12 Độ Ngọt

Chương 49: Mẹ anh xuống đón chúng ta rồi




Trần Nhất Nhiên mua được bỏng ngô xong liền kéo theo Chân Điềm đi chơi trò hai người ba chân cùng với nó.

Trò hai người ba chân này với Chân Điềm mà nói không có gì khó, nhưng Trần Nhất Nhiên còn nhỏ, bước chân cũng nhỏ hơn Chân Điềm rất nhiều, chính điều này đã làm tăng độ khó cho trò chơi.

Chẳng qua những đội chơi khác cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề như thế, vì vậy Chân Điềm cũng không có gì phải lo lắng. Cô cùng với Trần Nhất Nhiên tìm được một sợi dây sau đó luyện tập ở bên cạnh hai lần, độ phối hợp cũng ngày càng ăn ý.

Sau khi cảm thấy mình có thể giành được giải nhất, Trấn Nhất Nhiên cuối cùng cũng dẫn theo Chân Điềm tới báo danh.

Để tiện chăm sóc cho các bạn nhỏ nên đường đua không dài, không tới năm mươi mét, sau khi trọng tài phát hiệu lệnh bắt đầu, các bậc phụ huynh cùng nắm tay con mình tiến từng bước về phía trước.

Khả năng giữ thăng bằng và phối hợp của trẻ con không thể bằng người lớn, rất dễ bị vấp ngã, không lâu sau trên đường đua các bạn nhỏ lần lượt bị loại, chỉ còn có Trần Nhất Nhiên vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, bước đi như bay cùng với Chân Điềm tiến thẳng về đích.

Không hề nghi ngờ gì nữa, hai người bọn họ là đội đầu tiên về đích, không chỉ đứng đầu mà còn phá cả kỉ lục trước đó về thời gian đi ngắn nhất, giành được thêm một phiếu đặc biệt có thể đổi gạo thịt.

“Tốt quá tốt quá, như vậy chúng ta lại có thể đổi thêm một cân gạo và thịt nữa rồi!” Trần Nhất Nhiên vui sướng cầm tờ phiếu nhảy nhót nói với Chân Điềm.

Chân Điềm nhẹ nhàng xoa đầu nó, Trần Nhất Nhiên cất phiếu đổi thưởng cẩn thận, sau đó chớp chớp mắt nhìn cô: “Chị Điềm Điềm, tối nay gặp ông bà ngoại của em  chị không cần phải khẩn trương, có em đây rồi! Em tuyệt đối sẽ biểu hiện tốt hơn cả khi nãy!”

Chân Điềm bị lời nói của nó làm cho có chút ngại ngùng, cô nhéo nhéo hai má của nó: “Vậy tối nay đành dựa vào em hết đó.”

“Yên tâm đi, em tuyệt đối đáng để dựa dẫm hơn cậu nhiều!”

“Ồ, thật sao? Vậy lát nữa cháu đừng có đòi cậu quà thiếu nhi nữa nhé.” Trần Tuý không biết đi tới trước mặt họ từ khi nào, anh đều đã nghe được rõ ràng toàn bộ đoạn nói chuyện của hai người.

Trần Nhất Nhiên nấp sau lưng Chân Điềm, Chân Điềm cúi đầu nhìn nó cười nói: “Em có thể đòi chị.”

“Được ạ!” Trần Nhất Nhiên nhảy cẫng lên, ăn đứt Trần Tuý một ván, đứa trẻ có mợ yêu thương thật khác nha!

Trong lúc Trần Nhất Nhiên chạy đi chơi trò chơi khác, Trần Tuý đứng bên cạnh Chân Điềm nói với cô: “Giờ em nuông chiều nó như vậy, đợi đến lúc hai chúng ta kết hôn rồi không phải nó còn muốn lên cả trời hay sao?”

Chân Điềm thở dài một hơi: “Aida, nếu như tối nay không có Thiện Thiện trợ giúp, chúng ta có thể kết hôn hay không còn chưa chắc đâu.”

Trần Tuý:…

Anh cảm thấy cô đã quá xem trọng tác dụng của Trần Nhất Nhiên đối với chuyện kết hôn của bọn họ rồi.

Buổi chiều hoạt động của trường học còn kéo dài tới ba giờ mới kết thúc, các bậc phụ huynh lần lượt dẫn các bé nhà mình trở về, các giáo viên còn phải ở lại để dọn dẹp vệ sinh cũng thật vất vả.

May là đa số các em học sinh đều rất có ý thức, không có vứt rác lung tung ra mặt đất, như vậy đã giảm bớt khối lượng công việc cho họ rất nhiều.

Trần Tuý khởi động xe, chở theo Trần Nhất Nhiên và Chân Điềm cùng hướng về nhà bố mẹ của anh.

Nhà bố mẹ của Trần Tuý nằm ở khu kí túc xá giáo viên được nhà trường phân cho, mặc dù là khu kí túc xá nhưng hoàn cảnh xung quanh lại rất tốt. Khi xe của Trần Tuý tới gần khu vực trường đại học, Chân Điềm liền bắt đầu không thể ngồi yên.

Cô lấy chiếc gương nhỏ bên người ra, chỉnh lại tóc tai, dặm lại chút phấn. Trần Tuý nhìn dáng vẻ này của cô liền không nhịn được cười ra tiếng: “Em đừng soi nữa, đã đẹp lắm rồi. Em mà còn tiếp tục soi kĩ như vậy, cái gương cũng sẽ bị vẻ đẹp của em làm cho nứt vỡ đấy.”

“…” Chân Điềm đành cất gương đi, liếc nhìn anh: “Anh dùng vẻ đẹp trai của mình làm vỡ gương cho em xem xem.”

Trần Tuý cười đáp: “Anh lớn lên không có đẹp như em.”

Chân Điềm phỉ nhổ trong lòng một tiếng: “Một chút thuyết phục cũng không có.”

Trần Tuý há miệng định nói gì đó liền đột nhiên sửng sốt nhìn ra cách đó không xa: “Mẹ anh xuống đón chúng ta rồi.”

Trước khi bọn họ từ trường học trở về đã gọi điện thoại báo với mẹ anh, bà có lẽ đã ước chừng thời gian xuống lầu đón bọn họ.

Chân Điềm nghe anh nói như vậy, trái tim liền vọt lên tận cổ họng, cô vô thức nhìn theo tầm mắt của Trần Tuý, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc ngắn hơi xoăn: “Người mặc chiếc váy in  hình bông hoa kia là mẹ anh sao?”

“Ừm.” Trần Tuý nói xong liền dừng xe lại dưới một gốc cây, cầm lấy hộp quà mẹ Chân Điềm đã chuẩn bị, mở cửa xe bước xuống, “Xuống xe thôi.”

“Vâng.” Chân Điềm hít vào một hơi, cùng Trần Nhất Nhiên xuống xe. Trần Nhất Nhiên một tay cầm phần thưởng thắng được ở trường, một tay nắm tay Chân Điềm, nhìn thấy bà ngoại liền ngọt ngào gọi một tiếng: “Bà ngoại ơi!”

“Aiza, Nhiên Nhiên về rồi à.” Mẹ của Trần Tuý nhìn bọn họ xuống xe liền đi tới đón, “Hôm nay các hoạt động ở trường có vui không?”

“Vui lắm ạ, cháu còn thắng được rất nhiều đồ ăn ngon nữa, cháu đều mang tới tặng cho bà đây.”

Mẹ của Trần Tuý nhìn thấy tay thằng bé quả thực còn xách theo một túi quà to muốn đi tới đỡ, Chân Điềm thấy vậy liền nhanh chóng tự mình cầm lên: “Dì ơi, để cháu xách là được rồi ạ.”

Người vừa rồi mẹ Trần Tuý nhìn thấy đầu tiên chính là cô, chẳng qua lần đầu gặp mặt, bà cũng không thể cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta được, đành phải chào hỏi với Trần Nhất Nhiên trước. Lúc này Chân Điềm đã chủ động nói chuyện, bà có thể thuận tiện nhìn về phía cô, còn xinh đẹp hơn nhiều so với trong ảnh mà Trần Tuý cho bà xem.

“Mẹ, đây là Chân Điềm, hôm nay đặc biệt tới thăm bố mẹ.” Trần Tuý khoá xe xong cũng đi tới trước mặt bọn họ sau đó giới thiệu với mẹ anh. Mẹ Trần Tuý nhìn Chân Điềm cười nói:

“Chào cháu chào cháu, cầm nhiều đồ như vậy chắc cũng rất nặng, chúng ta lên nhà đã, lên nhà rồi lại nói chuyện.”

“Vâng ạ.” Chân Điềm cùng với Trần Tuý đi theo sau mẹ anh, lén nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trần Tuý vốn muốn cầm tay Chân Điềm lên lầu, kết quả nhìn thấy cô một tay xách đồ, còn tay kia thì lại nắm tay Trần Nhất Nhiên, anh đã không còn địa vị gì ở đây nữa rồi.

Trần Nhất Nhiên nhìn thấu ý đồ của Trần Tuý, có chút đắc ý vênh mặt lên nói với anh: “Cậu ơi, lần sau muốn cầm tay mợ thì nhớ đến sớm chút nha.”

Trần Tuý đáp lại nó bằng một nụ cười với ý nghĩ: “Trở về sẽ thu thập cháu!” sau đó anh đi tới  bên cạnh Chân Điềm rồi cầm lấy túi đồ trong tay cô: “Để anh xách.”

“Không cần đâu, em tự xách được mà.” Chân Điềm ra sức bảo vệ túi đồ trong tay như bảo vật trong lòng,

Trần Tuý cười duỗi tay ra cầm lấy túi đồ trong tay cô: “Em muốn biểu hiện cũng không cần biểu hiện ở phương diện này đâu, loại công việc cần đến thể lực như này để anh làm là được rồi.”

Mặc dù cảm thấy lời Trần Tuý nói cũng rất có lý nhưng trong lòng Chân Điềm lại cảm thấy không ổn lắm: “Nhưng em đi lên với hai tay trống không như vậy, có phải không tốt lắm không?”

Trần Tuý bỏ túi đồ trong tay phải của anh sang tay trái, sau đó tách Trần Nhất Nhiên đang ở bên cạnh cô ra, tự mình nắm lấy tay cô: “Được rồi, bây giờ không phải hai tay trống không nữa rồi.”

Trần Nhất Nhiên: “???”

“Thang máy đến rồi.” Mẹ Trần Tuý đang đi phía trước quay đầu lại nói với bọn họ, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh Trần Tuý và Chân Điềm đang nắm tay nhau một chút sau đó rời đi, “Mấy người trẻ tuổi bọn con sau đi chậm thế.”

“Đến đây đến đây.” Trần Tuý cười đáp lại một tiếng sau đó cầm tay Chân Điềm bước nhanh về phía trước. Trần Nhất Nhiên đi sau lưng hai người cũng chạy vào trong thang máy, thằng bé không cam tâm cầm lấy một tay còn lại của Chân Điềm.

Mẹ Trần Tuý:…

Xem ra một lớn một bé nhà này đều rất dính con bé.

Mặc dù bà không trực tiếp nuôi dưỡng Trần Nhất Nhiên nhưng bà cũng biết tiểu tổ tông này không dễ bị thu phục chút nào. Lúc trước bà giới thiệu các đối tượng xem mắt cho Trần Tuý đa số đều bị nó chọc cho bỏ chạy. Bà vốn dĩ rất lo lắng,  cho dù Trần Tuý đã nghĩ thông suốt, muốn tìm đối tượng để kết hôn, nhưng nếu Trần Nhất Nhiên không đồng ý thì cũng không hề dễ dàng.

Hiện giờ nhìn thấy nó và Trần Tuý đều yêu thích Chân Điềm như vậy, trong lòng bà thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Trần Tuý đã tới nhà Chân Điềm thăm  hỏi người nhà cô rồi, việc này Trần Tuý đã nói với bà và lão Trần. Thật hiếm có khi người nhà gái cũng không hề ghét bỏ việc Trần Tuý còn mang theo một đứa trẻ, hơn nữa nghe nói điều kiện nhà gái cũng rất tốt.

Mẹ Trần Tuý nhìn Chân Điềm đúng là càng nhìn lại càng thích.

Tháng máy kêu “ting” một tiếng, sau đó dừng lại ở tầng lầu nơi bố mẹ Trần Tuý ở. Sau khi cửa thang máy mở ra, mẹ Trần Tuý nhiệt tình nói với Chân Điềm: “Đến đây, nhà ở bên này, đi chậm một chút nhé.”

“Cảm ơn dì ạ.” Chân Điềm bị Trần Tuý nắm tay, đi sau mẹ anh bước vào căn hộ.

“Lão Trần, chúng tôi về rồi đây, mau ra đón người đi.” Mẹ Trần Tuý mở cửa, vừa đổi giày vừa hô lên. Rất nhanh liền có tiếng bước chân từ bên trong truyền tới, Chân Điềm nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng bước ra, vội vàng chào: “Cháo chào chú ạ.’

“Chào cháu, cháu là Chân Điềm sao? Mau vào nhà đi.” Bố Trần Tuý chào hỏi xong liền nói với vợ mình: “Đôi dép đi trong nhà mới mua đâu, mau lấy ra đi.”

“Ông chỉ biết nói thôi à, sau không tự mình lấy ra đi?” Mẹ Trần Tuý đáp lại sau đó vẫn tự mình lấy ra đôi dép đi trong nhà mới mua ra, đặt ở trước mặt Chân Điềm: “Đây, cháu thay đôi này đi.”

“Cảm ơn dì ạ, dì cứ để cháu tự làm.” Chân Điềm vội vàng xỏ vào đôi dép mới, Trần Tuý đứng ngay sau lưng cô chưa vội thay giày, trước đưa cho bố anh túi quà: “Bố, đây là quà Chân Điềm chuẩn bị để tặng bố, còn đây là gạo thịt mà Trần Nhất Nhiên thắng được ở trường, để tối nay nấu cho mọi người ăn.”

“Được được.” Bố Trần Tuý nhận lấy đồ Trần Tuý đưa tới, sau đó lại cười với Chân Điềm, “Cháu đến là vui rồi, còn lãng phí làm gì.”

Chân Điềm cười đáp: “Đều là việc cháu nên làm. Hi vọng chú dì thích ạ.”

“Đồ cháu tặng chúng ta đương nhiên rất thích rồi.” Mẹ Trần Tuý vẫy tay bảo ông Trần đi cất đồ rồi tự mình dắt Chân Điềm vào trong phòng, “Nào vào đây, cháu ngồi đi, ăn trái cây nhé.”

“Cảm ơn dì ạ, dì cứ kệ cháu.” Chân Điềm tự cầm lấy một quả quýt hướng về phía bà cười cười. Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên đi vào sau, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh cô, như hộ pháp hai bên vậy.

Ông Trần cất đồ xong đi ra liền nhìn thấy một màn như vậy, ồ lên một tiếng: “Hai người là hộ pháp sứ giả à? Tiểu Điềm người ta còn tưởng bố mẹ sẽ làm gì con bé vậy đó.”

“Haha, chú cứ nói đùa ạ. À cháu có bóc quýt rồi ạ, chú có muốn ăn không ạ?”

“Không cần đâu, cháu cứ ăn đi, hôm nay đi chơi với Trần Nhất Nhiên cả ngày chắc cũng mệt rồi hả?”

“Cũng được ạ, bọn cháu chơi rất vui ạ.”

Trần Tuý với lấy quả quýt trên tay cô bỏ vào miệng: “Bố không ăn để anh ăn. Ừm, thật là ngọt.”

“À, bố thấy quả gì tiểu Điềm bóc con ăn đều sẽ thấy ngọt thôi.” Ông Trần không nhịn được nói, “Muốn ăn quýt cũng không biết đường tự mà bóc.”

Mẹ Trần Tuý nói: “Ông còn không biết xấu hổ mà nói nó, ông không phải cũng như thế sao? Cái này người ta gọi là cha nào con nấy đó.”

“Hừ, cái bà này…” Ông Trần cau mày nói được nửa câu lại nuốt trở lại, “Bỏ đi, tôi không thèm tranh luận với bà. Lần trước chúng ta cũng đã bàn bạc xong rồi, về sau có chuyện gì chúng ta cứ lấy tài liệu và luận văn ra nói chuyện, không cần phải đấu khẩu vô vị nữa.”

“Ông nghĩ tôi muốn tranh luận với ông sao? Ngón tay khai quật được lần trước còn không phải ông nhìn nhầm sao? Tôi còn phải chịu ấm ức đây này”

Chân Điềm nghe bọn họ bắt đầu thảo luận hết từ ngôi mộ này lại sang ngôi mộ khác, cô cảm thấy bố mẹ Trần Tuý hoàn toàn không giống chút nào so với tưởng tượng của cô cả.