Việc nhẹ lương cao
"Bạch Dương này, có phải chúng ta đều chỉ đang làm vai phụ cho người khác không?"
Cô ấy cắn một miếng cookie cream lạnh, cười gật đầu:
"Bây giờ anh mới nhận ra à?"
Một bên chân mày của Song Tử nhướn lên cao, trông đầy ủ rũ:
"Tại sao chứ? Chẳng phải một nửa số nữ chính của câu chuyện này đều thích anh sao?"
"Cho dù tất cả mọi người đều xoay quanh anh, cũng đâu có nghĩa anh là vai chính? Huống chi vai phụ trong câu chuyện này thì đã sao? Quan trọng là chúng ta đóng vai chính trong cuộc đời của chính mình."
Đừng chỉ nhìn người khác, hãy tập trung vào bản thân.
***
Mười bốn độ. Đúng là thời tiết hoàn hảo cho một lễ Giáng sinh.
Kim Ngưu kéo lại vạt áo lông đen hơi sờn, ôm chặt xấp đề cương trước ngực, chuẩn bị tinh thần hít sâu một hơi rồi gõ cửa.
Thầy Sư Tử có một phòng làm việc nho nhỏ nằm sát bên khu thư viện khoa Luật, nơi cuối hành lang, trong khu nhà với lối kiến trúc hơi hướng cổ điển được giữ lại từ một khối kiến trúc từ thời thuộc Pháp, được trang trí bằng những viên gạch hoa kiểu cũ và những hàng lan can trạm trổ trắng tinh. Lúc cô bước vào, thầy Sư Tử ngồi xoay nghiêng trong ghế bành, bên cạnh tủ sách sơn màu gỗ trầm, sau lưng là khung cửa sổ hình vòm nhìn sang khu dân cư mọc sát khuôn viên trường Hoàng Đạo. Chẳng biết hoa giấy nhà nào ngoài đó dám liều lĩnh vươn cả vào đây, để lại mấy nhánh cây xanh rờn trên những thanh chắn song uốn hình hoa tám cánh.
"Em chào thầy ạ."
Hôm nay Kim Ngưu tới nộp đề cương môn Pháp luật kinh doanh. Lẽ ra đề cương này phải nộp từ một tuần trước rồi, song vì lý do sức khỏe, cô vẫn được thầy Sư Tử đặc cách gia hạn thêm một tuần. Thế nên bản đề cương vốn dĩ đã xong từ một tuần trước, lại có thêm bảy ngày để sửa sang tút tát lại một lần.
"Ừ." – Sư Tử lơ đãng đáp, ngón tay dài lướt vội trên bàn phím máy tính. – "Hôm nay em có bận gì không?"
Kim Ngưu do dự trả lời:
"À, em cũng không bận lắm ạ..."
"Tối nay có vũ hội của trường, em không đi à?"
Cô cũng không biết Sư Tử chỉ là thuận miệng hỏi, ngập ngừng hồi lâu mới tìm ra một cái lý do thoái thác nghe có vẻ hợp lý nhất:
"Dạ không thầy ạ, chân em cũng vừa mới khỏi."
Bấy giờ thầy Sư Tử mới ngẩng lên:
"Có còn phải bôi thuốc không? Mà em đứng đó làm gì? Chân cẳng đã như vậy thì ngồi xuống đi."
Kim Ngưu cười đến méo xệch cả mặt. Cô thực sự không muốn ngồi, cô chỉ muốn nộp bài rồi về thôi có được không?
"Thầy ơi em..."
"Ngồi chờ thầy một lát. Nếu không bận gì thì thầy chữa đề cương của em luôn. Ngày mai thầy phải nộp điểm giữa môn của các bạn rồi."
"Bình thường ngày hội của trường đều mời các thầy đi mà. Sao thầy cũng không đến ạ?"
Sư Tử nhấp một ngụm cà phê hãy còn bốc khói, chỉ cho cô một tập giấy tờ lộn xộn cao ngang đầu.
"Trong hôm nay thầy phải nhập xong hết điểm của mấy lớp này, nhưng tối nay thì thầy phải đưa thầy Phong Long của bọn em đi gặp hai anh chủ đất nữa, còn không biết khi nào mới xong, em nói xem? Trong bình có trà hoa cúc mới pha, em tự lấy nhé."
Kim Ngưu bấy giờ mới nhớ ra, vì muốn thầy Phong Long không thể đến tham gia đêm hội, đám Bạch Dương đúng là đã nhờ thầy Sư Tử dụ thầy ấy đi chỗ khác đúng ngày hôm nay. Dĩ nhiên vì chuyện này không liên quan đến mình, cô đã sớm quẳng nó ra sau đầu từ lâu rồi.
"Thầy đồng ý rồi mà? Đừng tưởng em không biết nhé, chuyến này mà được việc thầy còn được trả hoa hồng nữa, bọn em chỉ giúp thầy thôi. Việc nhẹ lương cao còn gì!" - Cô bĩu môi cười nói, hình như đột nhiên nghĩ ra cái gì, hai ngón tay trỏ vô thức chọt vào nhau – "À... thầy ơi, có phải hoa hồng của nghề này rất cao không ạ?"
Khuôn mặt đăm chiêu nãy giờ của thầy lúc này mới giãn ra, bật cười. Nếu không phải tính khí thầy ấy khó chịu, Kim Ngưu rất muốn thừa nhận giọng cười của Sư Tử thực sự dễ nghe.
"Em hỏi làm gì? Muốn tranh với thầy à?"
"Em... chỉ hỏi thôi mà. Em muốn tranh cũng làm gì có cửa?"
Thầy Sư Tử đứng dậy rời khỏi chỗ, vừa đi vừa tranh thủ xắn lại tay áo sơ mi đen. Nếu không phải thầy ấy còn mặc thêm một chiếc gile len xám có viền cổ kiểu Anh bên ngoài thì bộ cánh đen thui kia chắc cũng ton-sur-ton với Kim Ngưu lắm.
"Thầy cũng không biết nữa. Bạn của thầy làm nghề này thì thu nhập khá cao, nhưng cao hay thấp thì còn tùy thuộc vào nỗ lực mỗi người. Làm nghề gì cũng vậy thôi, không có việc nhẹ lương cao, càng không chuyện em chỉ ngồi một chỗ không làm gì mà người ta lại tự nhiên trả lương cho em cả." – Sư Tử nói đoạn ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh Kim Ngưu – "Đưa thầy đề cương của em xem nào."
Tập đề cương này ban đầu có mười tám trang, sau Kim Ngưu cảm thấy mười tám trang chữ này có lẽ không xứng với thời gian gia hạn tận một tuần của thầy Sư Tử, nên cô đã lặng lẽ viết thêm mười trang nữa thành hai mươi tám trang, dài ngang ngửa một bài luận văn tốt nghiệp. Sư Tử lật nhanh qua một lượt, lông mày nhướn thật cao xem chừng rất ngạc nhiên.
"Em viết cái gì thế này?"
Kim Ngưu buột miệng đáp:
"Đề cương ạ."
"Dài quá. Không cần thiết." – Nói rồi thầy giở lại một trang chữ dày đặc, dứt khoát thêm cho hai dấu gạch chéo đỏ tươi – "Ngắn gọn súc tích đủ ý là được. Thầy cần bọn em hiểu được bài, không cần bọn em chém gió đâu."
Kim Ngưu lòng đau như cắt nhìn mấy nghìn chữ cô vất vả lắm mới nặn ra được cứ thế bị thầy Sư Tử vứt bỏ, ngập ngừng nói:
"Nhưng em thấy bình thường bài càng dài các thầy cô càng chấm điểm cao mà?"
"Vậy kỳ sau em có thể đăng ký học lại các môn của thầy cô đó, nhé."
Kim Ngưu im lặng. Được rồi, thầy là thầy giáo, thầy có quyền.
"Xong rồi. Tuy có hơi dài nhưng ý chính vẫn nêu được, thầy để em tám điểm rưỡi. Về nhà thêm cho thầy hai mục thầy ghi ở đây, lập luận phải viết logic hơn, cái này hơi chung chung, ngoài ra thì lấy nhiều dẫn chứng cho thầy nữa..."
Sư Tử nói tới đây thì ngừng lại, lấy ra điện thoại trong túi quần. Màn hình hiển thị một cuộc gọi đến. Cô bỗng dưng tò mò: rõ ràng là chế độ im lặng, làm thế nào mà thầy biết được đang có cuộc gọi đến vậy?
"Ồ đã năm giờ chiều rồi cơ à? Được, vậy tôi qua ngay."
"Thầy phải đi rồi ạ? Vậy em xin phép về trước nhé."
Thầy gật đầu. Kim Ngưu vừa ra tới cửa, bỗng nghe Sư Tử gọi trở lại:
"Khoan đã, em vừa nói tối nay em có thời gian phải không?"
Cho nên mãi đến tận tám giờ tối, mặc kệ tiếng nhạc xập xình vọng ra từ tòa hội trường lớn trong đại học Hoàng Đạo, Kim Ngưu vẫn ngồi một mình trong căn phòng cuối hành lang khoa Luật, miệt mài nhập điểm.
"Thuê em nhập liệu cho thầy, một nghìn một đầu điểm. Em nhập được đến đâu thì nhập, khi nào thầy về sẽ trả tiền cho em."
"Em nhận."
Việc nhẹ lương cao – cần gì phải suy nghĩ? Kim Ngưu vừa làm vừa chơi, ba tiếng đồng hồ đã nhập được ba trăm đầu điểm, thu nhập cao gấp năm lần đi làm thêm ở nhà hàng cũ của cô rồi.
***
Cùng lúc đó, trước cửa hội trường lớn của Đại học Hoàng Đạo tối nay đám đông tụ tập thành đàn, người nào người nấy trang điểm cầu kỳ, quần áo xúng xính. Song Tử mặc một bộ suit trắng tinh, tóc vuốt keo bóng lộn, mái đầu cao ngất nổi bần bật giữa một rừng hoa thơm cỏ lạ, một ly mocktail nhẹ nhàng kẹp giữa hai ngón tay, đi đến đâu liền thu hút sự chú ý đến đấy. Hôm nay Song Tử được mời đến với tư cách khách mời danh dự, phận sự duy nhất chính là trao giải chung kết King and Queen của tối nay. Vâng, anh chính là Mr. King của năm ngoái.
"Anh Song Tử!"
"Anh Song Tử kìa..."
"Hello anh."
Trong hội trường bật đèn vàng hơi tối, con người phải dựa vào màu son để nhận diện người khác như Song Tử không phân biệt được ai, chỉ có thể gật đầu giả vờ cười trừ, thành thạo đến nỗi tất cả mọi người đều tự động coi nụ cười này của anh thành một lời hồi đáp thân mật.
"Hôm nay anh đẹp trai quá."
"Cà vạt đẹp đấy, mua ở đâu hả mày?"
"A, thằng Song Tử đây rồi, lát nữa phải uống với tao! Lâu lắm rồi mới gặp."
Song Tử bấy giờ mới biết mình quen thật là nhiều người. Nhiều người như vậy, lại chẳng có mấy người anh nhớ được mặt, nhớ được tên, càng chẳng nói đến chuyện thân thiết. Đèn sân khấu chuyển thành màu xanh lam, tầm mắt Song Tử dừng lại ở nơi góc phòng, Ma Kết, Nhân Mã và Bảo Bình đứng chụm lại một chỗ, cười đến nỗi mắt cũng không mở ra được. Anh bỗng thầm nghĩ: có khi cũng chẳng phải chuyện gì thú vị.
Chuyện xảy ra gần đây không có nhiều, nhưng chẳng biết tại sao từng việc từng việc một chậm rãi khiến anh ghi nhớ. Nhìn lại những gương mặt lạ lẫm nói nói cười cười giống như bạn thân lâu năm vây quanh, Song Tử liền bất giác mệt mỏi.
Khi Bạch Dương tới kiểm tra đạo cụ cho tiết mục hát nhảy sắp tới, liền bắt gặp Song Tử đang ngồi một mình trên hàng ghế bên cánh gà, nửa người ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi chân dài vắt thành một góc chữ ngũ hoàn hảo lộ ra dưới màu đèn vàng, yên lặng xem điện thoại.
"Ủa sao anh lại ngồi đây? Anh chờ ai à?"
Song Tử ngẩng đầu. Hôm nay Bạch Dương mặc một chiếc váy hoa trắng không cầu kỳ, trang điểm cũng không cầu kỳ, thậm chí còn đi giày thể thao chứ không hề mang giày cao gót, nhìn thế nào cũng khá lạc quẻ so với một rừng hoa thơm cỏ lạ ngoài kia. Anh không biết phải trả lời cô ấy thế nào, chỉ có thể nhún vai mỉm cười.
"Bạch Dương ơi bên đó ok chưa?" – Một tiếng nói xèo xèo vang lên từ bộ đàm. Bạch Dương đáp:
"Đủ hết rồi nhé. Lên sân khấu được rồi."
Đèn vàng tối xuống, thay vào bằng sắc navy tối huyền ảo. Nhóm biểu diễn từ hai phía sân khấu bước lên, bắt đầu bằng một giọng ca nữ cực kỳ trong trẻo. Song Tử bỗng nhận ra mình biết giọng hát này, nhưng không biết người đang hát.
"Nhưng sao anh lại ngồi ở đây mà không ra cùng với mọi người?" – Bạch Dương nhắc lại, giọng nói bị tiếng nhạc nuốt gần hết. Hồi lâu không nghe được Song Tử trả lời, cô liền ngồi xuống bên cạnh, chống tay lên cằm tò mò nhìn anh.
"Sao tự dưng nhìn anh ghê thế? Mặt anh nhọ à?"
Cô ấy nhíu mày, đôi mắt to híp lại thành hình vòng cung:
"Em thấy anh dạo này hơi lạ. Anh có chuyện gì à?"
Song Tử đáp:
"Anh thì làm gì có chuyện gì chứ? Ha ha ha...ha!"
Đúng vậy, không có chuyện gì xảy ra với anh. Cho dù có đi chăng nữa, chơi game một đêm cũng sẽ quên hết. Song Tử là một chàng trai tỏa nắng, bạn bè chưa bao giờ thấy anh buồn, mà quả thực anh rất ít cảm thấy buồn, kể cả thời gian chia tay Thiên Bình năm ngoái.
Bạch Dương bĩu môi với anh, dè bỉu nói:
"Làm gì có ai là không có chuyện gì? Anh không muốn nói với em thôi có phải không? Yên tâm, em Bạch Dương cực kỳ kín miệng." – Nói đoạn cô ấy đưa tay làm động tác kéo khóa trên miệng, làm cho Song Tử dở khóc dở cười, chép miệng phàn nàn:
"Cái miệng của em ấy à, kín đến nỗi vừa nói xong thì hôm sau cả trường đều biết."
Ai ngờ cô bé lập tức sáp lại phía anh, vẻ mặt bỗng chăm chú hẳn lên, thốt ra nguyên một tràng:
"Có nghĩa đúng là anh trai em có tâm sự hả? Em biết ngay mà. Có chuyện gì nói em nghe xem nào? Này, không phải em hóng hớt đâu nhé, anh trai em có chuyện buồn em phải quan tâm chứ. Niềm vui nhân đôi nỗi buồn chia đôi, đời có bao nhiêu ngày vui, hãy chạy ngay đi thôi trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn~"
Song Tử dí ngón tay lên trán Bạch Dương đẩy ra xa, mắng:
"Cái con bé này... nhiều chuyện vừa thôi."
Cô ấy xị mặt tránh khỏi ngon tay trỏ của anh, hất cằm đốp lại:
"Được rồi được rồi em không nhiều chuyện nữa, thế anh trai cười cái đi em xem nào?"
Chẳng có gì đáng cười, thế mà chẳng hiểu sao anh lại bật cười thật.
"Đúng rồi, thế mới là anh trai đẹp trai của em chứ." – Bạch Dương cười híp mắt. Ở khoảng cách gần, lần đầu tiên Song Tử để ý thấy lúm đồng tiền nho nhỏ bên má trái của cô ấy. Có lẽ sau này Bạch Dương trong mắt anh sẽ không còn chỉ là một màu son.
Hội trường bật sáng trở lại, biểu diễn kết thúc chuyển sang một nhịp khúc cực kỳ du dương. Song Tử đột ngột đứng lên bước vào vùng ánh sáng hoa lệ, toàn thân giống như được bao bọc bởi một quầng sáng lấp lánh. Bạch Dương không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ thấy trước mặt một bàn tay thuôn dài chậm rãi chìa ra với mình:
"Này Mù Đường, em học đến môn khiêu vũ chưa?"
***
X's note: Chương này muốn viết xong từ tuần trước, giữa đường lại gặp trục trặc đến bây giờ. Năm 2021 sắp hết rồi. X chúc các bạn năm mới thật nhiều niềm vui và hạnh phúc nha. Nhớ giữ sức khỏe cẩn thận nhé