12 giờ 30 phút

Chương 6






Giờ giải lao, Anh Phương mặt mày nhăn nhó vác cái bao rát đi vứt, bởi hôm nay đến phiên cô trực nhật. Sau đó cô lại hì hục lau sàn rồi đem xô nước bẩn đi đổ, thì bất chợt cô thấy có khói bốc lên từ phòng kho để dụng cụ sau trường, cô hoảng hốt thét lớn lên:



“Gì vậy? Cháy?... Cháy rồi… Nước…”



“Cái gì vậy trời… đứa nào làm vậy?”



Giọng nói bên trong vọng ra đầy dữ dằn.



Cánh cửa mở tung ra, Anh Phương như đứng hình nhìn Giao Kiều với hai người bạn của cô nàng với bộ dạng ướt sũng, đầu tóc bết lại. Phía dưới chân bọn họ có vài miếng giấy bạc và bột trắng, còn có bình thủy tinh có ống hút kia nếu cô đoán không lầm thì nó là bình hút cần sa nữa.



Cô không ngờ, một học sinh ưu tú có thành tích học tập nổi trội, lại là gương mặt đại diện cho trường lại có thể lén lút hút cần sa ngay trong trường như vậy.



“Chết tiệt!” Giao Kiều thầm chửi, ánh mắt ngùn ngụt cơn lửa giận dữ nhìn Anh Phương.



Anh Phương nắm chặt hai tay vào nhau với vẻ mặt bối rối hoang mang, cúi đầu xuống, chân run run như thể trời trồng vậy.



“Anh Phương, mày xác định đi!” Giao Kiều gằn giọng.



“Chết mình rồi, giờ chỉ có chạy trốn là thượng sách.”



Anh Phương lẩm bẩm trong miệng, hít một hơi thật sâu, không chần chừ gì nữa mà quay người cấm đầu cấm cổ chạy thụt mạng.



“Đứng lại ngay cho tao… Mau bắt nó lại!”



Giao Kiều tức tốc cùng bọn tay chân của mình đuổi theo, lần này nếu để cô nàng bắt lại được thì Anh Phương chết chắc.



Phương cứ thế chạy lên dãy phòng học kiếm chỗ trốn, thật sự cô thở không nổi nữa rồi nhưng cũng phải ráng mà chạy, tóc bay tứ tung. Đột nhiên, Hồng Quân từ trong phòng thay đồ đi ra làm cô chạm ngay mặt cậu tại đây.



Vẻ mặt cô vô cùng hoảng sợ, liếc mắt nhìn lên bảng hiệu “phòng thay đồ nam”, cô lúng túng không biết làm gì, Giao Kiều cùng với bọn bạn của cô nàng đang rượt đuổi phía sau.



Còn Hồng Quân thì nhíu mày khó hiểu nhìn Phương, chẳng có biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy nữa.



Không còn cách nào khác, Phương chạy thẳng vào trong phòng thay đồ nam để trốn tạm thời, khiến Hồng Quân như ngớ người vội đi vào trong.




“Nhỏ là biến thái hả?” Hồng Quân lên giọng đáp.



Phương vội đưa ngón tay đặt ngay môi mình “suỵt” một cái, ý muốn bảo cậu giữ im lặng.



Vừa lúc Giao Kiều chạy tới ngay đây thì lại không thấy cô đâu, liếc nhìn quay quẩn đủ kiểu, rồi chú ý ngay phòng thay đồ nam với vẻ ngờ vực. Nửa muốn vào để xem có cô ở trong đó hay không nhưng lại sợ có học sinh nam trong đó, mắc công lớn chuyện, nên đành đứng ở ngoài, tay chống nạnh, vênh mặt kiêu kỳ, cất giọng khó nghe:



“Anh Phương, hôm nay mày không thoát được đâu. Không ra nhanh luôn đi! Mày càng để tao chờ lâu thì tao càng bực đấy. Tao bảo mày ra đây ngay!”



Hồng Quân thản nhiên bước ra với dáng vẻ bất cần, vẻ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Giao Kiều, cậu nhếch môi cười nhạt nói thầm: “Hóa ra lại là oan gia!” rồi ngay sau đó cậu tắt ngay nụ cười, thay vào ánh mắt chán ghét nhìn cô nàng, đưa tay chỉ lên cái bảng trầm giọng đáp:



“Muốn giở trò gì à?”



“Ơ… không… không… có gì đâu Hồng Quân… chỉ là nhầm thôi mà…”



Giọng nói gắt gao dữ như “con chằn lửa” vừa rồi nhanh chóng chuyển sang ngọt ngào, nở nụ cười gượng gạo để che đi cơn lửa giận đang bùng cháy. Vừa nhìn thấy Hồng Quân bước ra vừa rồi, Giao Kiều có hơi ngạc nhiên, vội giữ thể diện cho mình.



Ngó ngàng bên trong, nhưng toàn bị cậu chặn lại nên Giao kiều đành bỏ cuộc mà quay lưng đi trong bực tức.



Không còn nghe tiếng Giao Kiều, nên Phương nghĩ chắc bọn họ đi hết rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm, đi ra khỏi đây, nhìn Hồng Quân với ánh mắt biết ơn nhưng không kém phần ngượng ngùng muốn độn thổ khi vào phòng vệ sinh nam, cô cúi mặt lắp bắp đáp nhanh:



“Cám ơn cậu!”



Hồng Quân khẽ cúi mặt nhìn Phương với khoảng cách chỉ cách vài centi, khiến cô như muốn nín thở mà không thể phả ra tiếng thở nào.



“Hết chỗ trốn rồi hay sao lại chạy ngay vào phòng thay đồ nam vậy hả? Hay là…”



“Không có!” Phương vội lên tiếng phản pháo, đưa tay hất vai Quân một cái với vẻ mặt đỏ ửng, cô gắt gỏng: “Này đừng nghĩ bậy, tôi chỉ dồn vào tình thế bắt buộc, bước đường cùng không nghĩ ra chỗ nào trốn nên mới chạy vào đây thôi.”



“Nghĩ bậy? Cái này do nhỏ suy diễn, anh này không có ý đó nha…”



Hồng Quân đáp giọng đùa cợt, khẽ nở nụ cười vì cậu cảm thấy buồn cười với vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của Phương.



Phương bực bội, vung tay đánh vào người Hồng Quân một cái, hậm hực nói:



“Cậu thích nói đùa với người khác như vậy sao?”



“Tôi đâu có đùa.”



Hồng Quân mỉm cười đáp, khẽ đưa tay xoa lấy đầu Phương như cách anh thể hiện ngay lần đầu tiếp xúc với cô vậy, kiểu như cô gái bé nhỏ này mang lại cho cậu cảm giác khá thoải mái, dù sao thì cũng trở thành hàng xóm với nhau rồi.



“Lại cúi mặt! Này, bộ muốn bị mấy đúa kia gọi nhỏ là ma nữ xấu xí hoài sao?”



Hành động đó của cậu một lần nữa khiến tim cô thốt lên một giây tức thời, vội hất tay cậu ra, quay người bước đi thật nhanh, mặt lúc nào cũng cúi gầm xuống nhìn dưới đất, tóc bay lòa xòa trong gió.







Chiều tan học, trời đổ cơn mưa tầm tả rất to.



“Tự nhiên trời đổ mưa to dữ không biết, đã vậy mình quên mang dù nữa chứ? Sao về chứ?”



Phương than thở đủ kiểu, vẻ mặt trầm ngâm ngước nhìn bầu trời đen thui, gió thổi gào thét, cơn mưa một lúc nặng hạt.



“Ủa, Phương! Sao còn đứng đây, chưa về sao? Tớ tưởng cậu đi về cùng với Quân rồi chứ? Hai người ở gần chỗ nhau mà…”



Bảo Châu nói giọng đều đều, ánh mắt to tròn ngây ngô nhìn Phương.



Phương chỉ cười “hihi” nhẹ giọng đáp: “Tại tớ quên mang dù, chắc đợi tạnh mưa rồi về.”



“Anh cậu không tới đón hả?”



“Anh tớ đi công tác hồi sáng nay rồi, giờ tớ ở căn hộ có một mình thôi. Quen rồi mà, anh tớ suốt ngày đi công tác nước ngoài, nên tớ ở có một mình buồn thấy nấm mồ luôn đây.”



Phương đáp, khẽ vụt ra tiếng thở dài não nề.




Bảo Châu cười tươi, khoác lấy tay Phương kéo sát lại, đáp nhanh:



“Vậy thì cho tớ ở ké đi, tớ ở cũng có một mình à… Ba mẹ tớ cũng đi công tác ở Pháp suốt thôi… Hai đưa mình ở chung sẽ vui lắm đấy… Được không?”



“Đương nhiên, dẫu sao thì tớ cũng chỉ quen có mình cậu thôi… cứ thoải mái…”



“Về thôi!”



Thế là cả hai cùng nhau ước đi trên con đường về nhà thấm ướt những giọt mưa. Lâu lâu còn đùa nghịch với nhau như những đứa trẻ trâu vậy.



Đang vui vẻ, bất giác Bảo Châu cảm thấy phía trước như tồi sầm lại, cô chẳng còn tháy rõ được gì nữa, cơn đau đầu, choáng váng ập tới đột ngột khiến cô đứng khựng lại, ngã phịch xuống vĩa hè, cây dù văn ra khỏi tay cô, mắt nhắm nghiền lại trong vô thức.



Phương hoảng hốt, lay lay người hét toáng lên:



“Bảo Châu… Bảo Châu… cậu sao vậy?... Có ai không giúp tôi với… Gọi xe cấp cứu hộ với ạ… Bảo Châu…”



Những hạt mưa rơi xuống bắn xối xả vào mặt cả hai, quần áo ướt sũng. Phương dường như không thể nào giữ được bình tĩnh, cảm thấy vô cùng rối trí khi thấy Bảo Châu bị như vậy.



Tình cờ có một chàng trai mặc áo sơ mi đen cùng quần màu đen nốt, chân mang giày thể thao trắng đi nhanh tới với bước chân vội vàng. Khẽ đưa tay vô nhẹ vai Phương:



“Có chuyện gì thế này…”



Phương giật mình ngẩn ngơ nhìn cậu, ánh mắt đen vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.



“Bảo Châu… bị sao thế… mau đưa vào bệnh viện thôi…”



Không chần chừ gì, cậu nam thanh niên lạ mặt lần đầu Phương gặp ngay lập tức nâng bổng Bảo Châu lên, nhanh chóng chạy tới chỗ taxi để đưa cô ấy đi, Phương cũng leo lên đi cùng mặc cho bộ dạng của cô lúc này vô cùng tệ hại.







Bảo Châu được đưa đến bệnh. Hiện tại cô đang ở trong phòng cấp cứu.



Anh Phương với người con trai lạ mặt đang ngồi ở dãy ghế chờ đợi.



Cô ngồi mà hai chân hai tay cô co ro run cả lên vì lạnh, đầu tóc bết cả lại. Bất giác, cậu con trai lạ mặt đó cởi lấy áo khoác của mình choàng từ sau lưng Phương khoác vào cho cô, khiến cô sững người ngẩn mặt lên nhìn cậu.



“Coi chừng bị cảm lạnh đấy.”



Giọng nói vừa trầm vừa ôn nhu của cậu thật dễ nghe, làm Phương cảm thấy ái ngại cúi gầm mặt xuống, như bông hoa mắc cỡ vậy. Cô chỉ bập bẹ đáp:



“Cậu quen Châu sao?”



“Đương nhiên, chúng tôi học chung với nhau từ cấp ba rồi mà.” Cậu thấp giọng, nghiêng đầu sang nhìn Phương rồi lại cao giọng đáp: “Còn cậu là Anh Phương, mới chuyển tới lớp 12A1. Học cùng nhau đấy thôi, tại cậu không để ý đấy chứ? Tôi là Huy.”



“Huy Dương Dương?”



Phương thốt ra từ chữ, với ánh mắt ngơ ngác nhìn cậu như người ngoài hành tinh vừa đáp xuống Trái Đất vậy.



“Thật may cậu còn biết cái tền này của tôi… Thật ra tôi tên Huy họ Dương, nhưng mấy mọi người trong lớp hay gọi tôi là Huy Dương Dương... Tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy, chẳng qua trong lớp ít ai biết thôi…”



Huy nói giọng đều đều. Chẳng ai có thể ngờ rằng, Dương Huy lại là anh em cùng cha khác mẹ với Hồng Quân, nhưng cả hai lại không biết gì đến sự tồn tại của điều này.



Vừa lúc Hồng Quân tới với vẻ mặt vô cùng bình thản, nhưng trong lòng lại như lửa đốt. Phương đã gọi cho cậu tới, vì nghĩ cậu là bạn thân của Châu, định gọi luôn cho Duy Anh thì cậu không cho cô gọi, cô cũng không biết lý do là gì nên đành thôi.



Hồng Quân đưa mắt có chút ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Huy ở đây, cậu chẳng màn để tâm mà đi đến bên Phương, trầm giọng đáp:



“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”



“Tôi không biết, đột nhiên Châu ngất đi, cũng may có Huy đưa Châu vào bệnh viện đấy. Mà sao không gọi cho Duy Anh biết?”



“Nó không muốn cho Duy Anh biết bệnh tình của nó. Duy Anh sắp đi du học rồi.”



Hồng Quân trả lời một cách hờ hững, nét mặt rất chi là tỉnh và dửng dưng lạnh lùng như có chuyện gì xảy ra vậy. Điều đó khiến Phương bất ngờ khi nghe cậu nói.



Cánh cửa phòng cấp cứu mở toan ra, Bảo Châu được đưa ra ngoài, vẻ mặt cô hốc hắc tái nhợt vô cùng.




Cả ba người đều đứng dậy đi tới chỗ bác sĩ.



“Bảo Châu sao rồi ạ?” Phương hỏi nhanh.



Bác sĩ ôn tồn đáp: “Cô bé không còn thời gian nhiều nữa, nếu gắng gượng lắm cũng chỉ sống được một tháng thôi vì khối u đã quá lớn rồi, nếu như không phẫu thuật sẽ không qua khỏi…”



Nghe tới đây Phương dường như đứng không vững. Huy im lặng không nói gì, cậu hơi bàng hoàng khi biết lớp trưởng của mình bị bệnh nặng như vậy mà giấu không cho ai biết, cứ tỏ ra là mình ổn.



Còn Hồng Quân cũng im lặng, mặt lạnh như tiền, không gợn một cảm xúc gì trong đôi mắt.







Tại phòng chăm sóc đặc biệt.



Anh Phương, Hồng Quân và Dương Huy đều đang ở trong phòng bệnh của Bảo Châu. Cuối cùng sau hơn một tiếng đồng hồ cô cũng tỉnh dậy, với vẻ mặt mệt nhừ, đôi mắt lờ đờ.



“Cám ơn Huy đã đưa tớ vào bệnh viện! À mà cậu đừng nói chuyện tớ bị bệnh cho mấy đứa trong lớp biết nha…”



Bảo Châu nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn Huy mỉm cười đượm buồn.



Huy cười trừ chỉ biết gật đầu “Ừ” một tiếng.



“À, Huy với Phương, hai người về trước đi, tớ có chuyện riêng muốn nói với Quân.”



“Nhưng…”



“Tớ không sao đâu, đừng lo!”



Bảo Châu ngắt ngang lời Phương khi cô định nói, rồi cô cũng đành nghe theo cô ấy rời khỏi đây cùng với Huy.



Đợi hai người họ đi khỏi, lúc này Bảo Châu mới nghiêm túc nhìn Hồng Quân đáp:



“Quân, tôi nhờ ông một chuyện được không?”



“Chuyện gì?” Quân lạnh lùng đáp.



“Có phải bác sĩ nói tôi chỉ còn chưa tới một tháng nữa phải không?... Tôi sẽ chết… Cho nên tôi không muốn Duy Anh phải đau buồn vì tôi… Cậu ấy mà biết tôi như thế này sẽ bỏ đi du học, bỏ cả ước mơ của mình, tôi không muốn… nên tôi muốn Duy Anh quên tôi đi, ghét bỏ tôi để thích và yêu một cô gái khác.



Chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười là đủ…”



Bảo Châu nghẹn ngào trong những giọt nước mắt mặn chát tuôn rơi. Cố thật sự chẳng muốn chuyện này diễn ra một chút nào, nhưng số phận trớ trêu đã chút xuống người cô một cách tàn nhận như thế này.



“Tại sao phải làm thế. Chỉ cần phẫu thuật vẫn có thể sống đấy thôi.”



“Nhưng phẫu thuật tỉ lệ thành công có 10% thôi, thà tôi chết một cách nhẹ nhàng còn hơn trong đau đớn với cái phòng mổ lạnh lẽo, đầy mùi máu tanh kia…”



Bảo Châu cười nhạt, nước mắt không ngừng chảy đầm đìa, giờ cô chỉ buông lơi tất cả.



Hồng Quân cúi trầm mặt vài giây, khẽ thở phắt một cái, thật tình anh không muốn mất đi một người bạn nào cả. Anh chỉ biết làm theo tâm nguyện của cô thôi, anh ngẩng mặt lên nhìn cô, hạ giọng đáp:



“Vậy muốn tôi làm gì đây?”