12 giờ 30 phút

Chương 23








Guy với chị gái Bella của mình ngồi chờ người mang nước uống ra, không ai nói một lời nào. Bella thì chăm chú dán mắt vô màn hình điện thoại chụp choẹt những khoảnh khắc “thần thánh” của Bách Du, khi anh đang đứng pha chế, hai chữ “mê trai” hiện rõ trên mặt cô.

Riêng Guy thì ngồi trầm ngâm với vẻ mặt không cảm xúc, vô tri vô giác tựa hòn đá ngàn năm. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm chậu cây sen đá với ý nghĩ gì đó trong đầu. Anh cũng không ngờ mình gặp lại người gây cho anh tổn thương, lợi dụng anh ngay tại đây. Anh tưởng cô ta mấy năm trước không phải qua Châu Âu kết hôn cùng với người mình yêu rồi chứ? Không ngờ xuất hiện ở đây.

Anh thôi nhìn đánh mắt nhìn chị gái mình chỉ biết bó tay, biết vậy anh ở nhà cho xong. Anh thở phắt lên tiếng:

“Này, mục đích chị tới đây chỉ ngắm cái người phục vụ kia thôi sao?”

Nghe Guy nói vậy làm Bella tụt hết cả hứng, chau mày nhìn Guy lên giọng:

“Này, anh ấy không phải phục vụ. Em đúng là không biết gì cả.”

“Em ở bên Mỹ 5 năm, lấy gì biết.” Guy đáp nhanh lại, vẻ mặt tỏ ra khó ở.

Bella cười trừ, suýt nữa cô quên thằng em trai của mình nó ở bên Mỹ gần 5 năm rồi, thì lấy đâu mà biết. Cô mỉm cười nhẹ giọng đáp:

“Để chị nói cho em biết. Em có biết tập đoàn The Sun không?”

Guy gật đầu vu vơ đáp: “Xơ Xơ!”

“Anh ấy đó, tên Bách Du, anh ấy cùng một người bạn đã tự tạo cho mình thương hiệu bánh Lucky rất nổi tiếng ra ngoài thị trường quốc tế. Theo người điều tra của chị về thông tin của anh Du, thì sắp tới anh ấy sẽ rót vốn đầu tư vào tập đoàn The Sun đó, nghe đâu anh ấy có cổ phần nhiều nhất sẽ làm chủ tịch. Thật là giỏi quá đi!”

Bella nói giọng đều đều với những gì bị nắm bắt được, ánh mắt nhìn về hướng Bách Du tỏ vẻ ngưỡng mộ. Vì quá thích Bách Du nên Bella đã cho người trong tổ chức Dương Tảo cải trang thành nhân vieen phục vụ vào quán “The Lucky” làm, để điều tra thông tin cũng như chụp lại những hoạt động thường ngày của Bách Du cho cô xem, mà không để lộ bất cứ sơ hở nào.

Cô biết Bách Du mặc dù đã là Tổng giám đốc điều hành nhưng lại thích những công việc bình dị như thế này, nên lúc nào cũng chỉ ở quán thôi. Hiếm khi lên công ty.

“The Sun?”


Guy nhíu mày thầm đáp khi nghe những gì Bella nói, bất chợt anh cũng muốn tìm hiểu về những con người này, trong đầu anh đang suy tính đến một chuyện sắp tới sẽ làm.

“Anh ấy có một cô em gái rất xinh đẹp làm thư ký cho anh ấy ở công ty Lucky và một người bạn thân cực kì tài giỏi luôn. Bằng mọi giá chị phải theo đuổi anh ấy… Thôi, chị đi vệ sinh một lát!”

Nói rồi Bella đứng đậy đi, để Guy ngồi một mình. Anh không biết làm gì nên lấy điện thoại ra lướt web.

“Phịch”

“Á”

Bảo Thy kêu lên một tiếng nhỏ vì chạy nhanh nên té sấp mặt, con thỏ bông Cony văn ra trước. Guy thấy vậy vội để điện thoại lên bàn để nhỏ đứng dậy, hỏi han:

“Không sao chứ?”

Ánh mắt Guy chợt chuyển sang ngạc nhiên nhìn đứa bé, anh đã gặp nó một lần ở sân bay.

Còn con bé Thy thì đứng ngây người, ánh mắt to tròn long lanh nhìn Guy. Anh đứng dậy đi lại nhặt con thỏ Cony lên rồi tới bên cô bé khẽ cúi người thấp xuống đưa nó cho nhỏ. Nhưng thấy nhỏ cứ trân trân nhìn anh không một chút phản ứng gì hết.

“Thỏ Cony của cháu này!”

Guy trầm giọng nói, rồi đặt thỏ Cony vào trong tay cho nhỏ.

“Ba?”

Bất chợt từ trong miệng nhỏ nhắn của Bảo Thy thốt lên một từ “ba” làm Guy ngớ người ra nhìn nhỏ với ánh mắt kinh ngạc. Con bé nở nụ cười rói với anh, khiến tim anh bất giác nhói lên một giây tức thời.

“Ba ơi!” Một lần nữa con bé gọi anh là ba.

Anh như dở khóc dở cười khi gặp phải tình huống này, không biết con cái nhà ai lại lầm tưởng anh là ba của nó. Anh gượng cười đáp:

“Nhóc con! Chú không phải là ba của cháu.”

Con bé vẫn cứ ngơ ngác nhìn anh, khiến anh không biết phải xử sự sao nữa.

Bất chợt, cậu nhóc Bảo Khánh từ đâu thoăn thoắt chạy tới chỗ Bảo Thy, trên tay ôm khư khư con gấu Brown, cất giọng nhìn Thy hỏi:

“Bắt được rồi nè! Em thua rồi nhé Thy Thy!”

“Anh ơi… anh nhìn người trước mặt kìa, là ba mình đó.”

Thy đáp giọng thánh thót, giơ tay chỉ Guy làm anh ngơ ra như tượng đá.

Nhóc Khánh mở tròn mắt ngây ngô nhìn Guy, theo trong tâm trí của nhóc động lại hình ảnh ba nó trong tấm hình mà cả hai đứa đang giữ, thì nhìn chú đó với ba trong hình không giống lắm. Nhóc lắc đầu đáp:

“Chú này không phải ba của chúng ta đâu… Ba có tóc màu đen, mắt đen, nụ cười đẹp lắm… Còn chú này, tóc màu nâu, mắt cũng màu nâu nâu luôn nên không phải đâu…”

“Hai cái đứa kia… mau vào trong ngay…”

“Chạy thôi… nếu không bị đánh đó…”

Thế là cả hai đứa nhóc con lon ton chạy đi khi nghe thấy giọng đầy uy lực của Bách Du, khiến cả hai đứa sợ hãi chạy đi mất.

Bách Du đi ra một cách khoan thai tới chỗ Guy đang đứng, Guy phải mất vài giây sau mới định thần lại những gì đã xảy ra vừa rồi.

Bách Du nhìn Guy có đôi chút sững người ngạc nhiên nhưng không biểu hiện rõ bên ngoài, anh nghĩ thầm: “Người này… thật giống với Hồng Quân. Chắc Phương đã gặp hồi nãy và cũng có cùng suy nghĩ giống mình!” Anh nhanh chóng gạt ý nghĩ trong đầu qua một bên, mỉm cười bình thản cất giọng đáp:

“Xin lỗi, vì sự bất tiện này!”

“Không sao!”

Guy đáp một cách kiệm lời ngắn gọn, vẻ mặt lại trở về sự lạnh lùng vốn có, ngồi lại vị trí cũ đợi chị gái mình ra. Bách Du cũng không nói gì thêm nên quay người đi vào trong, vừa lúc nhân viên phục vụ mang nước ra.


Anh nhấc tách cà phê sữa nóng với làn khói bay thoang thoảng uống vài ngụm, vẻ mặt lãnh đạm và trầm tĩnh.

“Hey ya, không ngờ em lại có tướng làm ba đứa trẻ thật đó…”

Bella nói giọng trêu đùa, trên môi nở nụ cười tươi, ngồi xuống ghế và tiếp tục sự nghiệp ngắm “trai đẹp” của mình.

Guy nghe xong suýt sặc, bỏ tách cà phê xuống bàn, hàng chân mày khẽ chau lại nhìn cô rồi nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc, trầm giọng đáp:

“Có phải nhà chúng ta cũng có cổ phần trong tập đoàn The Sun phải không?”

Bella gật đầu đáp: “Ừm… hỏi chi vậy?”

“Để về nhà đi, ở đây không tiện!”

Phương đứng một góc nhìn người con trai đó, bao nhiêu cảm xúc trước kia ùa về trong tít tắt, đúng là trên đời này không có chuyện gì không xảy ra, người giống người cũng có.

“Ban đầu anh nhìn, anh còn lầm tưởng cậu ta là Hồng Quân… Thật không ngờ lại giống đên như vậy.”

Bách Du cất giọng ôn hòa, đứng bên cạnh Phương, nhìn theo hướng cô đang nhìn.

“Nói làm sao nhỉ? Có lẽ là… ngoại trừ gương mặt thì hai người hoàn toàn khác nhau. Giây phút đầu tiên nhìn thấy anh ta, em đã buột miệng mà gọi tên Hồng Quân. Hai người họ quả thật rất giống nhau.”

Phương đáp với giọng thoáng buồn, ánh mắt trùng xuống rồi gượng cười chính mình vì cứ ngỡ mình sẽ gặp lại Hồng Quân, tâm trạng của cô lúc đó vô cùng kích động, nhưng chính cô đã khước từ anh, và ba của anh chính là kẻ thù giết chết ba mẹ cô, làm hại cô và hai người anh của mình, có thể hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau dù chỉ một lần, giờ đây chỉ hai con người xa lạ.

Bách Du khẽ đặt tay lên vai cô an ủi:

“Anh Phương, anh hiểu cảm giác của em. Người em gặp trước mặt vừa rồi, chỉ là giống cậu ta thôi. Cậu ta là một người lạ, em không biết tên là gì, cũng chẳng biết cậu ta là ai, ở đâu… Ngoài dáng vẻ, thì cậu ta và Hồng Quân là hai người khác nhau.”

“Em biết chứ… thôi anh tiếp tục công việc của mình đi, em vào trong đây.”



Tại dinh thự họ Dương.

“Cái gì? Em muốn có cổ phần trong tập đoàn The Sun với vị trí cao nhất và mua lại công ty Lucky sao? Why?”

Bella bất ngờ thốt thốt lên khi nghe quyết định muốn gia nhập tập đoàn The Sun của Guy, khi ba của hai người đang nắm cổ phần không ít trong đó và anh còn có ý định mua lại công ty Lucky của Bách Du có liên kết với tập đoàn The Sun.

Trên môi Guy nở nụ cười hờ hợt như có như không, thản nhiên đáp:

“Chỉ là em muốn thôi! Sau này chị sẽ biết những gì em đang làm đều có mục đích cả.”

“Vậy em mua lại công ty Lucky làm gì? Định ăn bánh cho ngập mặt à?”

Bella thắc mắc hỏi, cô chẳng hiểu thằng em trai mình đang nghĩ gì nữa. Thấy Guy im lặng không trả lời, cô tiếp lời:

“Được rồi, chị sẽ chuyển một nửa cổ phần cho em, khi tới họp hội đồng cổ đông bầu lại vị trí chủ tịch, chị sẽ nói ba chuyển cổ phần qua cho em được chưa? Chị chẳng hiểu em đang có ý định gì nữa luôn đấy? Vậy còn công việc bên Mỹ thì sao?”

“Em đã bàn giao cho Duy Anh rồi!”

Nói rồi, Guy đứng dậy đi thẳng về phòng của mình với vẻ mặt lạnh lùng.

Anh bước vô phòng đi thẳng tới bức tường kính, nhìn ra phong cảnh ngoài kia với hướng nhìn vô định không điểm dừng. Khẽ vụt ra tiếng thở dài, khi anh về đây chỉ đơn giản nghỉ ngơi thăm chị gái rồi sẽ quay về Mỹ tiếp tục sự nghiệp, nhưng bây giờ thì anh lại có suy nghĩ, có lẽ đó là anh sẽ phải khiến cho ai kia trả giá.

“Cậu Guy!”

Giọng nói khàn khàn cất lên, anh khẽ quay người khi nghe ai đó gọi tên mình.

“Bác Sò!”

Ông đi đến gần, đứng bên cạnh anh, ánh mắt cũng hướng nhìn ra ngoài kia, lên tiếng:


“Mối tình thanh xuân năm đó của cậu, đã khiến cậu trở thành một hoàng tử băng lãnh rồi bốc hơi ở một nơi nào đó bên phương trời Tây xa xơi. Lần này cậu mua lại công ty Lucky ắt hẳn có nguyên nhân phải không? Có phải cậu đã gặp cô ấy?”

“Bác đừng bắt con nói ra nguyên nhân được không?”

Guy lạnh lùng đáp nhanh.

“Không muôn tôi bắt cậu nói à? Được, vậy để tôi kêu tiểu thư Bella bắt cậu nói.”

“Bác Sò…”

Guy vội ngăn cản ông lại khi thấy ông định ra nói chị Bella, anh thật sự không muốn. Ông khẽ mỉm cười đắt ý, ông hiểu thiếu gia của mình quá mà.

“Chính vì con không muốn để chị Bella biết được, nên mới không nói ra.”

“Được, vậy thì thiếu gia hãy thật với tôi đi! Nguyên nhân đó là gì vậy? Chí ít, thiếu gia cũng phải tin lão già này chứ? Sẽ không phải là lực cản, mà có khi lại là trợ lực cho cậu đấy.”

Ông nói giọng đều đều, tạo ra sự tin tưởng của mình đới với Guy.

Guy nhìn bác Sò với ánh mắt hoài nghi đáp:

“Bác thật sự giúp được con sao?”

“Phải đợi xem nó thú vị như thế nào đã. Càng hay tôi sẽ giúp!” Ông tỏ vẻ thích thú.

Guy trầm mặt vài giây rồi ngẩng lên đáp:

“Con mua lại Lucky cũng chỉ vì cô gái đã từng lợi dụng và làm tổn thương con.”

“Thế nên cậu mới mua lại Lucky, là để trả thù cô gái ấy?” Ông có vẻ hơi bất ngờ với ý định của Guy về chuyện này.

Guy gật đầu đáp, ánh mắt không gợn một chút cảm xúc nào.

“Hôm nay khi con gặp cô ta ở quán The Lucky, cô ta nói con giống Hồng Quân nhưng lại không biết con chính là Hồng Quân. Vì thế con muốn dùng thân phận là người đứng đầu, chủ tịch tập đoàn The Sun mà anh trai cô ta sắp tới sẽ được ứng tuyển vào vị trí đó. Để mua lại công ty Lucky vì anh trai cô ta nắm cổ phần rất cao, nên con cần phải có cổ phần cao thì mới có thể mua lại được. Con muốn theo đuổi cô ta và lợi dụng…”

“Sau đó vứt bỏ cô ấy một cách nhẫn tâm.”

Bác Sò chen ngang cắt lời nói giữa chừng của Guy.

“Con làm như thế có quá đáng lắm không?”

Guy lưỡng lự hỏi, tự nhiên anh có cảm giác khó chịu khi nghĩ tới việc mình sẽ làm.

“Tất nhiên là không rồi. Tôi đứng về phía thiếu gia! Có bản lĩnh lợi dụng và vứt bỏ người khác, thì cũng phải có bản lĩnh chịu đựng sự đau khổ ấy.”

“Có bản lĩnh lợi dụng vứt bỏ người khác thì cũng có bản lĩnh chịu đựng sự đau khổ ấy…”

Câu nói này của Bác Sò in hằn trong đầu anh, có lẽ anh nên biết mình làm gì.