Đây là lần đầu tiên Chu Hựu Hựu gặp Tương Tử Di ở khoảng cách gần như vậy, trên mặt thiếu nữ trang điểm nhẹ nhàng, nếu không nhìn gần sẽ không thể phát hiện.
Trong lòng khó hiểu sao lại dâng lên cảm xúc khẩn trương.
Tương Tử Di bước lên một bước, trên mặt cười nhạt, “Vạn Phương là bạn thân tôi, chắc cậu cũng nghe thấy rồi.”
Chu Hựu Hựu mím môi, vẫn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào.
Quan hệ của Vạn Phương và Tương Tử Di, trong quá trình thẩm án Chu Hựu Hựu đã mơ hồ biết.
Chuyện này Chu Hựu Hựu muốn xóa sạch khỏi trí nhớ của mình, nhưng cũng không biết tại sao, luôn có người nào đó muốn khơi gợi lại. Giống như lúc này.
Thấy Chu Hựu Hựu không nói lời nào, cô ta nói thêm, “Tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu, dù sao thì chuyện này cậu ấy cũng làm sai rồi.”
Khuôn mặt người trước mắt vô cùng chân thành.
“Cậu không cần xin lỗi giúp cậu ta.” Chu Hựu Hựu nói, “Vết thương của tôi cũng sắp lành, cậu ta cũng chịu sự trừng phạt của pháp luật rồi, không ai nợ ai cả.”
Tương Tử Di ngẩn ra, lập tức tức cười nhạt, “Cậu nói đúng.”
Chu Hựu Hựu nhìn cô ta một cái, kéo Hà Thiến Tử ra khỏi nhà vệ sinh.
Cũng không biết vì sao, một cái liếc mắt vừa rồi kia, Chu Hựu Hựu cảm thấy Tương Tử Di trước mắt xấu xí vô cùng. Rõ ràng là cười mà còn khó coi hơn cả khóc.
Đại khái là chứng minh cho câu nói tâm sinh tướng đi.
Mùa xuân thật sự đã đến, trăm hoa khoe sắc, vạn vật sinh trưởng.
Tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Buổi tối, lúc Chu Hựu Hựu làm bài tập đột nhiên nhận được tin nhắn của Phó Lâm/
Pray: Ngày mai anh sẽ đến Châu Nam một chuyến.
Tiểu lười biếng: Hả? Sao vậy?
Pray: Ngày giỗ của mẹ anh.
Chu Hựu Hựu nhìn mấy chữ này, trong lúc nhất thời trong lòng run lên.
Tiểu lười biếng: Vậy thay em hỏi thăm dì một tiếng.
Pray: Không.
Tiểu lười biếng: Vì sao chứ?
Pray: Muốn em tự nói.
Tiểu lười biếng: …
Phó Lâm trực tiếp gọi video tới.
Chu Hựu Hựu không biết tại sao lại nhớ tới lần đầu nói chuyện phiếm với Phó Lâm, anh cũng bất ngờ gọi video tới như vậy dọa cô sợ gần chết,
Vừa nghe máy, khuôn mặt đẹp trai phóng đại ngay màn hình.
Phó Lâm nói, “Không phải em vẫn luôn muốn biết mẹ anh thế nào sao? Hôm nay anh sẽ nói cho em.”
Lúc này bài tập cô đã làm gần xong, dứt khoát để bút xuống chống cằm nghe anh nói.
“Bà ấy rất thích cái đẹp, lúc biết mình mắc bệnh ung thu vú, bà ấy không phải sợ chết, mà là sợ xấu.” Phó Lâm cười nhẹ, “Chữa trị hai năm, cắt bỏ rồi điều trị hóa chất khiến tóc rụng sạch, bà ấy vẫn kiên trì trang điểm mỗi ngày, mua rất nhiều kiểu tóc giả, không phải trị liệu lập tức ra ngoài du lịch…”
Chu Hựu Hựu nghe xong, trong lòng không hiểu sao có chút thương cảm, “Nhất định dì là người rất dễ ở chung.”
“Không, một chút cũng không dễ, bà ấy vô cùng cố chấp, giai đoạn cuối từ chối hết mọi loại chữa trị, ai nói cũng không nghe, bà ấy nói muốn chết cũng phải đẹp, không muốn chết một cách xấu xí.”
Phó Lâm nói, “Thuở nhỏ anh đã ở chung với ông bà ngoại, ỷ lại bố mẹ cũng không nhiều. Hai năm chữa trị kia, anh đi theo bà ấy khắp nơi, còn cao hứng muốn mở một quán trà sữa…”
Phó Lâm dừng một lát.
Thật ra, càng tiếp xúc nhiều với Phó Lâm sẽ càng phát hiện anh giống như người không bị thứ gì trói buộc nhưng lại là người nặng tình. Bất cứ chuyện gì trôi qua như nước chảy, anh lại có thể nhớ kĩ, kể cả cái cô thích hay ghét.
“Hựu Hựu.”
“Em đây.” Chu Hựu Hựu nhanh chóng trả lời.
“Em nói xem có buồn cười không, you left me là tên mẹ anh đặt, rõ ràng là bà ấy rời xa mọi người trước, nhưng em nhìn xem, bà ấy lại nói mọi người rời xa bà ấy, bỏ mặc bà ấy.”
You left me, là tên quán trà sữa kia.
Trong lòng Chu Hựu Hựu khựng lại, cô chưa từng nghĩ cái tên này lại tồn tại như vậy.