Buổi chiều gần tan học, chủ nhiệm lớp đột nhiên tới chiếm một chút thời gian.
Tháng đầu tiên của lớp 12 trôi qua rất nhanh, cuối tuần đã chuẩn bị đợt thi thử đầu tiên. Hôm nay là thứ sáu, cô muốn xin chút thời gian của cả lớp để giảng thêm bài về bài thi. Vốn đã tính là xin tiết thể dục để dạy, nhưng khi ấy lại đột nhiên có việc, cô cũng không thể phân thân nổi, vì vậy chuyển thành tan học.
Tiếng chuông tan học đã kêu, trong lớp yên lặng nghe chủ nhiệm giảng bài. Đối với chuyện kéo dài tiết học này ai cũng không thích, nhất là hôm nay là thứ sáu. Mặc dù trong lớp có nhiều hoc sinh thích ầm ĩ, nhưng không biết tại sao, chủ nhiệm lớp nhìn như yếu đuối lại có thể trấn áp bọn họ.
Chu Hựu Hựu an vị dựa vào ghế ngay cạnh cửa sổ, lơ đãng nhìn ra ngoài sẽ thấy Phó Lâm đứng ở hành lang.
Anh quay lưng lại với cô, bóng lưng cao gầy, vai rộng eo hẹp.
Hà Thiến Tử cũng nhìn thấy Phó Lâm, đưa tay đẩy Chu Hựu Hựu một cái, “Chờ cậu à?”
Chu Hựu Hựu khẽ ừ.
Từ khi bắt đầu kì học, Phó Lâm vẫn kiên trì đưa cô về nhà bất chấp mưa gió. Nhà hai người ngược hướng, sau khi anh đưa cô rồi mới về nhà sẽ rất phiền phức, Chu Hựu Hựu đã khuyên anh vài lần, nhưng anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
Hơn nữa, trước khi khai giảng vài ngày, Chu Hựu Hựu đi đường vẫn cảm thấy sau lưng mình có người, cô quay đầu lại không thấy ai. Tính đã nhát gan, còn nghe nói dạo này có biến thái cướp giật gì đó, cho nên cô cũng đành để anh đưa về.
“Hộ hoa sứ giả này quá đủ tư cách!” Hà Thiến Tử cảm khái một tiếng, “Lâm Thịnh còn không đưa tớ về nhà.”
Chu Hựu Hựu lại đưa mắt ra ngoài nhìn, lúc này anh cũng lơ đãng quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Phó Lâm cười với cô một cái, sau đó lại dựa vào lan can nói chuyện với người khác. Anh và mấy nam sinh lớp bốn thường chơi bóng cùng nhau, quan hệ cũng không tệ lắm.
Tình bạn của nam sinh tới rất nhanh, chỉ cần một trận bóng đã có thể kết bạn. Không giống với nữ sinh, thường không thích chơi với bạn lớp khác, cũng không hiểu tại sao.
Chu Hựu Hựu đang định quay đầu nhìn bảng, đột nhiên thấy một nữ sinh chạy tới bên người Phó Lâm, tầm mắt của cô cũng dừng lại.
Phó Lâm đang trò chuyện hăng say với người bên cạnh, không phát hiện có người tới gần, ngược lại là nữ sinh kia, lại tiến thêm một bước, đưa tay chọc cánh tay anh.
Phó Lâm liếc mắt, khẽ nhíu mày.
Chu Hựu Hựu không nghe được bọn họ nói gì, vội vã quay đầu nhìn bảng, làm như không thấy. Trong dư quang còn nhìn được nữ sinh đưa một phong thư cho Phó Lâm.
Hà Thiến Tử bên cạnh lại không an vị kéo tay áo Chu Hựu Hựu, thấp giọng, “Trời ạ trời ạ, có nữ sinh tỏ tình với Phó Lâm nhà cậu kìa!”
Chu Hựu Hựu đè tay Hà Thiến Tử lại, ý bảo cô không được nói.
Chủ nhiệm lớp cách không xa, tất nhiên nhìn thấy Hà Thiến Tử nói chuyện, vì vậy nhắc nhở, “Một lát nữa là xong rồi, bài thi này rất quan trọng, hai ngày cuối tuần các em phải học cho kỹ.”
Chu Hựu Hựu nhịn không được đưa mắt ra nhìn tình huống bên ngoài.
Phó Lâm không nhận lá thư, hai tay đặt trong túi quần, không biết nói gì với nữ sinh mà khiến cô bé cúi đầu, khuôn mặt uể oải.
Nam sinh bên cạnh đụng bả vai Phó Lâm, cười nói vài câu, giống như đang trêu đùa.
Phó Lâm quay đầu, thấy Chu Hựu Hựu đang nghiêm túc nghe giảng.
Nói hết hơn hai mươi phút, chủ nhiệm vừa cho về, một đám đông vội vàng cầm cặp sách chạy ra khỏi lớp.
Chu Hựu Hựu cũng theo bọn họ ra ngoài, cô đi tới bên cạnh Phó Lâm, thấp giọng, “Đi thôi.”
Thời gian tan học đã sớm qua, trong trường thưa thớt người, hai người đi song song ra khỏi cổng trường, anh rất tự nhiên cầm lấy cặp sách của cô.
Ngồi trên xe buýt, Chu Hựu Hựu thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Thật ra, cô rất muốn hỏi xem có phải cô bé vừa rồi đưa thư tình cho anh phải không, tuy rằng điều này đã rất rõ ràng.
Cũng muốn hỏi anh từ chối thế nào.
Nghĩ tới những chuyện này, cũng không hiểu sao trong lòng lại vui vẻ, giống như anh bây giờ đã là bạn trai mình, ai cũng không thể cướp mất. Vì thếm cô đặt tay lên đùi, lén lút nhích lại gần anh.
Phó Lâm thuận thế cầm tay cô, “Em lạnh sao?”
Chu Hựu Hựu lắc đầu.
“Tay lạnh như vậy.” Nói xong cũng kéo cánh tay còn lại của cô qua, truyền nhiệt độ cho cô.
Chu Hựu Hựu phải về nhà trước, thay quần áo, còn muốn xin phép cả nhà.
Mọi người trong nhà đối với chuyện cô ngủ một đêm bên ngoài cũng không cấm đoán, chỉ cần có lý do hợp lý. Từ nhỏ đến lớn, Chu Hựu Hựu là đứa trẻ ngoan ngoãn, nói một câu là ngủ lại nhà Hà Thiến Tử, ai cũng không ngăn cản.
Lúc ra ngoài cô mặt đỏ tim đập, cảm giác như mình làm chuyện xấu tày trời.
Phó Lâm còn đứng đợi ở sân ga bên cạnh, thấy Chu Hựu Hựu đi ra, anh dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác.
Chu Hựu Hựu ngừng bước một chút, nhìn anh một cái rồi mới chậm rãi đi tới.
Biết anh hút thuốc cũng không phải ngày đầu tiên, nhưng anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô, hoặc là bỗng nhiên bị bắt gặp sẽ mau chóng dập tắt như lúc này. Cho nên, Chu Hựu Hựu thường xuyên có thể ngửi thấy mùi hương thuốc lá trên người anh, không đậm không nhạt, cũng rất dễ ngửi.
“Anh lại hút thuốc.” Cô đi tới bên người Phó Lâm, không nhịn được nói một câu.
Phó Lâm ừm một tiếng, biểu tình thản nhiên.
“Trẻ con không được hút thuốc.” Cô còn nói.
Phó Lâm nghe vậy cười một tiếng, đưa tay xoa đầu cô một cái, “Anh có phải trẻ con hay không em còn chưa biết sao?”
Chu Hựu Hựu không kịp phòng ngừa lập tức đỏ mặt, giữa ban ngày ban mặt anh lại đùa giỡn lưu manh. Cô ngại ngùng nhấc chân đá anh một cái, sau đó chạy trước.
Phó Lâm đưa tay chặn một chiếc taxi lại, sau đó kéo cô lên xe.
Dọc đường đi, Chu Hựu Hựu không nói lời nào, chỉ đưa mắt ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Xuống xe, Phó Lâm muốn nắm tay nhưng cô không cho.
Anh đuổi theo tới bên cạnh cô, giống như ghé sát tai cô hỏi, “Tức giận sao?”
“Không giận.”
“Được rồi, sau không nói đùa với em nữa.” Phó Lâm đầu hàng.
Chu Hựu Hựu quay đầu trừng mắt một cái, “Em cũng không nói chuyện này!”
Phó Lâm cười cười, “Vậy chính là thích?”
Cô dứt khoát không để ý tới anh nữa, rảo bước nhanh về phía trước.
Nhưng đây là nơi nào? Căn bản không phải nhà của anh bên kia.
Phó Lâm chạy hai bước tới giữ chặt tay cô, “Đừng chạy lung tung, đi lạc thì phải làm sao?”
Anh đưa cô tới siêu thị, đẩy xe tới thẳng quầy rau.
Chu Hựu Hựu buồn bực hỏi anh muốn làm gì.
Phó Lâm vừa chọn ớt xanh vừa nói, “Tâm tình ông đây đang rất tốt, tối sẽ xuống bếp nấu cơm cho em.”
Xem ra tâm tình đang tốt thật.
Chu Hựu Hựu nhếch một cái, “Anh biết sao?”
Mỗi lần tới nhà anh đều là cô nấu, nấu mì hoặc cháo cũng không khó lắm, cũng chẳng thấy anh xuống bếp giúp đỡ. Cô cũng xem như đã biết, Phó thiếu gia này trước nay chưa từng phải xuống bếp một lần.
Thời gian bố của Phó Lâm ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, chi nhánh công ty của ông cũng có ở nhiều thành phố, nghe nói bây giờ đã chuyển trọng tâm tới Quảng Châu Thâm Quyến, cho nên cũng không có thời gian quản lý con trai, đưa Phó Lâm tới Phong thị học tập cũng vì hệ thống giáo dục ở đây tốt hơn nhiều. Vốn dĩ trong nhà cũng có giúp việc, nhưng Phó Lâm lại không thích nên đổi thành giúp việc theo giờ.
Thường ngày sẽ có người tới quét dọn nhà cho Phó Lâm, bữa tối cũng chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bữa trưa và bữa sáng đều không có, trong nhà cũng không ai quan tâm, điều này cũng hình thành thói xấu của Phó Lâm.
Lúc ra tính tiền, Phó Lâm đột nhiên dừng chân bên một gian hàng nhỏ, Chu Hựu Hựu tò mò hỏi anh muốn mua cái gì. Anh thuận tay cầm lấy một hộp nhỏ trên kệ, ánh mắt lại liếc xuống dưới.
Chu Hựu Hựu thuận thế nhìn qua, lập tức thấy ba chữ sáng lấp lánh ‘bao cao su’?!
-.-!!