[12 Chòm Sao] Zodiac Corner

Chương 23




Anh thích gì?

Chiều tối muộn, Kim Ngưu đang cố gắng căng mắt ra bên cạnh hai quyển sách và bốn quyển vở chi chít chữ. Mặc dù cô đã uống hết hai cốc cà phê, nhưng đôi mắt thiếu ngủ này dường như vẫn không chịu đựng nổi cường độ làm việc kinh hoàng của Kim Ngưu. Biết làm sao được, ngày mai thi rồi. Càng xui xẻo hơn giám thị trông thi chính là thầy Sư Tử. Lúc nhìn thấy cái tên này trên thông báo lịch thi, Kim Ngưu đã có dự cảm không lành. Để đề phòng mọi trường hợp xấu, cô vẫn là nên ôn thi cho tử tế.

Cách chỗ cô ngồi không xa, Bảo Bình uể oải giơ tay lau cửa kính, thuận tiện chỉnh lại vị trí mấy chậu thường xuân. Mùa lạnh phải mặc nhiều quần áo, làm việc gì cũng thấy thật bất tiện.

"Chị Bảo Bình!" – Kim Ngưu cuối cùng nhịn không được kêu lên.

Tâm trí Bảo Bình giống như đang lạc trôi ở tận đâu đâu, nghe tiếng Kim Ngưu hét bỗng giật nảy mình.


"Ừ? Chị đây?"

Kim Ngưu lấy ngón trỏ day trán, khổ sở cười chất vấn:

"Cứ mười giây chị lại quay ra nhìn em một lần. Có phải mặt em bị nhọ không?"

Bảo Bình xoay người lại, dựa lưng vào cửa kính, cả người mềm oặt ra như bị rút cạn sinh lực.

"Mấy hôm nay chị bị sao thế?"

"Không. Chị không bị sao... Nhưng mà, lát nữa em có thể rút cho chị một lá bài được không Kim Ngưu? Chị bây giờ rất rối. Chị không biết làm sao nữa."

Kim Ngưu nheo mắt, một đôi con ngươi đen tuyền hiếm thấy bắn ra mấy nét trêu chọc:

"Á à... vậy mà còn bảo là không sao? Thế nào? Chị với anh nghệ sĩ kia trục trặc à?"

"Không... cũng không phải." - Cô vẫn tiếp tục lắc đầu như lắc trống bỏi, đoạn, bỏ luôn cái cửa kính mà đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kim Ngưu. Bảo Bình có một đôi mắt hình hạnh nhân, viền mắt hơi híp vì cận thị nhẹ. Kim Ngưu không chắc từ khoảng cách này, chị ấy nhìn rõ cô đến mức nào, nhưng ánh mắt Bảo Bình nghiêm túc đến mức cô cũng bất giác ngồi thẳng người lại.


"Hôm trước anh ấy nắm tay chị rồi."

Kim Ngưu suýt nữa thì vỗ tay. Không nhận ra anh chàng nghệ sĩ lưng còng kia cũng dũng cảm ra phết.

"Rồi sao nữa?"

"Rồi... chẳng sao nữa cả. Chỉ có một lần đó thôi. Cho nên chị thật sự không hiểu gì cả, cũng chẳng biết anh ta muốn thế nào nữa."

"Hai người vẫn nói chuyện bình thường chứ?"

"Có lẽ... Bởi vì mới quen, chị không thường xuyên nhắn tin cho anh ta. Mấy ngày trước anh ta có nhắn chị, lại muốn hẹn gặp, còn bảo có chuyện cần nói."

"Dạo này năng lượng của em không ổn định, với lại còn nhiều bài phải học quá..." - Kim Ngưu cắn mảng da khô tróc trên môi, cụp mắt nhìn đống bài vở ứ đọng trước mặt, chán ngán đáp – "Mới có như vậy thì em cũng chưa dám chắc được gì. Có lẽ anh ta có cảm tình với chị thật, nhưng cũng giống như chị bây giờ, không biết có nên đi tiếp hay không. Mà hai người mới biết nhau được bao lâu? Chắc hai ba tháng gì đó nhỉ? Mà mỗi tháng cũng gặp nhau có mỗi vài lần. Theo em thì chị nên chờ thêm đi. Mấy chuyện này cần có thời gian."


Tất nhiên, Bảo Bình cũng biết mối quan hệ giữa cô với Xử Nữ cần thêm thời gian, không chỉ để bồi đắp, còn là để suy nghĩ. Nhưng ý thức được và hành động là hai việc hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là trong loại tình huống chênh vênh như thế này. Anh hẹn gặp, thậm chí còn để lại cái câu nói có thể gây chết người kia: "Anh có chuyện muốn nói."

"Chị có thích anh ta không?"

Mí mắt của Bảo Bình chớp hai cái, sắc mặt không biến đổi chút nào, chỉ mỉm cười.

"Chị cũng chẳng biết. Có lẽ có một chút chút, giống như thấy anh ta vui vẻ, nhiệt tình, nói chuyện cũng hợp, khá thú vị. Nhưng mà... dù gì cũng chỉ mới quen, nói là thích thì cũng không phải. Nói thế nào nhỉ? Là kiểu có thì tốt, không có cũng chẳng sao."

Miệng nói thế, song Bảo Bình cũng không chắc chắn về điều này. Cuộc đời bằng phẳng hai mươi năm của cô cuối cùng cũng có một gợn sóng nhỏ khiến cô cảm thấy chờ đợi, lại cũng khiến cô lo lắng. Kim Ngưu nhận ra một chút buồn phiền này của Bảo Bình, nhún vai trả lời:
"Nếu đã như vậy, chị nghĩ nhiều làm gì chứ? Cái gì đến thì cứ để nó đến đi. Cùng lắm là chẳng có gì cả. Mà chị cũng nói không có gì cũng chẳng sao mà. Hơn nữa em nói nè: một mối quan hệ bao giờ thú vị nhất cũng là thời điểm mới yêu còn mập mờ tìm hiểu lẫn nhau chị biết không? Hai người bây giờ đang bắt đầu, vậy chị cứ yên tâm tận hưởng đi."

Bảo Bình nghiền ngẫm hồi lâu, càng lúc càng thấy Kim Ngưu nói hết sức có lý. Chỉ có điều, cô lại chưa kịp nghĩ thử xem một người không có kinh nghiệm tình cảm gì như con bé thì có thể có lý ở chỗ nào.

Sáu giờ tối, đúng giờ tấm bảng hiệu Zodiac Corner chữ Hy Lạp bật sáng bừng cả một góc đường. Bữa nay thời tiết ẩm, Xử Nữ mặc áo khoác con nhộng màu đen co ro đẩy cửa bước vào, hai đầu vai còn vương đầy sương. Bảo Bình nhìn theo ánh mắt trêu chọc của Kim Ngưu đến dáng người gầy gò yên tĩnh của anh, nhận ra một bên khóe miệng khô nứt, môi cũng trắng bợt cả rồi. Trời rét như vậy, tại sao còn mặc ít áo thế kia?
Một thoáng Bảo Bình đần người nghĩ ngợi, sau đó lại bị chính suy nghĩ vẩn vơ kia làm cho giật mình.

Đương nhiên Xử Nữ hoàn toàn không hiểu tâm tình rối loạn của cô lúc này. Vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt lạnh đến phát xanh kia bất giác pha thêm một mảng lớn màu đỏ ngượng ngịu. Hai người bối rối chào hỏi nhau không hết câu. Thật may hôm nay là một ngày ế khách.

"Em tưởng hôm nay anh đi dạy gia sư?"

"Thằng nhóc đó bị cảm, hôm nay xin nghỉ, nên anh qua trường, tiện thể đến..."

Bảo Bình xoay người bước vào trong quầy bar, cố gắng làm vẻ tự nhiên nhất có thể:

"Cũng tốt. Hôm nay ế khách quá, em ở đây đang chẳng có việc gì làm, anh ngồi lại chơi một lát đi."

Xử Nữ cúi đầu gãi mang tai, gật gù phát ra mấy tiếng "ừm" nhút nhát trong cổ họng. Lúc anh cất giọng hát, tại sao chưa từng tự ti như vậy nhỉ?
"Anh..."

"An..."

Cả hai người cùng lúc đột nhiên nói, lại bởi vì va chạm phải ánh mắt chăm chú của người kia, lại đồng thời dừng lại, tình huống càng lúng túng hơn.

"Anh nói trước đi."

"Khụ... thôi, em nói trước đi."

Bảo Bình chưa bao giờ cảm thấy bản thân có lúc quẫn bách như thế này.

"Anh muốn uống gì không?"

Cổ họng vàng của anh nghệ sĩ bật ra thêm hai tiếng ho khan, tiếng ho rất thanh, nghe đã biết là giả vờ.

"Vậy... cappuccino đi."

Bảo Bình nhanh chóng đưa ly cà phê nóng đến. Trên mặt tách, bọt sữa được vẽ thành những nhánh trái tim nối liền nhau.

"Em vẽ?"

Bảo Bình đút hai tay trong chiếc tạp dề đồng phục, bĩu môi cười hỏi:

"Tất nhiên là em vẽ, chứ không thì ai?"

Không biết nghĩ đến điều gì, Xử Nữ cúi đầu, nụ cười nhìn thế nào cũng thấy méo mó. Bảo Bình thực sự có chút sốt ruột mơ hồ, cụp mắt nhìn anh nâng ly cà phê.
"Anh bảo... anh có chuyện muốn nói với em?"

Anh mắt trong trẻo của Bảo Bình giống như mùi vị ấm nóng ngọt ngào vương vất quanh mũi, chầm chậm thấm cả vào những ngón tay chai lạnh. Không biết là nơi nào trong lòng anh run rẩy một trận. Xử Nữ ngưng ly cà phê đặt xuống, do dự một lúc mới ngước lên nhìn cô gái đứng đối diện, song Bảo Bình lại nhanh chóng xoay mặt đi, né tránh nhìn thẳng vào anh.

"À... thực ra... cũng không có gì... Anh... Hay là... lát nữa em có thời gian không?" – Hầu kết Xử Nữ chuyển động, bốn năm lần ngừng giữa chừng mới nói ra được một câu. Kim Ngưu chống tay trên cằm, lười nhác nhấm vào một ngụm trà táo quế đượm vị bạc hà. Trong lòng Bảo Bình là gợn sóng nhỏ, còn trong lòng anh nghệ sĩ đích thực kia chỉ sợ là sóng thần kết hợp động đất.

"Hôm nay em làm tới tận mười giờ..."
"Cũng không sao. Vậy..." – Câu nói chuẩn bị sẵn kẹt cứng ở cửa miệng, làm thế nào cũng khó nói ra được. Mặt đã đỏ đến mức luộc được trứng gà mất rồi, Xử Nữ che che giấu giấu, lại đưa cà phê lên miệng nhâm nhi.

Bảo Bình cũng cảm thấy ngượng theo, không biết làm thế nào nên muốn xoay sang câu chuyện khác để nói. Ngặt nói cô đút tay trong túi tạp dề, thở ra hít vào đến gần sáu mươi giây vẫn không tìm ra chuyện gì khác để nói. Mãi cho đến khi Xử Nữ lại đặt ly cà phê xuống, cô mới cười hỏi:

"Anh thích cappuccino nhỉ?"

Phải. Anh thích cappuccino, có chút đắng, có chút ngọt, có chút bồng bềnh.

Thế nhưng sau đó anh bỗng lắc đầu.

"Vậy anh thích gì?" – Bảo Bình thuận miệng bâng quơ hỏi – "Lần nào đến anh cũng chỉ gọi cappuccino..."

Ánh mắt Xử Nữ thoáng ngưng đọng.
"Anh thích em."

***

"Con biết rồi!"

Giọng nam hời hợt vang lên ngay trước thềm Zodiac Corner một tối mùa đông vắng khách, kèm theo âm thanh dập cửa xe cực kỳ vang dội. Cự Giải ngáp liền ba cái đến dài, vác theo một đôi mắt thâm như cú vọ vò đầu bứt tai bước vào quán. Có lẽ vì bữa cơm tình nhân hâm nóng tình cảm lần trước thất bại ê chề, cái chị gia sư chết tiệt kia thế nào cũng không cho cậu bén mảng đến nhà mình lần nữa, dứt khoát đem địa điểm dạy học đổi thành một quán cà phê gần trường cậu học. Lúc được mẹ thân yêu thông báo tin dữ, Cự Giải chỉ thiếu nước muốn lật bàn. Học thì ở đâu cũng là học, nhưng nếu chuyển đến quán cà phê, làm gì còn giường bốn sao thơm thơm và tủ lạnh chất đầy đồ ăn vặt mà sử dụng nữa đây?

Vì lần này chuyển địa điểm có hơi đột ngột, hơn nữa lại là chuyển tới một quán cà phê, nên mẹ thân yêu không yên tâm hỏi cậu có muốn đi học tiếp hay không. Cự Giải cẩn thận nghĩ một phút, sau đó không biết vì sao lại gật đầu.
Ca học bắt đầu lúc sáu giờ, Cự Giải cố tình đi chậm mười bốn phút, vì biết rõ Thiên Yết có tuyệt chiêu "giờ cao su" không biết bắt đầu luyện từ khi nào mà đã đạt đến level thượng thừa.

Đang vẩn vơ suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được từ một góc quán vọng tới là giọng thanh niên trầm ấm cực kỳ quen thuộc, ba chữ bật qua kẽ răng cực kỳ rõ ràng:

"Anh thích em."

Câu này là nói với chị gái mặc tạp dề đồng phục, rõ ràng là nhân viên phục vụ ở đây. Cự Giải sửng sốt nhìn kỹ, lại phát hiện mình từng gặp người này rồi. Chính xác là chị gái tới trả đàn cho Xử Nữ chiều hôm đó. Khuôn mặt bầu bĩnh hài hòa, đôi mắt tròn trong trẻo lại thân thiện, nhìn thoạt qua đã thấy có thiện cảm. Có điều, đường nét và vóc dáng như thế này, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là vừa nhìn, không quá xinh đẹp, không quá sắc sảo. Cự Giải không nghĩ nổi, lý do vì sao ông anh mắt cao hơn đầu nhà mình cuối cùng lại hạ thấp tiêu chuẩn rơi vào lưới tình với bà chị hết sức bình thường này.
"Anh?" – Cự Giải nhíu mày gọi một tiếng. Đôi nam nữ một đứng một ngồi cứng đơ như hai bức tượng đá bên kia bị một tiếng "anh" này làm tỉnh mộng. Ngay cả Kim Ngưu vừa giả vờ học bài vừa xem động tĩnh cũng phải ngẩng lên.

Mà lúc này, trên mặt Xử Nữ đột ngột lộ ra hốt hoảng.

Bởi vì sau lưng Cự Giải, người phụ nữ tầm tuổi trung niên mặc một bộ váy công sở cao cấp vừa mới xuất hiện, trên tay ôm theo một đống đồ ăn đang định nhét vào ba lô của con trai. Mới rồi bà vừa đẩy cửa vào vừa cằn nhằn luôn miệng, sau đó nghe con trai gọi "anh", bỗng ngẩng đầu nhìn sang phía này.

Lần đầu tiên Bảo Bình nhận ra tốc độ bỏ chạy của Xử Nữ lại nhanh như vậy. Vừa mới rồi anh còn đang ngốc người thổ lộ trước mặt cô, ai dè anh chưa đợi cô lấy lại tinh thần, vèo một cái chạy tót ra phố, băng ngang đường, hai ba giây sau đã mất hút trong dòng người tan tầm.
Vừa mới được tỏ tình, người ta đã chạy mất. Bảo Bình dở khóc dở cười đứng ngẩn ra đó, quên luôn cả cúi đầu chào hai vị khách mới.

Mà hai mẹ con nhà kia lúc này mới phản ứng lại được một chút. Người phụ nữ trung niên nhét vội đống đồ ăn vào tay con trai, hấp tấp nện giày cao gót vọt ra ngoài muốn đuổi theo bóng thanh niên mảnh khảnh kia, nhưng làm sao có thể đuổi kịp.

"Cái thằng khốn này! Chạy nhanh thế không biết!"

Cự Giải biết có đuổi theo cũng bằng thừa, nên cũng lười nhấc chân. Ngược lại, cậu khe khẽ đưa mắt nhìn Bảo Bình, đồng tử màu nâu nhạt từ từ sinh ra nét tò mò. May mắn vừa nãy mẹ thân yêu của cậu bước vào chậm năm giây, nếu không bà nghe được câu tỏ tình trực tiếp từ miệng Xử Nữ với chị gái này, không biết sẽ có cảm xúc gì.

Nghĩ đến đây, trạng thái buồn chán nửa ngày của Cự Giải cũng tiêu tan không ít. Trong cái rủi cũng có cái may, vừa chuyển địa điểm không ngờ lại bắt được Xử Nữ. Có lẽ hôm nay thật sự nên ngoan một chút, coi như cảm ơn chị gái gia sư sáng suốt.
Thế là Cự Giải cứ thế âm thầm ôm quyết định trở thành con ngoan trò giỏi trong hai tiếng đồng hồ.

Chỉ là ngày hôm nay hình như đã định sẵn là một ngày ồn ào, mặc dù cậu đã cố ngoan, nhưng phía chị gái gia sư xinh đẹp lại có vấn đề. Hơn nữa, vấn đề rất lớn.

________

**Author's note: Thực sự lâu lắm rồi mới viết ra một đoạn tỏ tình, tâm trạng đang rất kích động.