Chương 10:
Nếu đổi lại là những chuyện khác, Chu Hựu Hựu nhất định sẽ chia sẻ hết với Hà Thiến Tử. Nhưng chuyện của Phó Lâm, cô chỉ muốn chôn sâu trong lòng mình.
Cô cẩn thận từng li từng tí chỉ để duy trì mối quan hệ mỏng như cánh ve vừa mới bắt đầu này, cô cũng hiểu chắc chắn sẽ không có kết quả nào. Nhưng giờ phút này, cô chỉ muốn cất giấu, coi nó như là bảo bối.
Lớp 6 ở ngay trên tầng ba, tòa nhà này thiết kế có hình dạng góc chín mươi độ, cho nên, đứng ở ban công tầng trên có thể nhìn được tầng trên và ngược lại.
Bình thường lúc giải lao, Chu Hựu Hựu sẽ đứng ngoài ban công giả vờ nhìn đi xa xôi, nhưng đôi khi cô sẽ nhìn Phó Lâm trên tầng. Chỉ là, hôm nay Chu Hựu Hựu không dám ra khỏi cửa phòng học.
Nói chuyện phiếm trên điện thoại và cảm giác lúc mặt đối mặt vô cùng khác nhau.
Rõ ràng thời điểm tối qua lúc hai người nhắn tin với nhau, cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy hai má nóng hết lên.
Giữa trưa, lúc ăn cơm, Chu Hựu Hựu cố tình đi muộn nhất, chờ lúc cô tới nhà ăn, đám người Phó Lâm cũng vừa vặn đứng dậy.
Có đôi khi trùng hợp chính là như vậy, rõ ràng Chu Hựu Hựu không muốn chạm mặt anh (thật ra là rất muốn), nhưng lại cùng anh không hẹn mà gặp.
Hai người một vào một ra, cùng ngẩn người một lúc.
Thời gian giống như vì hai người họ mà dừng lại.
Chu Hựu Hựu ngẩng đầu nhìn anh, mà Phó Lâm cũng đang nhìn cô. Đám người theo sau Phó Lâm cứ thế chia tách bọn họ, cứ như vậy ngày càng xa.
Ánh nắng tươi sáng đầu hạ, không khí trong trường lại không được vui vẻ.
Tâm tư Chu Hựu Hựu vẫn nhảy lên từng nhịp.
Một ánh mắt kia làm cho khoảng cách của cô và Phó Lâm như gần lại một chút. Bọn họ cuối cùng cũng không còn là người xa lạ, thời điểm nhìn thấy cô sẽ dừng lại một chút, cũng sẽ chú ý tới cô.
Quá mỹ mãn.
Hết giờ học, Hà Thiến Tử cuối cùng cũng không nhịn được lôi kéo Chu Hựu Hựu nói nhỏ.
Trong phòng học cũng chỉ còn vài người, người thì đi chơi, người thì về nhà.
“Hôm qua kỉ niệm 100 ngày của tớ với Lâm Thịnh, bọn tớ suýt chút nữa thì… làm cái kia.” Hà Thiến Tử nói.
Nhất thời Chu Hựu Hựu không hiểu ý cô, mơ màng hỏi, “Cái kia là cái gì?”
“Chính là cái kia đó!” Hà Thiến Tử nói, “Anh ấy hôn tớ, hôn xong sờ lung tung, rồi hỏi tớ có thể hay không…”
Chu Hựu Hựu không dám tin nhìn Hà Thiến Tử, “Các cậu…”
“Không có không có, chúng tớ không làm gì cả.” Hà Thiến Tử vội vàng khoát tay.
Lúc này, Chu Hựu Hựu mới an tâm, cảnh cáo nói, “Chúng ta vẫn còn là vị thành niên, phải chú ý bảo vệ mình.”
Hà Thiến Tử như có điều suy nghĩ gật gật, một lát sau nói với Chu Hựu Hựu, “Anh họ tớ ở Mỹ từng nói, trường anh ấy yêu sớm rất nhiều, hơn nữa trên cơ bản thì chưa ai không làm chuyện đó cả.”
“Thật?”
“Thật mà.” Hà Thiến Tử bình tĩnh gật đầu, “Hơn nữa, anh ấy còn nói trong trường học còn có hẳn một phòng tư vấn, luôn khuyên họ phải biết tự bảo vệ bản thân.
Không muốn chuyện nam nữ trở thành chuyện xấu, cũng không muốn để nó trở thành điều gì thần thánh quá mức, trên thực tế, những đứa trẻ bắt đầu tới thời kì trưởng thành phải hiểu được nó. Nhưng trên hết vẫn là tự bảo vệ lấy bản thân mình.
Trên lớp học, kiến thức về giáo dục giới tính cơ bản bằng không, học sinh tò mò thông qua con đường là xem phim người lớn. Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử lén xem thử một lần đã cảm thấy khó chấp nhận. Con đường hiểu biết của các cô thực sự quá ít, căn bản là vì không có người giáo dục.
“Đó là nước ngoài.” Chu Hựu Hựu nhắc nhở Hà Thiến Tử, “Cậu bây giờ còn chưa trưởng thành, không nên để Lâm Thịnh dụ dỗ đâu đó.”
Chu Hựu Hựu làm sao hiểu được, thời kỳ trưởng thành nam nữ sinh yêu nhau rồi cũng đâu thể kiềm chế mãi được. Bọn họ có lẽ sẽ khắc chế ** của bản thân, nhưng càng kiềm chế càng khó nói.
Hà Thiến Tử sáng tỏ gật đầu, “Chờ năm sau tớ mười tám tuổi rồi nói sau.”
“Ừm, như vậy mới đúng.”
= = =
Sau ngày mồng một tháng năm, thời khóa biểu trên lớp thay đổi. Thời gian nghỉ trưa cũng kéo dài hơn, chủ yếu vì mùa hè đã đến. Lúc này học sinh chờ trong phòng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hà Thiến Tử chỉ ngồi trong chốc lát đã bị Lâm Thịnh gọi đi, không có gì bất ngờ cả, còn cô chỉ muốn đợi hết giờ rồi mới về.
Học sinh trung học yêu đương, thời gian nghỉ trưa đều như muốn giành giật từng phút từng giây ở chung một chỗ, tựa như không có lúc nào lãng mạn hơn so với lúc này, bọn họ có thể ghé vào ban công nói gì cũng không nói, chỉ âm thầm nắm tay nhau.
Tốt đẹp, thanh thuần như thế cũng chỉ để tháng năm sau này nhớ mãi không quên mà thôi.
Học hết tuần này là kết thúc tháng 5, tháng 6 đến. Kì thi đại học cũng sắp tới, không phải chỉ là ác mộng đối với lớp 12 mà đối với lớp 11 cũng vô cùng đáng sợ.
Học kỳ sau là Chu Hựu Hựu lên lớp 12, rất nhanh trên bảng đen trong lớp đã dán lên thời gian đếm ngược thi đại học.
Từ học kỳ sau, trường học yêu cầu tất cả học sinh đều ở lại kí túc xá trường, một mặt là để tiện quản lý, mặt khác cũng là để học tập. Vào lớp tự học buổi tối sẽ có giáo viên đến để cho mọi người ai có thắc mắc thì thầy cô sẽ giải đáp. Đương nhiên, căn cứ vào kinh nghiệm mọi năm thì lớp tự học buổi tối sẽ bị các thầy cô chiếm hết thời gian để giải bài tập.
Xung quanh không có người, một mình Chu Hựu Hựu cũng không có hứng thú làm bài tập, vì thế lấy điện thoại ra.
Giữa trưa thì Phó Lâm sẽ làm gì?
Theo bình thường cô quan sát, giữa trưa sẽ có lúc anh chơi bóng, có đôi khi sẽ ở trong lớp, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài trường.
Khẽ cắn môi, Chu Hựu Hựu lấy hết dũng khi gửi một tin nhắn cho anh.
Hựu Hựu ầm ĩ: Này…
Face: Hửm?
Vậy mà trả lời ngay lập tức.
Chu Hựu Hựu kích động cười trộm.
Hựu Hựu ầm ĩ: Cảm ơn.
Face: Cảm ơn cái gì?
Lại là ngay tức khắc.
Chu Hựu Hựu dứt khoát nằm xuống bàn cười trộm, chuyển tiếp lại tin nhắn hồi sáng, như vậy hẳn là đã rõ ràng.
Face: gửi hình ảnh.
Chu Hựu Hựu mở ra, là ảnh chụp trong phòng học, trên bảng đen viết kín bài tập toán.
Face: Thi đua học bổ túc.
Chu Hựu Hựu: À… Xin lỗi đã quấy rầy.
Trong trường học đều thành lập ra cá lớp bổ túc toán lý hóa, mặc dù nói là lớp bổ túc nhưng tham gia lớp này đều là học sinh mũi nhọn mới có cơ hội. Bởi vì học sinh của các lớp này sẽ đại diện trường học đi thi toàn quốc, trước đó không lâu, Phó Lâm vừa có một giải nhất tỉnh về toán. Hiện tại, cổng trường vẫn còn đang treo một cái biểu ngữ màu đỏ: Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Phó Lâm lớp 11/6 vinh danh lấy được giải nhất thi toán cấp tỉnh.
Chỉ chốc lát sau, Phó Lâm trả lời.
Face: Không phiền, đang nhàm chán.