12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 55: Chương 55:





Học kỳ mới lại bắt đầu, Chu Hựu Hựu cuối cùng cũng có thể quay về trường.
Kỳ trước hầu như cô đều phải nghỉ ở nhà, để có thể bắt kịp kỳ thi đại học, bình thường ở nhà cô cũng không lơ là việc học. Ở nhà, mọi người cũng đã suy nghĩ cho cô một phương án khác, tạm nghỉ học một năm, học lại lớp 12 cũng được. Nhưng Chu Hựu Hựu không đồng ý, cô nghĩ dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, học hành cũng là chuyện đơn giản, vì thế nhờ Phó Lâm cùng cô học tập.
Kì thi tháng, Phó Lâm liên tiếp đứng đầu, trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của trường. Mà bây giờ còn mỗi nửa kỳ, Chu Hựu Hựu nhất định phải cố gắng học tập cho tốt.
Vừa đến lớp, các bạn đã vô cùng quan tâm chăm sóc Chu Hựu Hựu, chuyện xảy ra họ đều nghe cả, trong lòng cũng bất bình thay cô.

Lần nữa ngồi vào trong phòng học, thật giống như ngày hôm qua vừa tan học.
Chu Hựu Hựu thích ứng rất nhanh, bạn học cũng quan tâm cô hơn, chuyện khác biệt duy nhất là, bây giờ cô đến trường tan học đều là bố mẹ đưa đón, hơn nữa cô cũng không cần học thể dục, hoạt động ngoại khóa cũng không cần.
Ngày trôi qua như vậy vô cùng nhàm chán, cuộc sống trừ học tập cũng chỉ có học tập, không bao giờ dám có suy nghĩ không an phận khác. Điều cô mong chờ bây giờ chính là sớm chút ném cây nạng này đi.
Tính ngày một chút, chỉ cần chờ tới tháng 5 là cô có thể hoàn toàn không cần chống gậy nữa rồi.

Sau khi hình thành thói quen, tất cả đều thành tự nhiên, ngày trôi qua như nước chảy, trong nháy mắt, kì thi đại học chỉ còn 99 ngày đếm ngược.
Giữa trưa hôm nay, Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử tựa vào lan can nói chuyện phiếm với nhau, nhắc tới cuộc sống đại học vô cùng hưng phấn.
Nhưng Hà Thiến Tử lại có chút thương cảm, “Tớ hình như có thể tưởng tượng ra, ngày tốt nghiệp chính là ngày tớ và Lâm Thịnh chia tay.”
“Các cậu không học chung trường đại học sao?” Chu Hựu Hựu hỏi.
“Cậu ấy muốn vào trường thể dục, mà tớ lại không muốn đi theo nên tớ mới nghĩ như vậy.” Hà Thiến Tử lại hỏi cô, “Cậu và Phó Lâm hẳn là sẽ thi chung trường chứ?”
Chu Hựu Hựu nghe vậy, ngừng một chút rồi lắc đầu, “Cậu ấy thi trường y, còn tớ muốn vào học viện âm nhạc, mục tiêu khác nhau cho nên cũng khó nói.”
Đều nói tốt nghiệp chính là chia tay, Chu Hựu Hựu đột nhiên cũng bắt đầu bàng hoàng, không biết đến cuối cùng kết cục của cô và Phó Lâm sẽ thế nào.
Lúc này, hai cô gái cũng không nói gì, gió xuân vô cùng ấm áp. Cứ tưởng rằng từ đông sang xuân là ngày dài trôi mãi không tới, ai ngờ cũng chỉ trong cho một cái chớp mắt mà thôi.
Chu Hựu Hựu đột nhiên muốn đi rửa tay, nhà vệ sinh tầng hai đang trong thời gian sửa chữa, vì thế hai người cùng đi xuống tầng.
Vừa vào toilet đã thấy một làn khói trắng bay ra, Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử theo bản năng che mũi, vừa ngẩng đầu đã thấy mấy nữ sinh đang hoang mang vô cùng.
Mấy người bọn họ vừa nhìn thấy không phải thầy cô đi vào, lại tiếp tục không kiêng nể cầm lấy điếu thuốc đã giấu đi tiếp tục hút.

Kỳ quái là, Chu Hựu Hựu liếc mắt thấy Tương Tử Di trong đám đó, trên tay cậu ta kẹp một điếu thuốc, động tác không được thành thục cho lắm.
Trong lòng hai cô gái có chút tê dại, vào lúc Chu Hựu Hựu vừa ngẩng đầu lên, Tương Tử Di cũng vừa hay chạm phải tầm mắt cô, Chu Hựu Hựu vẫn đang chống gậy nhưng động tác đã linh hoạt hơn nhiều so với trước đây.
Hà Thiến Tử nhịn không được nói một câu bực tức, “Hôi muốn chết.”

Tất cả mọi người đều rõ cô đang nói thứ gì hôi.
Giữa mấy người bọn họ có khoảng cách, vào lúc Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử vào nhà WC, mấy nữ sinh kia lớn tiếng nói.
“Vạn Phương cũng thật ngu ngốc, tự mình hại mình ngồi tù, cũng không biết theo dõi ở mấy nơi quanh trường sao? Đánh người mà không biết chọn địa điểm.”
Chu Hựu Hựu nghe vậy trong lòng lộp bộp một cái.
Vụ án bạo lực học đường kia vừa xét xử một tháng trước, nữ sinh mắt híp tên Vạn Phương bị phán ba năm tù, chuyện này báo chí cũng đăng, cũng lên hot search weibo một lần.
Cái tên Vạn Phương này Chu Hựu Hựu vô cùng quen thuộc, tạo thành dáng vẻ cô bây giờ tất cả đều do cô ta. Nhưng Chu Hựu Hựu không muốn nhớ lại chuyện này, sau khi cô biết kết quả kia, trong lòng cũng không vui vẻ chút nào.
Chỉ là Chu Hựu Hựu không hề nghĩ tới, hôm nay có thể nghe thấy cái tên Vạn Phương này.
Còn đang ngẩn người, cô nghe thấy cửa cách vách mở ra, tiếp theo là giọng Hà Thiến Tử chất vấn, “Các cậu có ý gì?”
“Ý gì? Cậu nghe không hiểu tiếng người sao?” Một nữ sinh trong đó cười khẽ.
Hà Thiến Tử đứng trước mặt Tương Tử Di, “Là cậu đúng không, lúc trước chính là cậu sai Vạn Phương đánh Chu Hựu Hựu trong nhà vệ sinh đúng không?”

Tương Tử Di cười một tiếng, “Nói chuyện cần phải có chứng cứ, không có bằng chứng, cậu tố cáo kiểu gì?”
“Cậu là cái đồ tâm địa rắn rết, đừng cho là tôi không biết!”
Chu Hựu Hựu đẩy cửa ra, nhìn tình hình trước mắt.
Mấy nữ sinh đều yên tĩnh lại.
Chu Hựu Hựu lập tức đi rửa tay, tiện thể kéo ống tay áo Hà Thiến Tử, “Cậu không cảm thấy bẩn sao? Mau rửa đi.”
Một câu hai nghĩa, người ở đây cũng không ngu ngốc.
Đột nhiên, lúc Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử chuẩn bị rời đi, một nữ sinh gọi cô lại, “Chu Hựu Hựu!”
Chu Hựu Hựu quay đầu, đối diện là Tương Tử Di gần trong gang tấc.