12 Độ Ngọt

Chương 32: Cháu không ở nhà một tuần, cậu có muốn gọi chị Điềm Điềm về đây không




Dù Trần Nhất Nhiên vẫn còn là học sinh Tiểu học nhưng cũng đã có tài khoản Weibo. Nó thường dùng Weibo để chia sẻ trò chơi, thỉnh thoảng còn sẽ đăng về cuộc sống hàng ngày của mình với Trần Tuý.

Sau khi nó trả lời vài người trong phần bình luận thì có mấy cư dân mạng tiện tay vào Weibo của nó xem lại các bức ảnh nó đã đăng. Có ảnh của nó cũng như của Trần Tuý, nên về cơ bản bọn họ xác định được đây chính là tài khoản của ‘con ngoài giá thú’ mà tài khoản nặc danh kia tuôn ra, thế là càng lúc có càng nhiều người chạy vào Weibo của nó xem.

Thấy mọi người đổ xô vào Weibo mình thì Trần Nhất Nhiên dứt khoát đổi dòng giới thiệu trên Weibo thành ‘cháu trai của Trần Tuý’, đồng thời tự nhận mình là hội viên rồi đăng một dòng trạng thái.

Mỗi ngày một tốt: Trần Tuý là cậu tôi, tôi cũng không có người mẹ giàu có, nên đừng có nói chuyện đó ở đây.

Sau khi bài viết được đăng lên, cư dân mạng nhanh chóng đến bình luận, Trần Nhất Nhiên chỉ chọn ra vài bình luận để trả lời lại.

“Cậu là chính chủ à??”

Mỗi ngày một tốt: Đúng vậy

“Rõ ràng có bố nhưng chỉ có thể gọi là cậu, quá thảm.”

Mỗi ngày một tốt: Chỉ có người bị dắt mũi như bạn mới thảm thôi [cười]

“Sao nhóc lại sống với cậu thế?”

Mỗi ngày một tốt: Ba mẹ mất, ông bà ngoại không có thời gian, chỉ có cậu nuôi tôi.

“Tôi không tin nhóc là học sinh Tiểu học, nghe giọng điệu của nhóc người lớn lắm, học sinh Tiểu học chơi Weibo giỏi đến thế sao?”

Mỗi ngày một tốt: Ồ vậy hả? Tôi không chỉ chơi Weibo, mà còn chơi game giỏi hơn cả bạn [cười]

“Hahahahaha, bây giờ học sinh tiểu học đều cao tay cả rồi! Ngày nào chơi game tôi cũng bị học sinh tiểu học mắng (>_<)”

Trần Nhất Nhiên không trả lời bình luận này nữa, mà chỉ ấn thích một cái.

Weibo của Trần Nhất Nhiên bị một vài tài khoản khác chụp màn hình đăng lên. Có người đã lật tung hết Weibo của nó, rồi phát hiện từ đầu nhóc đã gọi Trần Tuý là cậu, và xem như là bằng chứng cho những gì nó nói.

Cái Weibo nho nhỏ của nó lập tức nổi tiếng, và phong cách chững chạc của nó đã thu hút không ít cư dân mạng, hơn nữa nhiều fan nữ của Trần Tuý còn hỏi nó có đang thiếu một người mợ không.

Trần Tuý đã bận rộn cả ngày trong đài, anh vốn không biết mấy chuyện Trần Nhất Nhiên đã làm trên Weibo, là do Đặng Lệ Dương nói với anh, người đã ra viện và đang buồn chán ở nhà. Lúc Trần Tuý về nhà, Trần Nhất Nhiên vẫn còn làm ổ trong phòng lướt bình luận, Trần Tuý đứng ở cửa nhìn nó rồi nói: “Cháu làm bài tập xong chưa?”

Đột ngột có giọng nói vang lên doạ Trần Nhất Nhiên suýt ném điện thoại đi, nó nhìn lại thấy là Trần Tuý thì nhanh chóng nhảy khỏi ghế: “Cậu về lúc nào vậy ạ? Sao cháu không nghe được tiếng gì hết?”

Trần Tuý nở nụ cười: “Cháu mải miết xem Weibo như thế thì làm sao mà nghe được tiếng động.”

“… Hahahaha.” Trần Nhất Nhiên muốn giấu điện thoại đi, nhưng thế này cũng chỉ bịt tai trộm chuông mà thôi. Trần Tuý cũng có di động, chỉ xem Weibo một chút là biết nó đã làm gì trên mạng rồi.

… Nó cảm thấy mình đã làm chuyện tốt.

“Cậu à, là do cháu sợ có người bôi xấu cậu trên mạng mà. Cậu xem, vất vả lắm cậu với chị Điềm Điềm mới ở bên nhau, nếu vì sự việc này mà có hiểu lầm thì không tốt lắm đâu!” Trần Nhất Nhiên vội lấy Chân Điềm ra, chị Điềm Điềm đúng là bùa hộ mệnh để nhóc đối phó với ông cậu này, bách phát bách trúng.

Trần Tuý mím môi, im lặng một lúc, cuối cùng anh nói: “Sau này cháu bớt can thiệp mấy chuyện trên mạng đi. Cậu biết là cháu muốn làm rõ giúp cậu, nhưng chuyện của người lớn, người lớn sẽ tự giải quyết, cháu chỉ cần làm những gì mà trẻ em nên làm thôi.”

“Ồ.” Trần Nhất Nhiên mệt mỏi đáp, “Trẻ con nên làm gì ạ?”

“Làm bài tập.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Nó hỏi làm gì chứ? 🙂

Hôm nay Trần Tuý về muộn, anh tuỳ tiện nấu hai món rồi gọi Trần Nhất Nhiên ra ăn tối. Trần Nhất Nhiên xới cơm trong bát, nhưng vẫn không buông được chuyện Weibo: “Cậu, chuyện Weibo có ảnh hưởng đến chương trình mới của cậu không?”

“Không có, cháu vẫn nên quan tâm đến việc học của mình có bị ảnh hưởng hay không thì hơn.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Nó và thêm ít cơm rồi nhìn Trần Tuý nói: “Vậy chị Điềm Điềm và người nhà chị ấy có hiểu lầm không ạ?”

“Không có, cậu thấy cháu hỏi thế như đang vũ nhục sự thông minh của họ vậy.” Trần Tuý nói xong, anh dừng lại rồi nhìn Trần Nhất Nhiên, “Nhưng lần sau cậu sẽ tìm thời gian đưa con đi gặp người nhà cô ấy.”

“Dạ?” Trần Nhất Nhiên dù hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ nguyên nhân. Nếu chị Điềm Điềm và cậu muốn sống với nó sau khi kết hôn, thì bố mẹ của chị Điềm Điềm chắc chắn sẽ muốn gặp nó, “Vâng, nhưng tuần tới là tuần sinh hoạt ở trường của cháu.”

Thằng bé nhắc tới chuyện này, Trần Tuý mới nhận ra suýt nữa mình đã quên mất: “Nhanh vậy?”

Tuần sinh hoạt ở trường là để rèn luyện khả năng tự chăm sóc bản thân của các bạn nhỏ, mỗi học kỳ một lần. Tuần sinh hoạt sẽ tổ chức cho các bạn ở cùng nhau, không có sự chăm sóc của cha mẹ, sống và học tập một mình trong một tuần. Đối với các em nhỏ đây quả là một trải nghiệm hiếm có, và cũng là một khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn cho các bậc cha mẹ.

“Vậy đợi cháu về rồi chúng ta sẽ bàn thời gian sau.” Dù sao việc này không vội.

“Vâng.” Trần Nhất Nhiên gật đầu, sau đó nhìn anh hỏi: “Cậu ơi, cháu không ở nhà một tuần, cậu có muốn rủ chị Điềm Điềm đến đây không?”

Trần Tuý dừng đũa, đưa mắt liếc thằng bé, “Cháu học cái này ở đâu vậy?”

“Cái này còn cần phải học ạ? Nó là bản tính của con người đó!”

“Ồ, vậy sao?” Ánh mắt Trần Tuý còn sắc bén hơn cả vừa rồi, doạ Trần Nhất Nhiên sợ tới mức ngậm miệng rồi cúi đầu ăn cơm.

Bàn ăn yên tĩnh đi, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau, Trần Tuý gắp một đũa đồ ăn lên, nhưng đầu óc cứ xoay quanh đề nghị của Trần Nhất Nhiên, không thể dừng lại được.

Anh phải thừa nhận rằng anh đã động lòng rồi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Trần Tuý dựa vào gối do dự hồi lâu, cuối cùng gửi cho Chân Điềm một tin nhắn: “Ngày mai chúng ta gặp nhau không?”

Chân Điềm đang nghe Chu Linh kể về người khách hàng đẹp trai của cô ấy thì ngay khi Trần Tuý gửi tin nhắn đến, cô đã ngắt lời Chu Linh: “Đợi chút, tớ trả lời tin nhắn đã.”

“…” Chu Linh đành phải nuốt lời nói xuống lại.

Xem xong tin nhắn của Trần Tuý, Chân Điềm trả lời: “Có ạ ^ _ ^”

Trần Tuý: Em có thể đến đây vào giờ ăn trưa không? Thời gian nghỉ của anh không nhiều lắm.

Chân Điềm biết lần này anh rất bận rộn chuẩn bị cho chương trình mới, bởi vì Đặng Lệ Dương vẫn đang nghỉ phép, nên anh còn phải thay phiên phụ trách bản tin buổi trưa, nghĩ đến đây cô càng thương anh hơn.

Chân Điềm: Được được, em đến đài truyền hình tìm anh ^ _ ^

Chân Điềm: Học trưởng nghỉ ngơi sớm nha! Đừng nghịch di động nữa, đi ngủ nhanh đi.

Trần Tuý: Sao em vẫn cứ gọi anh là học trưởng thế?

Chân Điềm không ngờ anh bỗng quan tâm đến điều này, nên cô không biết đáp lại anh thế nào.

Chân Điềm: Vậy anh muốn em gọi là gì?

Trần Tuý: Gọi thân mật chút

Chân Điềm: “…”

Cô không gọi được! Ngay cả viết cũng không thể!

Trần Tuý thấy cô đột nhiên im lặng thì không thể nín cười: “Không trêu em nữa, anh đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Anh gửi tin nhắn thoại, trong quán của Chân Điềm khá ồn ào nên cô vặn âm thanh hết cỡ rồi kề sát vào tai để nghe, nhưng cô vẫn không nghĩ mình có thể nghe rõ. Quên đi, chúc ngủ ngon của anh cứ để về nhà ngủ rồi nghe vậy.

Cô cũng gửi cho Trần Tuý một cái biểu cảm chúc ngủ ngon, sau đó cười tít mắt đặt di động xuống.

“Người đang yêu thật là đáng sợ.” Chu Linh thở dài từ tận đáy lòng, “Uống được một nửa, ngẩng đầu nhìn thấy bà chủ đang đứng đằng kia cầm điện thoại cười khiến tôi đây hoảng sợ quá đi thôi.”

A Trung cũng cảm thấy thế, lời bà chủ từng nói có thể cả đời này cô sẽ không tìm được bạn trai vẫn còn văng vẳng bên tai anh. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã trở thành một người phụ nữ thỉnh thoảng cười ngây ngô với điện thoại của mình rồi.

Chân Điềm không quan tâm bọn họ đang chế giễu, “Tớ biết các người đang ghen tị, hừ, đồ FA.”

“Haha, cậu có bản lĩnh thì đi treo một tấm bảng trước cửa, trên đó ghi là ai FA thì không được vào đi!” Chu Linh tức giận, cô và Chân Điềm sống nương tựa vào nhau đã lâu như thế, cũng đều không tìm được một nửa phù hợp với mình, thế mà bỗng dưng Chân Điềm lại tạo phản!

“Tớ mới không làm vậy.”

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Chân Điềm, Chu Linh thấy mặt cô càng đáng ghét hơn: “Chẳng phải hôm nay trên Weibo đồn ầm lên nói học trưởng của cậu có con ngoài giá thú với một phụ nữ giàu có à?”

Chân Điềm bĩu môi nhìn cô nói: “Đừng có mà khích bác, nói thật cho cậu biết, người phụ nữ giàu có đó chính là tớ.”

“Ôi, cậu đang dát vàng lên mặt mình đấy à?” Chu Linh nhấp một ngụm bia, cầm đũa gắp thức ăn trong đĩa, “Trong Weibo của cậu bé cháu trai kia, còn có một đám người đổ xô đến đòi nhận là mợ thằng bé nữa kìa.”

Chuyện này Chân Điềm cũng biết, dù sao cô vẫn luôn chú ý tới động tĩnh trên Weibo, nhưng một người hào phóng như cô sẽ không chấp nhặt với mấy cư dân mạng ảo tưởng này, “Cậu cũng từng nói rồi đó, bọn họ chỉ có thể có người trên giấy, mà tớ thì có được người thật.”

Chu Linh: “…”

Xác nhận quan hệ rồi thì buông thả hơn trước kia luôn!

Cô nhìn Chân Điềm, nhiều chuyện hỏi: “Cậu với học trưởng đến đâu rồi?”

Chân Điềm vẫn không mặt dày nổi, hơi xấu hổ: “Liên quan gì tới cậu? Lo uống bia đi!”

“Ôi, mặt cậu như đỏ lên rồi kìa, hôn rồi đúng không? Kế tiếp nên là… hmm?” Chu Linh ném cho cô một biểu cảm mà chỉ người lớn mới có thể hiểu được.

Chân Điềm khịt mũi, gắng gượng chống đỡ, nói: “Từ nay về sau tớ sẽ treo một tấm bảng, trên đó ghi là trò chuyện với tớ sẽ phải trả tiền!”

“Thôi, cậu đừng nói là không muốn.” Đôi mắt của Chu Linh nhìn thấu quá nhiều điều.

“…” Chân Điềm nghiêng đầu nói với A Trung ở đằng kia, “A Trung, cậu tới chào hỏi vị khách này đi.”

Chu Linh nhìn theo bóng lưng cô rồi bật cười thành tiếng.

Một đêm trôi qua, hot search của ngày hôm trước đã im ắng đi rất nhiều. Danh sách hot search trên Weibo cũng đã thay đổi, nên mọi người lại có những điểm nổi bật mới để theo dõi, chẳng biết mệt mỏi là gì. Vốn là người làm về tin tức, biết rõ những chuyện này nên Trần Tuý vô cảm tắt Weibo rồi đi làm như bình thường.

Hôm nay lúc họp, anh phát hiện Lư Phàm không đến, Điền Sâm cũng không giải thích nhiều mà chỉ nói hai ngày này Lư Phàm có việc nên đã xin nghỉ, còn công việc của anh ta đã được giao cho người khác. Ông ấy nói vậy nên mọi người cũng chỉ nghe, chứ không ai hỏi nhiều.

Lúc trưa Chân Điềm đến tìm Trần Tuý ăn cơm thì hiển nhiên đã thu hút các đồng nghiệp vây xem. Chuyện MC Trần yêu đương, ai cũng đã từng nghe, nhưng chưa ai nhìn thấy cô bạn gái trong truyền thuyết của anh trông như thế nào.

Vất vả lắm mới có cơ hội nên mọi người đều ngửa cổ nhìn ra, Trần Tuý với Chân Điềm cũng không ở đây quá lâu, bởi anh kéo cô đến một nhà hàng gần đó.

“Xin lỗi em, đồng nghiệp của anh hơi nhiều chuyện.” Trần Tuý và Chân Điềm ngồi xuống bàn ăn, rồi anh tiện tay đưa thực đơn cho Chân Điềm. Chân Điềm cầm thực đơn, lắc đầu nói: “Không sao, mà em còn thích đến đài truyền hình của anh. Anh biết không, vừa nãy em còn gặp được Ôn Khả ở cửa nhà vệ sinh nữa! Đó là nữ chính đóng ‘Hành trình cuối cùng’ ấy!”

Trần Tuý cười nhẹ: “Ừm, anh biết, hôm nay cô ấy có chương trình ghi hình ở đây.”

“Wow, bên ngoài trông cô ấy cực kì xinh đẹp, thật ngưỡng mộ với người làm ở đài truyền hình như các anh nha, được nhìn thấy người nổi tiếng mỗi ngày.”

Trần Tuý hỏi cô: “Em cũng theo đuổi idol nữa à?”

“Cũng không phải, nhưng gặp được người nổi tiếng thì sẽ kích động mà!” Chân Điềm vừa nói, vừa đưa món mình gọi cho người phục vụ.

Trần Tuý nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi, còn Chân Điềm uống một ngụm nước rồi nói với anh: “Anh muốn nói gì hả? Chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện Weibo ngày hôm qua? Đài truyền hình gây khó dễ cho anh sao?”

“Không có, chuyện hot search đã được giải thích rõ ràng, vốn dĩ chỉ là chuyện vớ vẩn.” Để giảm bớt nỗi căng thẳng trong lòng, Trần Tuý cũng uống một ngụm nước, “Tuần sau Trần Nhất Nhiên sẽ tham gia tuần sinh hoạt ở trường, vắng nhà một tuần, đợi thằng bé về anh sẽ tìm thời gian để hẹn gia đình em ăn cơm.”

“Được ạ, tuần sinh hoạt là thế nào vậy?” Chân Điềm rất quan tâm đến tuần sinh hoạt mà Trần Nhất Nhiên tham gia.

Trần Tuý nói: “Nó được nhà trường tổ chức, mỗi học kỳ một lần, nhằm nâng cao ý thức độc lập của trẻ em.”

“Phụt.” Chân Điềm không nhịn được cười thành tiếng, “Em nghĩ thằng bé đã đủ độc lập rồi.”

…Đúng vậy, vấn đề của Trần Nhất Nhiên là thằng bé quá độc lập. Trần Tuý cũng cười theo, cuối cùng cũng nói ra điều mình luôn kiềm nén trong lòng, “Tuần sau em có muốn đến nhà anh… chơi không?”

Cuối cùng, Trần Tuý đã thay từ ‘ở’ thành từ ‘chơi’.