[12 Chòm Sao] Zodiac Corner

Chương 34




Đống rác

"Prom! Prom kìa!" – Bạch Dương hớn hở quay sang bạn gái thân ái ngồi bên cạnh, nắm tay nhau rú lên một tiếng. – "Có prom rồi!"

Ngồi ở vị trí gần đầu bàn tròn, chàng chủ tịch Hội sinh viên nom có vẻ chững chạc khụ khụ ho hai tiếng. Bạch Dương và cô bạn gái giật mình cúi đầu ngồi im.

Dạ hội thường niên của Đại học Hoàng Đạo luôn được tổ chức vào dịp Giáng Sinh cuối năm, là buổi dạ hội chính thức duy nhất được hội đồng quản lý của trường hỗ trợ, chịu trách nhiệm tổ chức chính là Hội sinh viên. Kế hoạch tổ chức vốn đã có từ sớm, xong đến giờ mới chính thức tuyên bố.

"Bản đề án dự kiến các thầy cô đã thông qua rồi. Hoạt động này mọi năm đều giao cho phó trưởng Hội phụ trách, nên bạn Tâm và bạn Can chuẩn bị cho tốt. Tổng phụ trách của chương trình là thầy An ở phòng Công tác sinh viên, hai đứa chủ động liên lạc trực tiếp với thầy ấy. Bạn Can năm ngoái đã có kinh nghiệm rồi, hướng dẫn cho bạn Tâm."


Hai chị gái một béo một gầy ngồi hai bên anh chủ tịch nhận tập tài liệu, cùng lúc "vâng" một tiếng – nghe có vẻ uể oải. Sau giờ họp Hội, anh chủ tịch bận việc phải đi trước. Đám Bạch Dương được giữ lại để làm kế hoạch tổ chức chi tiết. Bạch Dương được chia vào tổ nội dung, nhiệm vụ chính là lên kế hoạch chương trình chi tiết.

"Thời gian dạ hội là năm tiếng, thời gian ăn uống một tiếng, giao lưu với các thầy cô một tiếng, trao giải hoạt động King and Queen một tiếng. Ngoài ra thời gian văn nghệ một tiếng nữa. Còn lại một tiếng đồng hồ hoạt động tự do, các bạn có ý tưởng gì không?" – Chị gái béo hỏi. Bởi vì khuôn mặt hơi nhiều thịt, nên đôi mắt hơi híp lại, trông có vẻ lười biếng.

"Nhảy tự do có được không ạ? Em thích nhảy tự do."

"Chị ơi, paylak đi ạ!"


"Paylak cho sung chị Can ơi."

Chị gái béo lắc đầu:

"Dạ hội có mời thầy cô, paylak thì không được đâu."

"Thế đợi thầy cô về rồi thì mình làm, có sao đâu?"

Khuôn mặt nhiều thịt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ:

"Không ổn đâu em. Trước đây các anh chị khóa trên nữa cũng làm rồi, nhưng mà sau đấy bị các thầy phàn nàn là đàn đúm nhố nhăng, suýt nữa thì hoạt động năm sau bị hủy mất. Chị không dám đâu."

Bạch Dương có chút thất vọng, vẫn không chịu từ bỏ ý định:

"Không nhảy được thì khiêu vũ đi? Dạ hội mà toàn đến xem ca nhạc thì còn gọi gì là dạ hội?"

"Sợ mọi người ngại thôi. Có phải ai cũng biết nhảy đâu em? Bình thường lúc cho mọi người hoạt động tự do, xong ai cũng ngại ngại chẳng dám nhảy gì cả." – Chị gái béo càng nói trông càng chán nản – "Chị thấy cứ như mọi năm, mình tổ chức trò chơi trúng thưởng gì đó là được rồi. Có quà thì thường mọi người thích hơn."


Cả chiều hôm đó, tâm trạng của Bạch Dương có vẻ không tốt lắm. Song Tử gặng hỏi mấy lần, con bé mới kể cho anh đầu đuôi câu chuyện. Song Tử vẻ mặt thản nhiên nhún vai thở dài:

"Không làm thế nào được đâu em. Cái ông Phong Long ở phòng đào tạo hãm lắm. Người đâu đã xấu còn khó tính."

"Thế tại sao còn phải mời ông ta?"

"Không mời thì kiểu gì cũng sẽ bị kêu là không xem trọng giảng viên đó em, mà mời lão đi thì mệt mỏi. Năm nào đến cũng lên phát biểu cái khỉ gió gì hết tận một tiếng đồng hồ, vừa chán vừa mất thời gian. Đã thế còn soi mói, lúc nào cũng phải ngồi xem đến cuối cơ, xem thì thôi còn chê bai luôn miệng. Lão chính là cái người nói sinh viên đến dạ hội đàn đúm nhăng nhít đấy. Lúc đầu lão đi prom về viết văn tế đăng lên facebook, xong rồi các thể loại phụ huynh người lớn qua đường bắt đầu đổ xô vào mắng hùa. Sau đấy đến lượt mấy anh lều báo lá cải bắt đầu viết bài: nào là thực trạng sinh viên ngày nay, nào là cuộc sống trụy lạc của sinh viên trường đại học hàng đầu... Hồi đấy anh tức quá còn đăng bài dập lại, rồi bị lãnh đạo nhà trường chửi cho một vố. Giờ đến phòng đào tạo vẫn bị lão ghim này."
Bạch Dương đến là cạn lời.

"Em chẳng biết phải nói gì nữa."

Song Tử chép miệng rõ to, vỗ vai cô an ủi:

"Chẳng làm sao được đâu. Con bé Can năm đó cũng dính, nó sợ lão Phong Long lắm, không dám làm gì đâu."

Vừa mới nói xong, ngẩng đầu đột nhiên trông thấy trên hành lanh xuất hiện mấy người, giọng đột nhiên nhỏ xuống:

"Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến thật kìa. Khiếp, ăn gì mà thiêng thế không biết."

Ở đầu kia hành lang, mới bước ra từ phòng làm việc của giảng viên là một thanh niên trẻ măng, dáng người hơi lùn, trên mắt đeo kính cận dày cộp, vừa đi vừa hách dịch quát qua điện thoại. Bạch Dương không tin nổi, ghé tai Song Tử hỏi nhỏ:

"Phong Long trong truyền thuyết đấy à? Sao mà trẻ thế? Em cứ tưởng là ông bụng bia nào râu tóc bạc phơ."

Song Tử ghét bỏ đáp:

"Thế mới hãm. Lão này chỉ hơn mình có bốn năm khóa gì đấy thôi. Nghe nói năm đấy lão vào đại học xong, đăng ký vào câu lạc bộ nào cũng bị từ chối thế là đâm ra hận đời. Sau này thành giảng viên rồi lúc nào cũng tìm đủ cách gây khó dễ."
"Ủa liên quan? Thế mà cũng không ai nói gì à?"

"Ai dám? Lão là đệ tử ruột của cô trưởng phòng Đào tạo đấy. Cũng chẳng ngại kể cho em, con bé Can kia cũng khủng bố lắm đấy chứ chẳng phải dạng vừa đâu, nhưng mà ở đây cũng chẳng làm gì được. Lão mà muốn thì thiếu gì cách hành sinh viên, gõ nhầm cái dấu phẩy thôi là đóng mấy triệu tiền học lại rồi. Kể cả không ảnh hưởng đến kết quả, nhưng cũng rất phiền phức."

Bạch Dương còn đang cúi đầu suy nghĩ, bên kia hành lang xuất hiện thêm một người, gần đây hết sức quen mặt.

"Anh Sư Tử, họp xong rồi à?" – Phong Long vừa mới đó lập tức đổi giọng ngọt xớt. Không phải chỉ có Bạch Dương ngạc nhiên, Song Tử ở cạnh đó cũng phải cười đểu một tiếng.

"Chưa xong, ra ngoài trước có tý chuyện." – Thầy Sư Tử khách sáo đáp một câu, thậm chí còn không kịp dừng lại. Nhưng mà bỏ đi nào có dễ như vậy, chưa được hai bước đã bị Phong Long tiếp tục chặn lại.
"Gần đây anh bận ghê nhỉ, định hẹn anh ra ngoài làm bữa nhậu mà sợ phiền ông anh."

"Nhậu thì không cần. Có chuyện gì cậu cứ nhắn tôi là được rồi."

"Thế sao được. Chuyện miếng đất đó... em muốn hỏi cho kỹ. Vẫn là hôm nào anh có thời gian thì ới em một tiếng. Em có mấy người bạn cũng có hứng thú."

"Ừ được rồi. Thế thì tuần sau đi. Cậu rảnh ngày nào báo tôi trước để tôi thu xếp."

"Thế nhé. Em gọi mấy đứa kia ngay. Tuần sau đấy nhé."

Bạch Dương và Song Tử nhìn nhau, ánh mắt trao đổi. Bọn họ vừa mới phát hiện ra chuyện thú vị gì đó phải không?

***

Sáng thứ Bảy, Bảo Bình dậy sớm làm một mẻ bánh red velvet. Có lẽ lúc pha bột có hơi sao lãng, mẻ bánh đầu tiên bị nhão. Cô làm lại một mẻ bánh thứ hai, lần này thì để trong lò hơi lâu, một góc bánh bị cháy. Bảo Bình cắt bỏ những chỗ xấu hỏng, miễn cưỡng gọt thành một chiếc red velvet tròn, gói lại mang tới cho Xử Nữ.
Hai người hẹn nhau đi xem phim. Rạp phim này ở gần nhà Xử Nữ nên anh ấy không qua đón cô. Bảo Bình tìm một chỗ đậu xe gần thang máy, một đường lên thẳng tầng bảy. Ca chiếu phim buổi sáng lúc nào cũng vắng, và tất nhiên là cũng rẻ. Bảo Bình nhìn đồng hồ, vẫn còn tận nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ hẹn. Cô mua trước một phần nước cam, chọn một vị trí khuất trong góc ngồi xuống, lim dim tựa đầu vào tường nghỉ ngơi.

Chừng mười phút sau, ở đằng sau bỗng có người "A lô" một câu làm cô giật mình tỉnh dậy.

Anh ấy đã đến rồi à?

"Cái gì cơ? Chẳng phải đã bảo là không được bán à? Chờ thêm một ngày, một ngày thôi, ngày mai là em đủ tiền mua rồi. Chỗ quen thuộc cả, anh giữ lại cho em đi."

Không biết bên kia nói cái gì, Xử Nữ hơi hơi luống cuống.

"Sao tự nhiên lại nâng giá lên thế? Thế làm sao mà em xoay kịp được? Con bé đó trả thêm tiền à? Mẹ kiếp. Anh chờ em, chờ em một lát, để em hỏi thử xem trong hôm nay có lấy được tiền luôn không."
Xử Nữ cúp điện thoại, Bảo Bình hớn hở cười thầm, vốn muốn từ đằng sau nhảy tới cho anh một cái bất ngờ. Xử Nữ lại tiếp tục gọi điện thoại:

"A lô, tao đây thằng chó. Hôm nay là ngày thứ bảy rồi. Chiều nay gặp đi."

"Cái gì? Phải hết ngày hôm nay á? Mày đùa tao à? Lúc đầu rõ ràng bảo là chỉ cần tao hẹn hò được đến ngày thứ bảy thôi mà, có bảo là lúc nào đâu? Bây giờ tao đang cần tiền gấp rồi. Không nói nhiều nữa, chuẩn bị đi. Chiều gặp ở rạp phim chỗ nhà tao..."

"Ừ, hôm nay nó cũng đến, không tin cái gì? Chúng mày còn muốn đòi hỏi cái chó gì nữa? Tìm người quen thì không cho, sợ ăn gian. Giờ câu về một em từ trên trời rơi xuống, lại bảo tao thuê mướn. Bố mày mà có tiền thuê thì cần gì đánh cược với chúng mày?"

"Được rồi. Đến sớm một tý đi, bên kia họ giục tao rồi. Còn không kịp nữa là có người khác mua mất mất. Mẹ kiếp, cái sáo đó xịn lắm đấy..."
Cuộc đối thoại bị cắt ngang bởi hai tiếng lộp bộp. Gấu quần của Xử Nữ bị bắn lên vài giọt nước ươn ướt, anh cau mày quay lại nhìn. Chết lặng.

Cô gái nhỏ yên tĩnh đứng sau anh từ lúc nào, dưới chân nước cam bị đổ lênh láng, làm bẩn cả đôi giày thể thao trắng tinh. Xử Nữ lắp bắp:

"Bảo... Bảo Bình. Em đến từ lúc nào thế?"

Vẻ mặt cô ấy bình thản, có chút quá mức bình thản, giống như lần đầu tiên anh chạy tới Zodiac Corner trú mưa. Ánh mắt nhìn anh lạnh nhạt lại xa lạ, cơ hồ như chưa từng quen biết.

"Chưa lâu lắm, đủ để biết được vài thứ lẽ ra em nên biết từ đầu." – Cô nói đoạn cúi người nhặt lên vỏ ly nước cam. Xử Nữ rút ra giấy ăn trong túi muốn giúp cô lau tay, nhưng Bảo Bình làm như không thấy.

"Chị phục vụ ơi, thật xin lỗi. Chỗ này bị đổ nước rồi."
"Không sao đâu em, chị cho người dọn bây giờ."

"Vậy cảm ơn chị."

Nói đoạn quay người nhìn Xử Nữ, hỏi:

"Bạn anh mấy giờ đến?"

Anh ngẩn cả người, bất giác bật ra:

"Mười hai rưỡi."

Bảo Bình xem đồng hồ, nói:

"Vẫn còn hơn hai tiếng nữa. Phim sắp chiếu rồi, có muốn xem không?"

"Bảo Bình, anh..."

Cô nhướn mày. Đối diện với đôi mắt bình tĩnh kia, Xử Nữ lại không biết phải nói gì.

Hai người vẫn cùng nhau vào xem phim như kế hoạch ban đầu. Là một bộ phim hoạt hình hài hước, đúng là thể loại mà Bảo Bình thích. Cô xem rất chăm chú, thỉnh thoảng bật cười cùng những người khác. Xử Nữ ngược lại không thể theo được mạch phim, thậm chí còn không rõ trên màn hình xảy ra chuyện gì.

Chẳng biết bao lâu sau, bộ phim kết thúc, khán giả lục tục ra về. Bảo Bình vẫn ngồi yên chỗ đó, cố chấp xem hết phần after credits. Xử Nữ không dám nói chuyện. Mãi cho đến khi nhân viên rạp phim thúc giục, hai người mới chậm chạp rời phòng chiếu.
Điện thoại của Xử Nữ réo một hồi chuông. Anh hít sâu một hơi, mở nút nhận, giọng nói trở nên uể oải.

"Đến rồi à? Ở đâu? Food court, trước cửa quán lẩu hotpot? Được rồi, tao đến ngay."

Chờ anh gọi điện xong, Bảo Bình mới hỏi:

"Foodcourt ở tầng dưới phải không?"

"Ừ."

"Vậy nhanh lên đi thôi." – Nói đoạn cô thản nhiên quàng tay anh, kéo về phía trước. Đến trước quán lẩu hotpot, quả nhiên nhìn thấy mấy người bạn đã ngồi phục sẵn bên trong.

Bảo Bình lựa một chỗ dễ nghe thấy dễ nhìn thấy, đứng lại, thả tay Xử Nữ, hỏi:

"Được rồi. Anh còn muốn giấu em đến khi nào?" – Khi nói những câu này, giọng cô ấy run rẩy hẳn. Nhưng Xử Nữ còn đang lườm đám bạn ngồi gần đó, không hề chú ý tới.

"Anh..."

Bảo Bình khổ sở nói:

"Thực ra là từ đầu anh cũng không thích em đúng không? Thôi được, không thích thì không thích. Sao còn phải...?" – Cô định nói "lừa em", nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được – "Đùa như vậy thì vui lắm hả?"
Xử Nữ không chịu được chất vấn của cô, bên kia đám bạn bè liên tục ra tín hiệu. Anh nuốt xuống một ngụm, nghiến răng nói:

"Vậy, chúng ta chia tay thôi."

Bảo Bình vẫn còn nhớ ngày đó nghe được một câu "Anh thích em" cô từng có bao nhiêu kích động. Hình như là lần đầu tiên được ai đó để mắt tới, lần đầu tiên được tỏ tình, lần đầu tiên hẹn hò, cũng là lần đầu tiên trong đời chịu thừa nhận bản thân chỉ là cô gái nhỏ muốn được người khác yêu thương. Lúc này thốt ra hai chữ chia tay sao mà thản nhiên đến lạ!

"Được thôi. Chia tay thì chia tay. Không làm phiền anh nữa. Từ giờ cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi."

Nói đoạn dứt khoát xoay người bỏ đi, một cái ngoái đầu cũng lười không thèm bỏ lại. Bước ra khỏi thang máy, Bảo Bình ngẩn người chẳng hiểu sao cái xe của mình rõ ràng để ngay gần đây thế mà đã biến mất rồi. Ngơ ngơ ngác ngác lật tung cả cái hầm lên cũng không tìm được, mãi cho đến khi nhớ ra cô để xe ở tận hầm B2, mới lật đật chạy xuống.
"Bảo Bình. Chờ đã!"

Xử Nữ hình như mới chạy cầu thang, mồ hôi nhễ nhại, vừa nói vừa thở hồng hộc. Có điều Bảo Bình chẳng muốn để ý tới.

"Bảo Bình, nói chuyện được không?"

Cô nhìn anh, đôi mắt trong suốt giống như được phủ một lớp nước.

"Có chuyện gì để nói nữa à? Cho anh bảy ngày, lẽ ra anh có rất nhiều cơ hội để nói. Tôi thừa nhận... tôi rất có cảm tình với anh. Thậm chí tôi cũng thấy thích anh. Nếu như anh thành thật, tôi không giúp anh được sao? Nhưng anh lựa chọn im lặng. Nếu đã vậy, bây giờ không cần nói nữa, không có ý nghĩa gì đâu. Từ nay về sau tốt nhất là không liên quan đến nhau nữa."

Rồi như chợt nhớ đến trong túi xách vẫn còn mang theo một phần bánh red velvet, cô moi ra, thẳng tay liệng vào cái thùng rác gần đó, cười:

"Có những người sống hệt như đống rác vậy, để bên cạnh chỉ khiến mình cảm thấy thêm buồn nôn mà thôi."