12 Độ Ngọt

Chương 36: Em sẽ chia cho anh một nửa chếc giường




Điểm quan trọng khi dùng bia phối hợp với các món ăn là để cân bằng và hỗ trợ hương vị cho nhau.

Chẳng hạn như lúc ăn những món thanh đạm thì tốt nhất không nên kết hợp với bia có vị nồng, bởi như thế sẽ làm giảm hương vị của món ăn; hoặc là khi ăn các loại thịt cừu bò nướng thì nên chọn bia ôn hoà, bởi loại bia này có thể trung hòa độ ngấy của dầu mỡ rất tốt.

Ở quán, Chân Điềm cũng thường giới thiệu món ăn kết hợp bia cho khách. Bữa ăn cô làm cho Trần Tuý hôm nay chính là đỉnh cao của những gì cô đã học được.

“Salad thịt cừu phô mai cùng với bia lúa mì, bò bít tết lát dày với Scottish Ale, canh rau thịt bò với American Stout, à còn một món tráng miệng lát nữa sẽ bày lên!” Chân Điềm dọn hết tất cả các món lên trên bàn.

Trần Tuý nhìn đĩa và ly được chất đầy bàn thì nhìn Chân Điềm, hơi bất ngờ: “Trông rất ổn.”

Salad xanh xanh đỏ đỏ, phối hợp màu sắc trông rất hài hòa tươi mát. Miếng bò bít tết được bày trên đĩa có hành lá và bông cải dùng làm vật trang trí xung quanh. Nước sốt cũng đậm đà không bị vón cục.

“… Đây chỉ là trình độ bình thường của em, mà em cũng chỉ làm phòng bếp lộn xộn chút thôi!” Hình tượng của cô trong lòng anh là thế nào vậy?!

Trần Tuý cười rồi nhấp một ngụm bia lúa mì: “Bia này là em mang đến à?”

“Vâng, có mấy loại em tự ủ, mà cũng có vài loại em mang từ quán đến. Còn món ăn thì đều từ tủ lạnh mà ra, anh mua nguyên liệu quá đầy đủ luôn.”

Trần Tuý nhướng mày nhìn cô: “Vì em nên anh đi siêu thị mua sắm đấy.”

Chân Điềm cong môi ngồi xuống đối diện với anh: “Vậy mà chúng ta cũng thật sự ăn được nhiều như vậy nha, cũng gần hết rồi đó.”

Trần Tuý cười nhẹ, sau đó cầm nĩa lên nếm thử món salad: “Chủ yếu là cho em ăn.”

“…” Chân Điềm im lặng một hồi rồi quyết định không cần chấp nhặt với anh, “Ăn ngon không?”

“Salad dễ làm nên chắc sẽ không làm hỏng đâu đúng không?” Trần Tuý hỏi ngược lại.

“Ặc.” Chân Điềm đẩy miếng bít tết đến trước mặt anh, “Vậy anh nếm thử món bít tết rán của em đi.”

Trần Tuý ngoan ngoãn cầm dao nĩa lên, trước khi cắt miếng bít tết, anh ngước mắt nhìn Chân Điềm: “Vừa nãy anh mới thấy hình như chảo có bị cháy.”

“… Khụ khụ.” Chân Điềm ho khan hai tiếng rồi bình tĩnh nói: “Miếng bị hỏng đang trong đĩa của em, còn của anh là miếng hoàn hảo.”

Trần Tuý cười, sau đó cắt miếng bít tết cho vào miệng. Chân Điềm nhìn anh không chớp mắt, rồi cô thấy anh cong môi nở một nụ cười, “Rất ngon.”

“Thật hả?” Cuối cùng cô cũng nghe Trần Tuý khen cô, Chân Điềm nóng lòng cầm dao nĩa lên, bởi cô muốn nếm thử thành quả lao động của mình.

Trần Tuý lại cắt một lát bít tết rồi đưa đến miệng Chân Điềm: “Ăn miếng của anh đi, chẳng phải của em bị khét à?”

Đã lâu rồi Chân Điềm không được người khác đút cho ăn, nên hành động này của Trần Tuý khiến cô hơi ngại ngùng. Cô nhìn anh một chút, sau đó há miệng ăn lát bít tết, “Ôi, ngon quá! Em đúng là thiên tài, cái gì cũng biết làm!”

Trần Tuý nhìn cô, trong mắt đều là ý cười. Anh rút ​​dao nĩa về cắt lát bít tết khác rồi lại đút cho Chân Điềm: “Ăn thêm một lát.”

Chân Điềm làm theo.

Trần Tuý như bị nghiện vậy, anh không biết mệt, tiếp tục đút cho cô miếng thứ ba.

Cuối cùng Chân Điềm cũng nhận ra có gì đó không đúng, “Anh không thích ăn hả? Sao anh lại đưa em ăn hết?”

Trần Tuý nói, “Nó rất ngon, nhưng anh nghĩ cho em ăn sẽ vui hơn so với việc anh tự ăn.”

“…” Chân Điềm đẩy tay anh về, “Em rán bít tết là để cho anh ăn mà!”

Trần Tuý cười rồi cho lát bít tết vào miệng mình.

Sau khi ăn xong các món trên bàn, Chân Điềm mang món tráng miệng cuối cùng ra, “Mousse Chocolate kết hợp với bia anh đào chua.”

Trần Tuý dùng hai tay chống cằm, nghiên cứu Mousse Chocolate trước mặt: “Cái này cũng là em làm sao?”

Điểm tâm ngọt sẽ mất rất nhiều thời gian để làm, từ lúc sáng cô đã chuẩn bị nhiều đồ như vậy rồi.

Chân Điềm ho một tiếng rồi lấy di động ra gõ vài cái, sau đó đưa cho Trần Tuý xem: “Em đặt ở ngoài, chứ bây giờ kỹ năng làm bánh của em chưa được bật nên hẹn lần sau sẽ làm cho anh ăn.”

Trần Tuý nắm chặt tay cô rồi nói: “Để lần sau anh làm cho em, anh biết làm.”

Chân Điềm chớp mắt cười với anh: “Được.”

Sau khi ăn xong, tiếp theo bọn họ sẽ vượt khó khăn gian khổ dọn dẹp bếp. Chân Điềm thấy thật xấu hổ khi phòng bếp loạn như vậy, nên khi Trần Tuý nói anh đi dọn dẹp thì cô liền đi theo.

“Hai người dọn sẽ nhanh hơn.” Chân Điềm xắn tay áo bắt đầu thu dọn đống xoong nồi chảo lộn xộn trên bàn kia.

Không khí của hai người trong phòng bếp hoà hợp đến lạ thường, Trần Tuý cũng không từ chối nữa: “Ừ, vậy em dọn dẹp chỗ đó đi, anh đi rửa bát.”

“Ừm.”

Trần Tuý đeo găng tay vào, sau đó bỏ tất cả chén đĩa bẩn vào bồn rửa, “À, hôm nay Đặng Lệ Dương quay lại làm việc nên anh sẽ không phải dẫn thay bản tin buổi trưa nữa, thời gian sẽ thoáng hơn chút.”

“Ồ, vậy anh Đặng đã khỏi chưa ạ?” Chẳng phải có câu gân cốt trọng thương phải mất trăm ngày sao? Thế mà đã quay lại làm việc rồi? Quả là một nhân viên gương mẫu.

Trần Tuý nói: “Vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng ảnh hưởng cũng không đáng kể.”

“Ôi vậy thì tốt, mà anh ấy với chị Miêu Miêu thế nào rồi ạ?”

“Lý Miêu?” Trần Tuý cười, “Cô ấy đi du lịch với đồng nghiệp, một ngày đăng lên trang cá nhân mười bài cho Đặng Lệ Dương xem.”

“…” Anh Đặng quả là thê thảm.

Bảo sao lại phải dùng công việc để chữa lành nỗi đau của mình.

“Khi nào có thời gian chúng ta cũng đi du lịch đi.” Trần Tuý bỗng nói thế, Chân Điềm nhìn anh, cố ý thở dài: “Em sao cũng được, nhưng có ai đó bận rộn như thế thì làm sao có thời gian đi du lịch nhỉ?”

Trần Tuý quay đầu nhìn cô cười, “Rốt cuộc em cũng nhớ đến việc phàn nàn anh rồi à?”

“Nghe anh nói thế, như là anh đợi câu này rất lâu rồi?”

“Bình thường bạn trai quá bận rộn thì bạn gái sẽ phàn nàn đúng không?” Anh vẫn luôn lo lắng rằng anh bận rộn với chương trình mới sẽ khiến Chân Điềm cảm thấy anh bỏ bê cô, hơn nữa hai người cũng chỉ mới bắt đầu yêu nhau. Nhưng Chân Điềm chưa từng phàn nàn với anh lần nào, Trần Tuý không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cô không muốn ở bên anh một chút nào luôn sao?

Chân Điềm nói: “Em thấy anh đi làm về mệt, nên sao em có thể nhẫn tâm làm phiền anh nữa chứ!” Cô đặt bát đĩa Trần Tuý rửa sạch vào tủ rồi đi đến cạnh anh, “Nhưng anh có thời gian đi du lịch với em thật à?”

“Đi gần thì vẫn được, còn đi xa thì…” Trần Tuý nói đến đây thì dừng lại, anh hơi cúi người ghé vào tai Chân Điềm nói nhỏ, “Đợi đến khi chúng ta kết hôn rồi đi.”

Chân Điềm mím môi, lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.

Nhờ hai người cùng làm nên cuối cùng căn bếp cũng trở lại như cũ, Trần Tuý thấy Chân Điềm ngáp một cái nên bước tới gần cô nói: “Nếu em buồn ngủ thì ngủ trưa chút đi.”

“Vâng.” Chân Điềm gật đầu, “Mà anh không ngủ hả?”

Trần Tuý chớp mắt nhìn cô: “Em đang mời anh đấy à?”

… Không, cô chỉ đang nói mình đi ngủ bình thường thôi.

Trần Tuý dùng một tay kéo cô vào lòng, sau đó cúi đầu nhìn cô, “Anh quen ngủ trưa trên giường rồi.”

“Ồ …” Chân Điềm nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của anh, “Vậy em chia một nửa giường cho anh.”

Trần Tuý chậm rãi cong môi: “Đồng ý.”

Nói ngủ trưa cho đã xong, sau khi Trần Tuý nằm xuống cũng vẫn không ngủ được. Chân Điềm nhắm mắt, cảnh báo bản thân đừng suy nghĩ lung tung.

Nhưng ánh mắt của Trần Tuý quá chăm chú, mười phút trôi qua, đừng nói Chân Điềm đi ngủ, mà dưới ánh mắt đó càng lúc cô càng tỉnh táo hơn.

Cô miễn cưỡng mở mắt nhìn Trần Tuý đang nằm cạnh, “Chẳng phải anh nói muốn ngủ à? Mở mắt thế kia thì ngủ sao được?”

Trần Tuý vẫn đang nhìn cô: “Anh đổi ý rồi, lúc này anh không nỡ đi ngủ.”

Chân Điềm lại bị anh trêu đến mức tim đập nhanh hơn, nếu cứ tiếp tục thế này thì thứ cô cần không phải là chú tịnh tâm, mà chính là viên thuốc trợ tim có tác dụng nhanh.

Cô dứt khoát ngồi dậy rồi nói với Trần Tuý: “Nếu anh không muốn ngủ thì chúng ta làm việc khác đi.”

Trần Tuý cũng ngồi dậy theo, anh vươn tay ôm eo cô, mờ ám hỏi: “Chẳng hạn?”

Chân Điềm cười nhìn anh: “Không phải anh nói em ăn hết đồ trong tủ lạnh rồi sao? Vậy thì chúng ta đi siêu thị thôi!”

“…” Trần Tuý im lặng nhìn cô một lúc, sau đó nhận ra cô đang rất nghiêm túc nên  nói: “Bây giờ anh ngủ còn kịp không?”

“Đã quá trễ, cơn buồn ngủ của em đã bị anh đánh bay mất rồi!” Chân Điềm đứng lên, đẩy anh ra khỏi phòng, “Em thay quần áo xong sẽ ra ngay, anh cũng thay đi.”

Trần Tuý: “…”

Cân nhắc hôm nay Trần Tuý đi làm nên lúc ra ngoài Chân Điềm không cho anh lái xe mà tự mình làm tài xế: “Để em lái xe, anh có thể ngủ trong xe một lát.”

Trần Tuý ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa nhìn cô: “Đau lòng anh à? Vậy chi bằng về nhà ngủ thôi?”

“Ừm, nếu anh buồn ngủ như thế thì mua đồ xong chúng ta sẽ về ngủ.” Dù sao siêu thị cũng gần nhà nên sẽ đi nhanh thôi.

Trần Tuý cười lắc đầu, yên tâm ngồi trên ghế phụ.

Chân Điềm lái xe đến cửa hàng bách hóa Tinh Quang gần khu chung cư, nơi này không lớn bằng cửa hàng chính ở quảng trường Tinh Quang nhưng hàng hóa tương đối đầy đủ. Trần Tuý cũng thích mua đồ ở đây, nhưng thịt nướng Lilith lại không ngon bằng ở cửa hàng chính, nên nếu anh có đưa Trần Nhất Nhiên đi ăn thì anh vẫn sẽ chọn đến cửa hàng chính.

Và cửa hàng chính cũng có thánh địa tráng miệng duy nhất ở thành phố A.

Chân Điềm lái xe rất ổn định nên Trần Tuý ngủ được trên xe một lúc. Sau khi đến nơi, hai người đẩy chiếc xe mua sắm lớn đi vào siêu thị.

“Trông chúng ta như đôi vợ chồng mới cưới vậy.” Lúc đi qua từng kệ hàng, Trần Tuý không khỏi nói đùa một câu.

Chân Điềm thật sự rất dễ thẹn thùng trước mặt anh, anh lấy ví dụ so sánh như thế khiến cô hơi mất tự nhiên nên đành phải tìm thứ khác để chuyển sự chú ý, “Anh mua bò bít tết này đi, em thấy không tệ lắm, chúng ta mua về một ít.”

“Được rồi.” Trần Tuý khom người, lấy hai miếng bít tết trong tủ lạnh rồi bỏ vào giỏ hàng.

“Mua thêm ít sữa chua đi, anh thích vị gì?”

“Nào cũng được, em thích gì thì cứ chọn.”

“Vậy được.” Chân Điềm lấy vài chai sữa chua ngũ cốc trái cây mà cô thích rồi quay sang nhìn anh, “Thiện Thiện thích uống vị gì ạ?”

Trần Tuý cười một tiếng, “Em vẫn còn nhớ thằng bé à?”

Hai ngày này, anh gần như quên mất trong nhà mình còn có một người như thế rồi.

“Chân Điềm?!”

Đột nhiên có tiếng người khiến Chân Điềm dừng chọn sữa chua, cô nhìn Trần Tuý, nhíu mày, “Hình như vừa rồi em mới nghe thấy giọng của bà Vương Thục Trân ấy??”

“…” Trần Tuý yên lặng liếc về phía phát ra âm thanh, sau đó nói với Chân Điềm ở bên cạnh: “Em không nghe lầm.”

Chân Điềm giật khoé miệng, sau đó nhìn theo anh.

Ở phía bên kia, bà Vương Thục Trân đang giẫm đôi cao gót đi như bay về phía bọn họ.