằng người, hậu quả chính là bị người bắt lấy cổ tay, cả người bị Bạch Ngọc Đường đè lên không thể động đậy được.

Ông trời a~!

Tôi có thể che mắt lại coi như không nhìn thấy được hay không?!

Thực hiển nhiên, không thể, bởi vì thân thể Bạch Ngọc Đường đang đè lên chính là thân thể của tôi nha~!

"Ngươi, ngươi mau buông hắn ra cho ta!" tôi tiến lên vài bước, chỉ vào Bạch Ngọc Đường la lên.

Không nghĩ tới Bạch Ngọc Đường căn bản là không thèm ngó đến tôi, hắn dù đang bận kiềm chế Chiển Triêu nhưng vẫn ung dung cười, tiến đến bên tai Triển Chiêu khẽ thấp giọng nói "Cô nương, công phu của nàng cũng không tồi nha~, chính là nàng lại không có nội lực, công phu của nàng là do tên xú miêu kia dạy cho phải không? Hắn dạy thật không được tốt cho lắm, không bằng, đổi lại tại hạ sẽ dạy cô nương được không?" Nói xong, còn khiêu khích quay lại nhìn tôi tươi cười.

"Bạch Ngọc Đường." Bị người đè nặng như vậy, không thể động đậy được, lại có người ở bên tai nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ, cho dù người có tính tình tốt như Triển Chiêu cũng phải tức giận đến đỏ mặt "Mau thả ta ra."

"Mới vừa rồi còn gọi tại hạ là Ngọc Đường, như thế nào chỉ mới trong chốc lát đã coi như người xa lạ vậy?"

Bạch Ngọc Đường, ngươi muốn chết, cơ thể mà ngươi đang đùa giỡn chính là cơ thể của ta nha!

Tôi tức giận nhìn hai bên, thấy cách đó không xa có chiếc ghế, lập tức chạy lại lấy, cầm lấy nện xuống đầu Bạch Ngọc Đường "Dám đùa giỡn ta, ta cho ngươi chết!!"

Dưới sự phẫn nộ, ghế nện xuống, lại mang theo phần phật tiếng gió. Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu vừa nhìn, sắc mặt lập tức biến, lôi kéo Triển Chiêu lui lại vài bước.

"Còn dám chạy!" Tôi một đập không nện trúng, lại lần nữa giơ ghế lên đuổi theo, tiếp tục muốn nện.

Vừa mới giơ lên, còn chưa kịp hoàn thành động tác, một thanh kiếm sáng loáng đã chĩa thẳng trước cổ tôi, chỉ cần tôi nhích về phía trước thêm một chút xíu nữa thôi, là ngay lập tức sẽ xảy ra thảm cảnh máu tươi lênh láng, sau đó, thanh âm vừa rồi vẫn còn mang theo khiêu khích cùng ẩn tình liền đã trở nên lạnh đến thấu xương "Ngươi không phải là Triển Chiêu, ngươi là ai? Ngươi giả dạng thành bộ dáng của Triển Chiêu với mục đích gì?"

Tay tôi vẫn dừng ở động tác giơ ghế trên không trung, có chút khó khăn nuốt nước bọt, tôi thật sự là đã hơi nóng giận a~, một khi tôi mà đã tức giận, thì chẳng còn để ý đến chuyện gì nữa, lại còn dám cầm ghế muốn nện người ta nữa chứ. Thế là xong, hình tượng của nam hiệp coi như đã bị hủy hoại trong tay của tôi rồi.

"Ngọc Đường, còn không mau buông kiếm xuống." Triển Chiêu mới vừa được Ngọc Đường bỏ ra vội la lên.

"Ngươi…ngươi đừng kích động, ta quả thật không phải là Triển Chiêu, Triển Chiêu ở bên đó." Tôi không dám lộn xộn, chỉ sợ tôi vừa khẽ động một chút thôi, là Bạch Ngọc Đường liền một kiếm đâm đến, đành phải hướng về phía Triển Chiêu bên kia dùng sức nháy mắt ra dấu.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng liếc mắt một cái, sau đó lập tức quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị "Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?"

"Ngũ đệ, còn không dừng tay, mấy tháng không gặp, vì sao vẫn là lỗ mãng như thế! Kiếm tuệ của thanh Họa Ảnh nhờ ta kiếm, ta đang để ở trong bọc quần áo đó."

Chỉ một câu đã làm cho Bạch Ngọc Đường bỗng dưng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Triển Chiêu "Ngươi sao lại biết được việc này, chuyện này trừ bỏ ta cùng Xú Miêu kia ra, không ai biết được."

Triển Chiêu thở dài "Đệ trước buông kiếm xuống đã, ta sẽ từ từ giải thích cho đệ nghe."

Nghe Triển Chiêu nói như vậy, Bạch Ngọc Đường nửa tin nửa ngờ buông kiếm, thấy hắn quả thật dời kiếm đi, tôi mới thả ghế xuống, đặt mông ngồi lên, vỗ vỗ ngực. Mới đến Bắc Tống này chưa đến hai ngày, thế mà đã vài lần bị người dùng kiếm chĩa vào cổ, nói thật nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ lá gan của tôi sẽ không còn.

"Thế nào? Có bị thương ở đâu hay không?" Triển Chiêu lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu "Không có bị thương, còn huynh, huynh có bị thương không?"

Triển Chiêu cầm lấy cổ tay của chính mình "Ta không sao."

"Này, các ngươi đã nói đủ chưa, có còn để ta vào trong mắt nữa hay không, nhanh lên, mau giải thích cho Bạch gia gia ta biết rốt cuộc chuyện này là sao?!"