Đúng tám giờ tối, hai người ngồi tàu từ Châu Nam quay về Phong thị.
Sau khi trở về từ quán mỳ vằn thắn, Chu Hựu Hựu gặp được ông bà ngoại của Phó Lâm. Hai lão nhân gia vừa hòa ái vừa dễ gần, ra sức bảo Chu Hựu Hựu ngủ lại một đêm. Hai người cũng không hỏi nhiều về quan hệ giữa Phó Lâm và Chu Hựu Hựu, coi cô như cháu gái trong nhà. Khuôn mặt Phó Lâm có chút giống ông bà ngoại, đều nói con trai giống mẹ, có thể thấy Phó Lâm có rất nhiều nét giống mẹ anh.
Anh nói, trước đây ông bà vẫn khuyên mẹ mình sinh con gái, ai cũng bảo con gái là tri kỉ của mẹ.
Chu Hựu Hựu nói dối không biết ngượng, “Đúng mà, không phải tớ chính là tri kỉ bé nhỏ của mẹ sao.”
Phó Lâm liếc cô một cái, thấy cô đang rất vui vẻ, tâm tình anh bây giờ cũng đang rất tốt.
Thời gian hai người tiếp xúc cũng không phải ngắn, mỗi ngày đều nói chuyện phiếm, buổi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên làm chính là cầm điện thoại lên chào buổi sáng đối phương, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ gửi cho người kia một câu ngủ ngon. Chuyện này trước đây Phó Lâm chưa bao giờ nghĩ tới, anh chỉ cho rằng đời này của mình sẽ trôi qua chậm rãi, nước chảy bèo trôi, sau đó lấy vợ sinh con, hoặc là cô độc cả đời.
Anh đã sớm biết tên họ của cô, ngày ấy chơi thật lòng mạo hiểm xong mới bắt đầu liên hệ, ôm tâm tư thầm kín, điểm này là anh rõ ràng nhất.
Hai người tiến tới bước phát triển này cũng đã vượt quá tưởng tượng của anh, cũng thật may mắn, anh đã không bỏ qua cô.
Về tới Phong thị đã là chín giờ.
Anh lái xe đưa cô về nhà.
Đây không phải lần đầu tiên anh đưa cô về, nhưng lúc này đã đặc biệt hơn một chút.
Trước kia, mỗi lần về tới trước cửa tiểu khu, anh luôn cười nhìn cô đi vào, nói một câu hẹn gặp lại. Hôm nay, anh lại đưa cô tới một nơi ít người qua lại, cười nhẹ nhìn cô hỏi, “Có muốn hôn chào tạm biệt một cái không?”
Vốn là một câu nói đùa, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt cô xấu hổ lại nhịn không được muốn trêu cô một chút.
Chu Hựu Hựu xấu hổ đưa tay đẩy anh ra, bị anh thuận tay nâng gáy, bàn tay nóng bỏng đè lưng khiến cô tiến sát mình hơn, cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bọn họ đứng dưới gốc cây đại thụ, ánh đèn đường mờ nhạt mơ hồ, nếu không phải ai cố ý, sẽ không có người tới nơi này, nhưng Chu Hựu Hựu vẫn khẩn trương, sợ ngoài ý muốn bị người ta nhìn thấy.
Xúc cảm ấm áp quen thuộc truyền từ trên môi tới đầu lưỡi.
Cô bị hôn đến thở gấp, hai tay giữ chặt vạt áo anh, mơ màng nhìn anh. Hai chân Chu Hựu Hựu mềm nhũn, cũng may sau lưng có cây đại thụ và bàn tay anh đang đỡ lấy cô.
Nhìn thấy cô đứng không vững nữa, Phó Lâm cười nhẹ, “Ôm lấy anh.”
Chu Hựu Hựu nghe lời, vòng tay ôm lấy anh, bờ vai anh vừa rộng lớn vừa vững chắc, tay cô như đã tìm được điểm tựa. Trước đây cô chỉ có thể quan sát bóng lưng anh, bây giờ đã có thể tự tay chạm vào.
Anh lại cúi người, lần này đầu lưỡi trực tiếp cạy khớp hàm cô ra.
Cô đối với chuyện hôn môi cũng ngây thơ không có kinh nghiệm, không có ý hùa theo, nhưng cũng muốn nếm thử đầu lưỡi nóng ướt của anh. Cô nhẹ nhàng mút một cái, vừa mềm mại vừa trơn trượt, không ngờ xương cốt của bản thân lại mềm tới như vậy, bên trong còn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
…Cũng hôn đã hơn mười phút.
Phó Lâm nâng tay nhìn đồng hồ, “Chín giờ bốn mươi phút, còn muốn hôn thêm không?”
Anh tự cho mình là thân sĩ, còn hỏi ý kiến của cô, thật ra là một bụng toàn ý xấu.
Cả người Chu Hựu Hựu vẫn còn hoảng hốt, sững sờ nhìn anh.
Phó Lâm đưa tay xoa môi cô, miệng nhỏ bị hôn tới sưng đỏ quyến rũ người khác. Anh ôm cô, ở ngay trên cổ cô nhẹ nhàng hít môi hơi, “Chu Hựu Hựu, muốn trên người có ấn ký của anh không?”
Cô sợ tới mức vội vàng che cổ lại, “Không được, sẽ bị nhìn thấy…”
Phó Lâm cười, lại vươn tay xoa mặt cô, trầm thấp nói, “Khắc sâu em trong tim anh được không?”
Chu Hựu Hựu rung động nhìn anh.
Thật ra anh không biết, anh đã sớm khắc sâu trong tim cô từ lâu rồi.