Rạng sáng ngày hôm sau, tôi cùng Triển Chiêu đi tới hậu hoa viên, những lúc mọi người trong phủ bận rộn với công việc của mình, thì chỗ này là nơi thanh nhàn nhất.
Cố nhịn cười, đặt chiếc quạt tròn xuống mặt bàn đá, tôi dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Triển Chiêu "Triển đại ca, muội có chuyện muốn nói với huynh."
Thấy tôi nghiêm túc như vậy, Triển Chiêu ngẩn ra, rồi lập túc vẻ mặt cũng thay đổi "An Chi cứ nói."
"Bởi vì việc này không thể chậm trễ được, Bao đại nhân hy vọng chúng ta có thể mau chóng xuất phát, điều này chắc hẳn là huynh cũng đã biết." Tôi tiếp tục nói.
Triển Chiêu gật đầu.
"Cho nên, Triển đại ca, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ còn có một ngày" tôi giơ một ngón tay lên "Hơn nữa, bởi vì qua giữa trưa là đến lúc chúng ta bị tráo đổi thân thể cho nhau, hay nói cách khác, kỳ thật chúng ta cũng chỉ còn có nửa ngày. Cho nên, đành phải ủy khuất Triển đại ca, hôm nay tạm thời bỏ xuống băn khoăn trong lòng, cố gắng đạt tới thành quả mà chúng tôi đã kỳ vọng vào huynh."
Vốn trong lòng Miêu đại nhân đang có chút vướng mắc, thấy vẻ mặt ngập tràn chính khí của tôi, liền đã được giải tỏa được một chút, hắn gật đầu đáp ứng "An Chi, đại ca hiểu rồi." @langngoccac.wordpress.com@
"Được rồi, sáng hôm nay sẽ do muội thực nghiệm trước, Triển đại ca cứ đứng ở góc độ người xem mà quan sát, sau đó đến chiều" tôi vỗ vỗ bả vai hắn "Đành trông chờ vào huynh."
"Được."
Thấy hắn đáp ứng, tôi bắt đầu đem thành quả của một đêm mất ngủ mới nghĩ ra được bàn với hắn "Dựa theo kinh nghiệm đã tích lũy được từ vô số kịch truyền hình và tiểu thuyết ngôn tình, muốn làm cho người ta liếc mắt một cái đã kinh diễm, không ngoại trừ vài chiêu sau đây. Thứ nhất" tôi lại giơ một ngón tay lên "Điềm đạm đáng yêu, giống như hoa lê dưới mưa."
"Là sao?"
"Tỷ như" tôi quay đầu đi, chà củ gừng thuận tay lấy được từ phòng bếp lên bốn xung quanh viền mắt, lập tức chảy nước mắt, sau đó quay đầu lại, cực lực mở to hai mắt, lệ nóng doanh tròng, sau đó, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu, âm thanh mềm nhũn "Đại ca......"
Triển Chiêu cả kinh, lập tức tay chân có chút luống cuống "An Chi, sao vậy? Sao lại khóc? Trong người không được thoải mái sao?" Hắn nói xong, đáy mắt dần dần hiện lên sự đau lòng. @langngoccac.wordpress.com@
Bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn, làm tôi thiếu chút nữa quên mất mục đích của mình. Vội lắc đầu phục hồi lại tinh thần, đưa tay lên lau khô nước mắt trên mặt "Triển đại ca, muội chỉ đang làm mẫu, làm mẫu mà thôi."
Thấy vẻ mặt biến hóa của tôi, Triển Chiêu đã hiểu ra, hắn hơi hơi nghiêng đầu, làm tôi thấy không rõ vẻ mặt của hắn. Sau một lát, hắn quay đầu lại, trên mặt lộ ra tươi cười khó mà chống đỡ nổi "An Chi là muốn đại ca làm ra vẻ mặt như vậy sao?"
Thấy thế, tôi thở dài "Muội cũng chỉ là nói mà thôi, việc này đối với đại ca mà nói khó mà thực hiện được thao tác giống như vậy được. Quên đi, nói về chiêu thứ hai vậy."
"Ừ, mời nói."
"Chiêu thứ hai, có tên là ngoái đầu lại cười một tiếng trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son." Tôi cười nói.
"Đây lại là ý gì?"
"Giống như thế này." Tôi lui về phía sau ba bước "Triển đại ca, nhớ chú ý nhìn muội làm mẫu nha."
"Ừ."
Tôi dùng vẻ mặt bình tĩnh chậm rãi đi qua bên người Triển Chiêu, sau đó, đi xa hắn chừng ba bước, liền chậm rãi quay đầu lại, môi khẽ mở, nhoẻn miệng cười, mặt mày ẩn tình, môi mỉm cười. Khi chạm phải ánh mắt của Triển Chiêu, làm như là thẹn thùng lấy tay áo che miệng, mắt rũ xuống.
Triển Chiêu ngẩn ra, lập tức tai hồng hồng, nhưng ánh mắt cũng không có rời khỏi tôi.
Thấy thế, tôi cũng sửng sốt theo, sau đó có chút ngượng ngùng quay đầu đi, cảm thấy mặt nong nóng.
Sau một lúc lâu, tôi mới ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại "Triển đại ca, thế nào?"
"Này...... Chỉ sợ vẫn là có chút khó khăn." Triển Chiêu có chút khó xử nói "Còn chiêu nào khác không?" @langngoccac.wordpress.com@
"Ừm, có." Nói tới đây, tinh thần tôi lại thấy phấn chấn "Chiêu thứ ba, tên là tay ôm đàn che nửa mặt hoa"
"Tay ôm đàn che nửa mặt hoa?" Triển Chiêu vẫn là khó hiểu.
"Đúng vậy, chẳng hạn như" tôi xoay người trở lại bàn đá, cầm lấy quạt tròn, che nửa mặt, nghiêng người quay đầu lại cười, nhẹ giọng ngâm " Mời mọc mãi, thấy người bỡ ngỡ. Tay ôm đàn che nửa mặt hoa. Vặn đàn mấy tiếng dạo qua. Dẫu chưa nên khúc tình đà thoảng hay (*)."
(*trích "Tỳ bà hành"
Nguyên tác:
Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai.
Do bão tỳ bà bán già diện.
Chuyển trục bát huyền tam lưỡng thanh.
Vị thành khúc điệu, tiên hữu tình)
Tôi còn chưa làm xong động tác, chỉ thấy Triển Chiêu đập bốp hai tay vào nhau một phát "Liền dùng chiêu này đi, chiêu này không tồi nha."
Tôi hạ cây quạt che khóe miệng xuống "Triển đại ca, muội vẫn chưa làm xong." @langngoccac.wordpress.com@
"Còn có cái gì sao?"
"Còn có một trọng điểm khó nắm bắt, lộ mà như không lộ, mông lung sinh ra vẻ đẹp. Kỳ thật muội cũng chưa nghiên cứu kỹ lắm. Dù sao trọng điểm chính là làm cho người ta chỉ nhìn thấy một chút mà càng muốn nhìn thêm hơn nữa." tôi lại bỏ chiếc quạt tròn xuống bàn đá, bắt đầu gãi gãi đầu, ngay cả bản thân cũng không biết phải giải thích ra sao cho hắn hiểu được bây giờ.
Triển Chiêu cũng gật đầu "Làm cho hắn xem một chút là được, ta cho rằng như thế này thôi cũng không tồi đâu."
Tôi nhịn không được rất không tao nhã lườm hắn một cái. Tôi nói a~ Miêu đại nhân, ngài không cảm thấy được như thế này là quá đơn giản hay sao.
"Kỳ thật, muội cảm thấy được chiêu ngoái đầu lại cười một tiếng trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son kia mới không tồi, hơn nữa cũng không khó. Bằng không Triển đại ca, huynh thử dùng chiêu đó xem sao?" Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó rất là có tinh thần trách nhiệm đề nghị. Nếu, động tác kia mà kết hợp với khuôn mặt đã được hóa trang của tôi, hẳn là đủ tư cách để cho An Lạc Hầu cường thưởng. Dù sao cái tên An Lạc Hầu kia cũng chỉ là dùng mắt đánh giá để cướp hàng hóa về, bằng không cũng sẽ không xây Nhuyễn Hồng Đường lớn đến như vậy để chứa dân nữ mà hắn cường thưởng. Tôi rất là có trách nhiệm nghĩ như vậy. @langngoccac.wordpress.com@
Triển Chiêu nghe vậy, nhíu mày "Vẫn là nên dùng chiêu cuối cùng đi, chiêu đó hẳn là ta có thể làm được."
"Chính là chiêu đó tôi cũng chưa nghiên cứu thấu đáo" tôi có chút bất đắc dĩ xoa xoa tay "Hơn nữa, khó khăn lắm mới hóa trang được như thế này, nếu chỉ để lộ ra có một chút, có vẻ như là có chút lãng phí bộ dáng." Dừng một chút, tôi lại nói tiếp "Muội vẫn cảm thấy dùng chiêu thứ hai là tốt nhất, hơn nữa thành công khá lớn, mà thao tác cũng không khó khăn lắm, Triển đại ca có cảm thấy như thế không?"
Triển Chiêu mấp máy môi, nghiêng đầu không nói.
Tôi hơi có chút xúc động muốn đập bốp trán một cái, đại ca a~ ngài như thế nào lại ở ngay lúc này giở tính bướng bỉnh ra thế này, tốt xấu gì thì cũng nên cho tôi một lý do chứ.
"Triển đại ca ——" tôi lại gần đứng đối diện hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn "Làm chuyện như vậy, thật sự làm cho huynh thấy khó xử sao? Nếu thật sự là huynh không được thoải mái, thì cứ để mình muội làm cũng được, dù sao, huynh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho muội, đúng không?"
Tuy rằng, thật sự rất muốn xem Triển Chiêu diễn trò, được rồi, tôi không phải là người tốt. Nhưng là, nếu chuyện này thật sự đã làm khó hắn như vậy, hay là......thôi đi.
"Không, để ta." Triển Chiêu không chút nghĩ ngợi trả lời, nói chắc như đinh đóng cột. @langngoccac.wordpress.com@
Tôi ngẩn ra, lập tức có chút ngơ ngác gật đầu "Chúng ta vẫn là dùng chiêu ngoái đầu lại cười một tiếng sao?"
Không lường trước được, Triển Chiêu vẫn là lắc đầu.
"Vì sao?" Tôi thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời thét dài hỏi trời xanh.
Triển Chiêu bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, đáy mắt mang theo ý tứ hàm xúc, làm cho tôi kinh hãi "Dù sao chính là không được!"