1/2 Ngự Miêu

Chương 6




Triển Chiêu đi vào thay quần áo, tôi ở bên ngoài không yên lòng nghe bà chủ lải nhải bên cạnh. Một lúc lâu sau, mành che được vén lên, tôi lập tức nhìn qua, không biết nói gì. Một nữ tử từ bên trong rèm bước ra, một thân áo váy đơn giản nhưng cũng không làm mất đi phần trang nhã, gương mặt phiếm hồng mang theo chút thẹn thùng. Chính là, tôi tưởng tượng đến bên trong thân xác kia là một nam tử hàng thật giá thật, liền nhịn không được toàn thân nổi da gà. Vị nhân huynh kia, không phải tôi nhiều chuyện a~, nhưng thật sự từ cử chỉ đến cách nói chuyện, thoạt nhìn còn nho nhã hơn cả nữ tử chân chính là tôi đây.

Cũng chẳng thể trách được mẹ tôi luôn kêu tôi phải ra dáng thục nữ một chút.

Cùng Triển Chiêu nhìn nhau, tôi lại phát hiện ra phiếm hồng trên gương mặt của "Tôi" kia càng lúc càng có xu thế gia tăng. Tôi đảo mắt nhìn trời, biết chính mình đã bị người ta nhìn thấy hết rồi, tôi hẳn là phải nên cảm thấy xấu hổ mới đúng chứ nhỉ?!

Bà chủ cửa hàng cũng không biết là thiệt tình hay giả dối, khen không ngớt miệng, sau đó kéo Triển Chiêu ngồi trước bàn trang điểm chải đầu. Tóc của tôi cũng không quá dài, được bàn tay khéo léo của bà ta dùng chiếc lược chải, sau đó búi tóc lên. May mắn là bởi vì sợ nóng, trong ba lô của tôi luôn mang theo một cây trâm bằng gỗ, bằng không thật không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Thế nào, đại quan nhân?" sau khi chải đầu xong, bà chủ đẩy cơ thể của tôi lên trước mặt tôi, hỏi tôi.

Khóe miệng tôi giật giật "Tốt lắm, tốt lắm."

"Đó là đương nhiên, bộ váy này chính là hàng thượng phẩm trong quán chúng tôi mà." bà chủ đắc ý nói "Đại quan nhân, tính cả áo lót, tổng cộng là hai lượng bạc."

Tôi vừa nghe liền choáng váng, tôi không biết là Triển Chiêu cất tiền ở chỗ nào?

"Đại ca, tiền để ở trong ngực của huynh." thật may, tôi không biết nhưng có người biết.

Sờ soạng nửa ngày, lấy bạc ra trả cho bà chủ. Không nghĩ tới, vừa mới bước ra khỏi cửa, Triển Chiêu liền gỡ tóc xuống.

"Làm sao vậy?" kiểu tóc này nhìn cũng được mà.

"Cô nương chưa thành thân, không thể búi tóc."

Tôi giật mình "Dù sao cũng phải buộc sơ qua mái tóc đã, để tôi làm cho." Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng biết là hắn không biết làm việc này, tôi tự mình xử lý là tốt nhất.

Ra khỏi thôn trấn, thôn nhà hắn cũng không xa lắm. Hai người chúng tôi quyết định đi bộ, tôi quét mắt một vòng đánh giá thân thể của mình, sau đó dừng lại trên đôi hài xinh xắn, hơi có cảm giác là đang đi chụp ảnh cổ trang, chỉ cần không lộ ra mình xuyên không là được.

Vào trong thôn, Triển Chiêu dẫn tôi quẹo trái quẹo phải bảy tám ngõ "Trong nhà tại hạ không còn cha mẹ, chỉ còn một lão bộc tên là Triển Trung, gọi ông ấy là Trung bá là được."

Tôi vội gật đầu "Còn có cái gì muốn nói nữa không."

"Cô nương nói với ông ấy, tại hạ đang làm việc ở Khai Phong phủ của Bao đại nhân."

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi, Trung bá nói cái gì, cô nương chỉ cần đáp ứng là được." Không biết là nhớ tới cái gì, khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười ấm áp.

"Tới rồi." theo âm thanh của Triển Chiêu, tôi ngẩng đầu đánh giá nhà của nam hiệp.

Tôi không biết sân của thời cổ đại có hình dáng ra sao, bất quá như lúc này tôi nhìn thấy, kiến trúc trước mặt tuy rằng có hơi chút đổ nát, nhưng vẫn nhìn ra được sự huy hoàng của ngày xưa. Quả nhiên, nếu không phải là người học võ, thì Triển Chiêu cũng được xem là con nhà khá giả, cũng không đến mức nghèo khó. Chính là, lúc mới gia nhập vào Khai Phong phủ, phỏng chừng cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ, nên mới hình thành tác phong giản dị của hắn hiện nay.

Gõ cửa, chợt nghe thấy thanh âm già nua từ bên trong truyền ra "Ai đó?"

Triển Chiêu có chút xúc động muốn trả lời, tôi lập tức làm động tác cắt cổ ra hiệu với hắn, buộc hắn ngậm miệng, hắn ứng lời đã hiểu.

"Là ta, Trung bá." Tôi cất giọng nói.

"Thanh âm này, là thiếu gia đã trở về sao?" Thanh âm mang theo chút kích động vang lên, cửa mở ra, một lão nhân gia quần áo giản dị mà sạch sẽ xuất hiện ở trước mắt tôi.

Tôi lập tức tiến lên nghênh đón "Trung bá."

"Thiếu gia, thật là người!" Trung bá kích động lệ giàn giụa, cánh tay già nua cầm lấy tay tôi, cả người run rẩy.

Tôi không biết nên phản ứng như thế nào, đành phải quay đầu nhìn phía Triển Chiêu, chỉ thấy hắn cũng đỏ hốc mắt, vẫn không nhúc nhích cứ vậy đứng nhìn Trung bá. Xem ra, hắn đang xúc động như thế chắc cũng không thể cho tôi lời nhắc nhở nào rồi, tôi đành phải tự mình ứng phó vậy.

"Trung bá, ta hiện nay đang làm việc ở Khai Phong phủ của Bao đại nhân, lần này là đặc biệt xin chỉ về quê tế tổ." Tôi nghẹn nửa ngày, mới thốt ra được một câu như vậy.

Trung bá nghe xong lại có vẻ cao hứng. Tôi cười trộm, quả nhiên mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, chức nghiệp nhân viên công vụ vẫn là nổi tiếng nhất.

"Trung bá, chúng ta vào nhà trước rồi hẵng nói sau." Sau một lúc lâu, tôi lại bật thốt ra một câu.

"Đúng, đúng, vào trong nhà nói, vào trong nhà nói." Trung bá xoa xoa ánh mắt, tầm mắt vừa chuyển, mới giống như là rốt cục cũng nhìn thấy bên cạnh tôi còn có một người, vội hỏi "Thiếu gia, vị này là?"

"Đây là...... Vu cô nương." Tôi cũng rất là có trách nhiệm giới thiệu.

"Vu cô nương?" Trung bá nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi lập tức giả bộ không nhìn thấy "Vu cô nương, đây là Trung bá."

"Trung bá." Một tiếng chào hỏi này của Triển Chiêu còn mang nhiều tình cảm hơn so với tôi.

Trung bá hơi hơi híp mắt, đột nhiên như là chợt bừng tỉnh đại ngộ, rất là nhiệt tình "Vào nhà, vào nhà, mau vào nhà rồi nói sau." ông nói xong, vừa dẫn chúng tôi vào nhà, vừa nói "Thiếu gia, Vu cô nương liền an bài ở phòng khách phía Tây sương, người thấy thế nào?"

Tôi vừa nghe, vội lắc đầu "Để cho Vu cô nương ở phòng của ta đi, còn ta ngủ ở phòng khách cũng được." là phòng của người ta, tôi cũng không nên chiếm mất nha~.

Trung bá kinh ngạc mở to hai mắt nhìn tôi, mắt híp lại rất là cao hứng, sau đó lại là bộ dáng hơi hơi tức giận "Thiếu gia, không phải Trung bá muốn nói người, nhưng sao có thể để một đại cô nương như Vu cô nương đây ở trong phòng của người được."

Biết Trung bá khẳng định là đã hiểu lầm cái gì đó, nhưng tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào, dù sao ông cũng không biết chuyện xảy ra giữa tôi và Triển Chiêu, vì thế tôi chỉ còn cách cắt ngang lời ông "Trung bá, phiền ông chuẩn bị đồ vật, ngày mai ta muốn đi tế tổ."

"Được, thiếu gia, vậy Vu cô nương thì tính sao?"

Câu hỏi của Trung bá có chút ý tứ, nhưng tôi căn bản là không nhận ra, trực tiếp đáp "Đương nhiên là muốn đi a~!" Chính chủ không đi, tôi đi có ích lợi gì?

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền thấy Trung bá quay đầu lại tươi cười, xong rồi, không cần phải nói, chắc chắn là đã bị hiểu lầm.

Một đêm yên tĩnh, sáng sớm ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn đỉnh màn có chút ngẩn người.

Từ từ, tôi mãnh liệt ngồi dậy, tôi nhớ rõ, đỉnh màn hôm qua tôi nhìn thấy không phải là kiểu này.

Vội cúi đầu, vươn tay ra, tuy rằng không được tính là trắng nõn mịn màng, nhưng là cũng đã theo tôi hai mươi mấy năm, chính xác đây là tay của tôi a~. Sờ sờ mặt, tiếp tục giật giật tóc.

Tôi cao hứng từ trên giường nhảy xuống, đã đổi trở lại rồi, đã đổi trở lại rồi. Tuy rằng thân thể này không được tốt lắm, bất quá là thân thể mà mình đã dùng quen, dù cho thân thể có hơi thua kém cũng không sao a~.

Chính lúc tôi đang hưng phấn, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Đến đây." Tôi mở cửa phòng ra, ánh mặt trời chiếu rực rỡ, làm cho tôi hơi híp mắt lại mới nhìn thấy người trước mắt. Người tới một thân lam sam bằng vải thô bình thường, người đứng nghiêm trang, càng lộ ra dáng người cao ngất như trúc.

Tôi nở nụ cười sáng lạn, đúng theo tiêu chuẩn lộ ra sáu cái răng "Triển đại nhân, chúng ta đã đổi trở lại rồi."

Triển Chiêu mỉm cười "Đúng vậy, Triển mỗ dĩ nhiên biết được."

Tôi nhìn hắn sửng sốt, nụ cười của hắn mới tao nhã mà nhu hòa làm sao, làm cho hắn vốn anh tuấn uy vũ, nay lại tăng thêm vài phần nho nhã. Đến giờ phút này, tôi mới có cơ hội đánh giá cẩn thận vị Ngự Miêu Triển Chiêu đại danh lừng lẫy này, chỉ thấy hắn tướng mạo tuấn tú, trên vầng trán lộ ra đều là chính khí thẳng thắn vô tư, mà hiện giờ hắn đang nhoẻn miệng cười, lại làm cho người ta có cảm giác như gió xuân thổi vào mặt.

Siêu… siêu cấp soái ca a~!