12 giờ 30 phút

Chương 54






Tối hôm đó tại nhà hàng Daimond Center diễn ra một buổi tiệc, nói trắng ra chính là buổi lễ đính hôn của Guy và Hải Ngân, hai gương mặt sáng giá đại diện cho đôi bên kết thân tình thương mại, càng tốt cho việc hợp tác giữa hai bên tập đoàn.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị kĩ càng. Hiện tại bên trong phòng chờ, Guy đang ngồi tựa người trên chiếc ghế sô pha một mình với vẻ mặt trầm ngâm lạnh lùng thoáng suy tư.

“Cạch”

Tiếng cửa mở, một người con trai đĩnh đạc trong bộ vest đen lịch lãm bước vào. Guy quay mặt nhìn không mấy ngạc nhiên. Anh khẽ trầm giọng lên tiếng:

“Tôi nên gọi cậu là Dương Dương hay Dương Huy đây? Sao cậu lại tới đây?”

Dương Huy chỉ mỉm cười một cách ôn hòa, vẻ mặt điềm tĩnh hơn lúc nào hết. Anh đi lại ghế ngồi đối diện với Guy, anh cất tiếng:

“Đương nhiên tôi được mời. Tôi cứ ngỡ rằng, buổi lễ đính hôn này là của cậu với Anh Phương, nhưng tôi lại lầm rồi. Nhìn gương mặt cậu đi, như thể cậu gượng ép chính mình làm những điều cậu thật sự không muốn vậy.”

Guy im lặng không nói gì, nói thẳng ra anh không biết nói gì thì đúng hơn. Tuy không còn là bạn thân như trước đây, nhưng Dương Huy luôn là người hiểu anh hơn ai hết, mọi tâm tư của anh có thể bị cậu ta nhìn thấy, có cố gắng che dấu trong mắt người khác nhưng ngoại trừ cậu ta. Lúc trước, nếu tâm trạng anh tồi tệ thì tâm sự với cậu ta cảm thấy rất lòng nhẹ bẫng, cậu ta lúc nào cũng ôn nhuận, kiểu tuýp người nhẹ nhàng thấu cảm.

Thấy Guy lặng thinh không đáp, Dương Huy mới ôn tồn lên tiếng:

“Hồng Quân!”

Guy thoáng chút ngạc nhiên khi nghe “cậu bạn” gọi cái tên này, cái tên nghe sao thật lạ lẫm. Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn cậu ta.

“Ngoại trừ việc mối quan hệ rối ren của chúng ta ra, tôi vẫn xem cậu là bạn nhất thời ngay tại đây. Khi bước ra cánh cửa kia, chúng ta lại là người dưng không đội trời chung…”

Dương Huy khẽ nâng cao giọng rồi lại hạ giọng tiếp lời:

“Với tư cách một người bạn nhất thời tại đây, tôi hỏi cậu, cậu phải chuẩn bị tất cả chuyện này đến mức nào? Gia đình, tập đoàn Dương Tảo và có thể ngay cả cái tên Dương Gia Guy. Lúc trước tôi không hề có can đảm sống như người khác, chỉ biết phụ thuộc vào mẹ của tôi nhưng bà ấy đã bị hại chết. Suốt ngần ấy năm, sự nhút nhát tôi thể hiện trong việc đó, thật sự đã gây đau khổ cho tôi và khiến mọi chuyện khó khăn hơn. Tôi nghĩ mình sẽ quên được nhưng lại không thể vì mối hận thù ông ta trong tôi quá lớn đi.”

“Cậu vẫn là người bạn của tôi, trong quá khứ đã là như vậy và sau này cũng thế, cho dù tôi có hận mẹ cậu, người mà đã khiến mẹ tôi bỏ rơi tôi nhưng chúng ta không hề biết gì.”

Lúc này Guy mới lên tiếng với vẻ mặt thoáng lạnh buồn, trong lòng mang nặng cảm xúc hỗn độn phức tạp, anh khẽ vụt ra tiếng thở dài.

Dương Huy cũng không muốn nói gì thêm với Guy nữa, anh đứng dậy nhìn Guy với ánh mắt nghiêm túc đáp:


“Tôi đi đây, cậu tự quyết định mọi thứ cho mình đi. Tôi chỉ muốn nói với cậu một vài điều như thế thôi.”

Nói rồi, anh quay lưng rời khỏi đây.

“Cậu… có thể đừng trả thù ông ấy được không? Ba của chúng ta.”

Huy chợt đứng khựng lại khi nghe Guy nói “ba của chúng ta”, bất giác tim anh nhói lên một giây nhất thời. Lòng bàn tay buông lỏng bỗng chốc siết chặt lại, anh quay người nhìn Guy gượng cười cay đắng đáp:

“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ba và sẽ không bao giờ xem ông ta là ba của mình, kể cả xem cậu là anh em cả. Tôi mất mẹ và 5 năm qua tôi chỉ nghĩ đến việc ông ta đã tàn nhẫn và bất công như thế nào thôi. Tôi sẽ chờ cơ hội ngàn vàng để trả tất cả lại mọi thứ cho họ bởi tôi đang giữ cái USB chứa quỷ đen mà ông ta đang nôm nớp lo sợ, sẽ có ngày bị lộ thì cái tập đoàn Dương Tảo này ngay lập tức sụp đổ. Nhưng tôi sẽ không làm ngay lúc này khi cậu kết hôn đâu. Thứ mà tôi muốn chỉ có một thôi, lời xin lỗi chân thành… Đã bắt đầu rồi, không dừng lại được đâu.”

Dứt lời, Dương Huy ngay lập tức rời khỏi đây với ánh mắt sắc lạnh.

Guy chỉ biết ngồi lặng câm, từng lời nói mà cậu ta nói ra vừa rồi, anh cũng đủ biết cậu ta quyết tâm trả thù ông già của anh lớn như thế nào.



Tại sảnh bữa tiệc, nơi chuẩn bị diễn ra lễ đính hôn của Guy và Hải Ngân. Mọi người đều đã có mặt đứng hai bên hàng ghế, những ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tị đều đổ dồn vào nhân vật chính khi hai người họ bước vào.

Phương cũng là một trong số những người đang đứng đây nhìn họ với ánh mắt vừa hụt hẫng, len lỏi chút đau nhói trong tim. Cô cảm thấy như đây là một trò đùa vậy, hôm nay Guy đính hôn với Hải Ngân, ấy vậy mà cô chẳng biết gì, chỉ biết có người đưa cô bộ váy do Guy mua cho cô và bảo cô tới đây tham dự bữa tiệc gì đó.

Guy đã nói với cô, hết hôm nay sau khi bữa tiệc này kết thúc cô có thể rời đi. Cô tự cười chính bản thân mình: “Hóa ra, đến cuối cùng thì tôi cũng chỉ là con rối trong tay của anh. Anh nói yêu tôi, nhưng thật sự anh có yêu tôi không? Nếu có thì sao anh lại nổi cơn tam bành đính hôn với cái người mà anh không ưa… trong khi anh bảo tôi kí hợp đồng tình ái cũng chỉ để giúp anh làm cho cô ta từ bỏ anh, nhưng cuối cùng anh lại làm tôi yêu anh… tôi thật đúng điên rồ… Đến cuối cùng tôi thật sự vẫn chưa biết rốt cuộc tôi đã gây hấn gì với anh để anh mua lại công ty của anh trai tôi…”

“Xin chào mọi người, xin một tràng pháo tay nhé. Xin chào mừng mọi người cùng chúc mừng lễ đính hôn của Guy và Hải Ngân. Để không mất thời gian của mọi người, hãy cùng chào đón cặp đôi hoàn hảo của chúng ta, đại diện cho hai tập đoàn Dương Tảo và PK.”

Người dẫn chương trình nói giọng đều đều với nụ cười tươi rói.

Guy sải chân bước đi về phía sân khấu, anh không mặc vest chỉ đơn giản áo sơ mi trắng với quần tây đen, tóc cũng chẳng chải chuốt gì hay xịt keo giữ nếp tóc như mọi ngày, anh lại để mái layer đơn giản nhưng có chút bất cần, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.

Còn Hải Ngân thì khoác tay anh bước đi cùng anh. Trông cô ta thật xinh đẹp với bộ váy đuôi cá màu trắng tinh khôi có đính pha lê lấp lánh, trên môi nở nụ mãn nguyện đầy hạnh phúc, nhưng không quên gửi gắm cho Phương ánh nhìn đầy xảo quyệt.

Trong lúc bước đến sân khấu, Guy khẽ trầm giọng đáp đủ để Hải Ngân nghe thấy, mắt vẫn hướng nhìn về phía trước:

“Hải Ngân, em không thể lấy tôi được. Xin lỗi!”

Bất chợt nụ cười tươi trên môi Hải Ngân tắt đi khi nghe anh nói vậy, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay anh, trong lòng trào dâng cảm xúc hụt hẫng. Cô coi như chưa nghe anh nói gì, nở nụ cười nhẹ giọng thì thầm đáp:

“Chỉ xin lỗi là giải quyết được mọi chuyện sao? Vậy thì trên đời này còn pháp và cảnh sát để làm gì?”

“Tôi đã có người con gái mình yêu, kể từ khi sinh ra, đó là người đầu tiên tôi yêu. Và thậm chí bây giờ cho dù có làm tôi tổn thương hay chỉ lợi dụng tôi nhưng lúc nào cũng chỉ có cô ấy. Mặc cho tôi có trả thù cô ấy, khiến cô ấy đau khổ nhưng vẫn là người tôi yêu. Lấy tôi liệu em có hạnh phúc khi tôi chỉ coi em là người vô hình, bất chấp điều đó em vẫn muốn kết hôn với tôi sao?”

“Phải! Anh đã như vậy, em càng muốn lấy anh hơn nữa. Nghe tức cười nhưng em lại thích sự chân thành như thế, tuy anh luôn lạnh lùng với em. Và em càng yêu anh hơn vì anh biết rõ thế nào là tình yêu. Và nếu đó là cô gái anh vừa yêu vừa oán hận em có thể chịu đựng được. Dĩ nhiên anh sẽ không quên đi dễ dàng được, 5 năm anh còn chưa quên được nữa mà. Nhưng em sẽ đợi, nếu em chờ anh sau này em vẫn có cơ hội phải không? Anh sẽ yêu phải không? Em chỉ cần như thế. Em tin rằng đây là cuộc đầu tư có lợi. Anh Guy, anh nghe rõ đây, vài ngày nữa tại nơi này, chúng ta sẽ là vợ chồng.”

Hải Ngân vừa nói xong hết câu, thì cả hai đã tiến tới sân khấu, quay người nhìn xuống dưới đám đông. Guy cũng chẳng còn gì để nói với Hải Ngân cả, nếu cô đã bất chấp muốn vậy thì anh cũng không nhiều lời làm gì.

Chợt vô tình anh bắt gặp ánh mắt Phương đang nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau với vô vàn cảm xúc khác nhau. Ngày hôm nay, ngay tại đây anh chẳng còn muốn thấy sự xuất hiện của Phương nữa, bao nhiêu đó đã quá đủ rồi, giờ đến lúc anh muốn nhìn thấy sự đau khổ trên gương mặt của cô.

“Kính thưa quý vị quang khách, trước khi bước vào bữa tiệc, tôi xin mời đại diện của tập đoàn Dương Tảo, chính là chủ tịch Dương… Mời…”

Chứa kịp nói hết câu thì Hải Ngân giật ngay cái mic trong tay của người dẫn chương trình, lên giọng:

“Trước khi chủ tịch phát biểu, con xin phép bác cho con giới thiệu một người vô cùng quan trọng. Mời tất cả chúng ta nhìn về phía màn hình.”

Mọi người đều thắc mắc cảm thấy khó hiểu không biết có chuyện gì xảy ra, ai nấy đều hướng mắt nhìn lên màn hình chiếu. Phương nhíu mày nhìn lên đó.

Trên màn hình, hiện lên một bản hợp đồng tình ái được chụp lại. Mọi người đều xôn xao cả lên khắp sảnh, Phương ngỡ ngàng khi cái bản hợp đồng được thỏa thuận giữa cô và Guy lại được đưa lên cho mọi người coi. Cô thầm trong miệng:

“Đó là bí mật của cả hai, tại sao lại bị lộ được chứ? Không lẽ, anh ta cố tình làm như vậy…”

Ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của Phương nhìn về phía Guy, vẻ mặt cô ngây ra, cô như đứng hình tại chỗ. Còn Guy lại không phản ứng gì cả, vì anh thừa biết Hải Ngân sẽ làm vậy, khi anh tình cờ nghe được sự sắp đặt của Hải Ngân với ê kíp tổ chức sự kiện ở đây, cô ta muốn vạch mặt Anh Phương. Anh cũng chẳng muốn cản trở gì cả, mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm. Anh nghĩ đó cũng là cái giá phải trả của Anh Phương thôi.

Hải Ngân thản nhiên với nụ cười đắc ý, cô lên giọng đáp:

“Kính thưa quý vị, nhân vật chính trong hợp đồng tình ái này chính là cô ta.”

Hải Ngân đưa tay chỉ thẳng về hướng Phương đang đứng. Ngay lập tức, mọi người đều quay mắt nhìn Phương chỉ trỏ cùng lời chỉ trích ong ong bên tai. Làm Phương rơi vào tình huống ngặt nghèo, bối rối không biết làm gì ngay lúc này. Cô thật sự cảm thấy lo sợ.

“Như quý vị đã biết, chuyện tình một đêm, hay làm tình nhân không phải là hiếm. Và tôi chấp nhận bỏ qua tất cả cho chồng tương lai vì tôi quá yêu anh, tôi cũng chấp nhận luôn việc cô ta sống chung cùng một nhà với anh. Nhưng cái tôi không chấp nhận được, cô ta rủ anh lên giường với cô ta để phá việc làm ăn của anh ấy. Và đây là bằng chứng.”

Phương uất nghẹn ấm ức gào lên: “Không phải như vậy mà.”


“Điều này chứng minh, cô ta chỉ lợi dụng anh Guy để lấy lại công ty cho anh trai mình, còn nhầm chuột lợi móc túi tiền của anh Guy mà thôi. À còn nữa, cô ta cũng đã có hai đứa con rồi, cô ta còn lợi dụng lúc anh Guy bị thương do đỡ cho cô ta mà bị hôn mê để lấy tủy, đến cứu đứa con đang bị bạch cầu cấp tính của ta đang chờ chết trong bệnh viện kia kìa.”

“Tôi… Tôi…”

Phương òa khóc trong tức tưởi khi bị Hải Ngân sỉ nhục như vậy. Những giọt nước mắt mặn chát không ngừng chảy dài trên bờ má Phương, trong lòng uất ức đến độ không nói lên thành lời. Cô vẫn nhìn Guy bằng đôi mắt ướt nhòe, chỉ trông chờ anh lên tiếng giải nguy cho cô.

“Chuyện này là sao hả Guy?”

Ông Dương quát lớn, đứng vùng dậy nhìn Guy khi nghe được chuyện này. Ông thật sự cũng bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của Phương ở đây.

Guy vẫn như vậy, lạnh lùng không chút mảy may gì đến, ngó lơ đến câu hỏi của ông Dương. Hải Ngân được nước lấn tới luôn:

“Này, cô Phương, sẵn tiện tôi nói cho cô biết luôn. Guy chỉ là muốn trả thù cô thôi, vì cô là người khiến anh ấy tổn thương và đau khổ cách đây mấy năm trước. Anh ấy mua lại công ty của anh trai cô, vì biết cô làm việc trong đó, cũng chỉ để lợi dụng cô, anh ấy làm mọi thứ vì cô chỉ để cô động lòng yêu anh ấy, để rồi sau đó anh ấy sẽ vứt bỏ cô như cô đã từng lợi dụng và ruồng bỏ anh. Em nói như thế, có đúng không anh Guy? Giờ thì cô biết sự thật rồi đấy.”

“Anh…”

Phương như chết sững, bầu trời trước mắt như một bầu trời tối đen mù mịt. Trái tim cô như muốn nổ tung khỏi lồng ngực vì quá đau khi biết được một sự thật. Một sự thật phũ phàng như giết chết đi niềm tin của cô.

Cô từng bước đi tới chỗ Guy, đứng trước mặt anh, trân trân đôi mắt đỏ hoe đầy tức giận. Cô vung tay tát thẳng vào mặt một cái “chát” thật mạnh, cất giọng chua chát nói:

Anh chính là Hồng Quân. Nên anh luôn lừa gạt tôi. Từ ngày đầu tiên gặp tôi, anh mỗi ngày đều lừa gạt tôi. Cái tát này dành cho Guy.”

“Chát”

Phương tát vào mặt thêm một cái nữa.

“Cái này dành cho Hồng Quân… Anh lừa dối tôi như vậy chỉ vì mục đích trả thù tôi vì tôi đã gây tổn thương cho anh?... Vậy anh có biết tôi đã đau khổ như thế nào không hả?”

Guy chợt nở nụ cười hờ hợt như có như không sau đó tắt lịm, trừng đôi mắt căm phẫn nhìn Phương, gằn giọng nói:

“Đau khổ? Cô cũng biết đau khổ sao? Cô lợi dụng tôi rồi sau đó ruồng bỏ tôi, biến tôi thành kẻ ngốc khi yêu cô. Phải, là tôi trả thù cô đấy thì sao? Bởi vì Hồng Quân từng bị cô bỏ rơi một lần. Tôi không muốn dùng thân phân của một kẻ từng bị bỏ rơi để theo đuổi cô. Vì sao tên đại ca đầu sỏ xã hội đen chuyên đi đánh nhau ấy lại còn không đủ giàu có trong khi tiền không thiếu ấy, lại có thể theo đuổi một cô gái nhút nhát, ngốc nghếch và ương bướng như thế chứ? Chỉ có Guy giàu có gia thế mới có thể làm được điều đó thôi.”

Phường gượng cười đau khổ với nước mắt lưng trồng nghẹn giọng đáp:

“Và rồi sau đó anh muốn chiếm được tôi, làm cho tôi yêu anh và rồi đá tôi. Đó chính là kế hoạch trả thù của anh?”

“Đúng thế. Tôi muốn trả thù cô đấy vì cô lợi dụng ruồng bỏ tôi.”

Anh gân cổ lên đáp một cách thẳng thừng, vẻ mặt lạnh tanh.

“Nếu anh đã lừa gạt tôi suốt thời gian qua, mua công ty Lucky của anh trai tôi, quan tâm tôi, tất cả chuyện đó để làm gì chứ? Anh chỉ muốn đùa giỡn tôi thôi phải không? Anh thật quá đáng… Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho anh…”

Phương tức đến độ hộc máu, mặt tái mét, mọi thứ trước mắt tối sầm lại. Không chịu đựng được cú sốc này, Phương ngất đi suýt ngã xuống sàn nhưng kịp thời được Hoàng đỡ lấy, cô sà vào người anh. Anh lay lay người cô:

“Phương… Phương… tỉnh lại đi… Phương…”

“Phương ơi, cậu làm sao vậy chứ? Mau tỉnh lại đi…”

Bảo Châu lo lắng khi thấy Phương như vậy, ánh mắt xót xa nhìn cô.

Hoàng cùng với Châu đã tới dinh thự nhà họ Dương để tìm Phương để nói cho biết tình trạng của Bách Du, anh chắc chắn Phương đang ở trong đó. Nhưng khi tới thì người của nhà họ nói, hôm nay là lễ đính hôn của Guy với con gái tập đoàn PK, nên anh mới biết mà tới đây, không ngờ mọi việc lại vỡ lẽ ra như vậy.

Bảo Châu bức xúc đi lại chỗ Guy, đưa thẳng ngón tay chỉ ngay vào mặt Guy mắng:

“Hồng Quân, tôi không ngờ ông lại làm chuyện quá đáng với Phương như vậy đấy. Ông có biết anh em Phương đã chịu biết bao nhiêu chuyện do gia đình ông gây ra không hả? Bảo Thy với Bảo Khánh, hai đứa nhóc đang nằm trong bệnh viện đấu tranh với căn bệnh để giành giật sự sống, ông có biết không hả? Hai đứa nhỏ là con của ông đấy Quân à…”

“Châu, em đừng nói nữa, đỡ Phương giúp anh.”

Ngay lập tức Hoàng ngăn Châu lại, rồi để Phương cho Châu đỡ lấy.

Guy hơi ngây người, hàng chân mày khẽ nhíu mày khó hiểu khi nghe Châu nói đến hai đứa nhỏ tên Bảo Thy và Bảo Khánh gì đấy, sao lại là con của anh được. Anh thì làm gì có con chứ.

Lúc này Hoàng mới nhìn Guy bằng đôi mắt sắc lạnh, vẻ mặt nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại nếu không anh đã đánh cho Guy một trận tơi tả rồi. Anh trầm giọng điềm tĩnh đáp:

“Tao lấy tư cách là anh của mày, tao nói cho mà biết, mày đã hiểu lầm Phương rồi đấy.”

Rồi anh quay sang đưa tay chỉ về hướng ông Dương lên giọng:

“Chính ông ta, cái người mày gọi là ba gây ra đấy. Tao không muốn nhiều lời với mày và tao cũng chẳng muốn giải thích. Mày muốn biết rõ thì hỏi ông ta đi, tao không muốn đôi co với mày nữa. Nên chấm dứt mọi chuyện ở đây đi.”


Dứt lời, anh bế sốc Phương lên nhanh chóng cùng Bảo Châu rời khỏi đây để đưa cô tới bệnh viện. Đúng lúc Bella chạy vào suýt nữa đụng trúng Hoàng. Lồng ngực cô phập phòng với hơi thở gấp gáp.

Nhìn gương mặt Bella trông xanh xao gầy gò và hốc hác hẳn đi. Cô đã bị ba mình nhốt trong căn biệt thự vùng ngoại ô suốt mấy ngày nay, không thể nào thoát ra được. Phải khó khăn lắm cô mới tới được đây nhờ sự giúp đỡ của Blood – quản lý của Guy.

Vừa nhìn thấy Hoàng, biết là bạn của Bách Du cô liền hỏi han:

“Anh Bách Du sao rồi hả anh? Anh ấy bị tai nạn do đỡ cho tôi, anh ấy sao rồi?”

“Bách Du bị hôn mê không biết khi nào tĩnh nữa? Tất cả đều do mấy người cả đấy.”

Hoàng gằn giọng nói với nỗi bức xúc trong người. Anh không có thời gian đâu để nói đến chuyện này, giờ anh phải đưa Phương tới bệnh viện rồi tính tiếp.

“Hôn mê sao?”

Bella thầm nói trong sự uất nghẹn, nước mắt trực trào hai hàng mi. Đây không phải là lúc cho cô yếu đuối, cô phải đi lấy lại công bằng cho anh em Bách Du. Cô vội đưa tay gạt đi nước mắt, hầm hầm đi tới với vẻ mặt căm phẫn đứng ngay trước mặt ông Dương.

“Chị Bella…”

Guy hơi ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của chị gái anh trông bộ dạng phải nói thê thảm, đến mức anh không còn nhận ra đây chị Bella của anh nữa. Trông chị gầy nhom hẳn đi, quần thăm mắt thấy rõ, quần áo thì xộc xệch.

Bella nhìn thẳng vào mắt ông Dương gân cổ lên nói:

“Ba à, ba làm vậy không thấy quá đáng với tụi con hay sao ba? Ba nhẫn tâm với con như thế sao? Ba sợ con đi nói sự thật cho thằng Guy biết, rằng chính ba đã cho người giết chết gia đình anh Bách Du và Phương, người con gái mà thằng Guy yêu. Cũng chính ba đã bắt ép con bé rời bỏ thằng Guy, ba còn cho người định thủ tiêu cả hai anh em họ, à không trong đó có cả anh hai của con nữa, Vương Hoàng. Guy, nó có hai đứa con mà nó còn không biết nữa là. Ba biết rõ đó là cháu của ba, nhưng ba lại giấu không cho nó biết, ba định bắt hai đứa nhỏ rời xa khỏi mẹ của nó, cậu của hai đứa nó để ra nước ngoài sinh sống, sau này thằng bé sẽ là người thừa kế nếu thằng Guy không có khả năng. Ba à, đợi đến lúc nó trưởng thành ba liệu còn sống đến chừng đó để duy trình cái thế lực của ba không hả?”

Guy nghe như đóng đinh vào màng nhĩ, anh chới với nhìn chị Bella rồi quay sang nhìn ông Dương. Anh hoàn toàn bất loạn, rối trí sau những gì Bella nói. Những đường gân hằn đậm trên khuôn mặt anh, anh lúc này như bức tường đứng chết lặng bởi sự thật phũ phàng này.

“Sao ba lại làm những việc thất đức như vậy chứ? Những đứa con của ba đáng để ba lợi dụng mưu cầu danh lợi cho ba đến như vậy sao?”

“Chát”

Ông Dương có hơi bàng hoàng trước lời nói của Bella, vẻ mặt ông tức tối nên đã vung tay tát mạnh vào mặt Bella một cái nháng lửa. Khiến cô đưa tay ôm lấy bờ má nóng bỏng của mình, đôi mắt run rẩy hậm hực nhìn ông.

“Ta nuôi các con để bây giờ các con lại nói ta như vậy sao hả?... Tên nào dám để tiểu thư trốn thoát hả?”

Ông quát tháo với vẻ mặt giận dữ.

Mọi người cứ thế túm tụm lại bàn tán chuyện đang xảy ra. Hải Ngân thì đứng đơ nín lặng không nói được gì, tưởng mọi chuyện sẽ êm đềm ai ngờ lại tan tành như thế này.

Trong đầu Guy giờ đây hoàn toàn trống rỗng, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh hiện giờ không ai biết rằng anh đang rơi vào tuyệt vọng tột cùng như thế nào sau khi biết toàn bộ mọi chuyện, nỗi dây dứt dằn xé sâu tận tâm can. Anh đã hiểu lầm Phương suốt 5 năm qua, vậy mà anh không hề biết gì lại đi trả thù cô ấy, để giờ đây chính anh lại là người khiến cô ấy tổn thương gấp bội. Vậy hai đứa trẻ mà anh đã từng gặp và gọi anh là ba, lại chính là con của anh, anh lại chẳng biết gì cả, thật quá tàn nhẫn.

Anh nhìn ba mình bằng đôi mắt uất hận đau đớn, lên giọng đáp:

“Tất cả những đau khổ mà chúng tôi chịu đựng này đều do ba gây ra cả. Tại sao hả? Tại sao ba lại giết ba mẹ của họ chứ? Ba xem chúng tôi là trò tiêu khiển của ba à? Quyền lực với tiền bạc đối với ba quan trọng như vậy sao?”

“Nếu không có quyền lực và tiền bạc với vị thế vững thì liệu các con có được cuộc sống như hiện tại hay không hả?”

“Vậy thì ba hãy sống trong những thứ đó đi, chúng tôi không cần. Rồi ba sẽ phải trả giá cho tất cả những gì ba đã gây ra. Bây giờ những lỗi lầm của ba tôi đang phải là người gánh lấy đấy, tôi sẽ trả tất cả cho ba.”

Nói rồi, Guy đưa Bella rời khỏi đây cho khuất mắt ông ta.

Tất cả mọi thứ đối với anh giờ đây là một tấn bi kịch và tội lỗi.