Những chiếc bóng đèn
Không sai, em đúng là đứa mù đường, nhưng em luôn biết rõ nơi mình muốn đến.
***
Sáng Chủ Nhật, trời se lạnh. Bình thường sẽ ngủ nướng, nhưng hôm nay Thiên Yết lại dậy rất sớm. Hôm nay cô mời Doãn Thế Phong đến nhà ăn trưa, bữa trưa này sẽ do tự tay cô nấu. Vì vậy sau khi dọn dẹp nhà cửa một lát, Thiên Yết hăm hở đi siêu thị mua đồ ăn.
Bữa cơm lần này cô mời là vì muốn làm lành với Doãn Thế Phong. Xảy ra chuyện với Bạch Dương lần trước, tuy ngoài mặt anh không nói gì, nhưng cô biết trong lòng anh không thoải mái. Ý cô muốn em gái đi xin lỗi anh, nhưng con bé cứng đầu này nói thế nào cũng không nghe lời. Đến lúc cô đi siêu thị về, Bạch Dương đã đi đâu mất. Thiên Yết biết con bé không muốn gặp bạn trai cô, nhưng cô cũng không quan tâm. Để nó ở nhà, không chừng lại sinh sự lộn xộn gì đó thì còn đau đầu hơn.
"Xin lỗi! Anh đột nhiên có chút việc, anh đến hơi muộn. Em chờ lâu không?" – Doãn Thế Phong vừa bước vào đã hấp tấp xin lỗi, vẻ mặt thực sự áy náy.
"Không sao ạ. Anh đến vừa kịp, em vừa dọn món xong. Nhanh vào đi anh."
Trời chuyển lạnh, Thiên Yết mặc váy dài cùng một chiếc áo rộng có mũ tai thỏ hết sức dễ thương. Doãn Thế Phong mỉm cười, giơ tay kéo eo cô lại, chuẩn bị cúi xuống hôn.
"EM CHÀO CHỊ Ạ." – Một giọng nói to, dõng dạc vang lên bên ngoài. Hai người đều giật bắn, vội vội vàng vàng buông nhau ra. Doãn Thế Phong ho khụ mấy tiếng quay đi, Thiên Yết thì mặt đen lại.
"Sao em lại đến lúc này?"
Cự Giải nhe răng cười, hồn nhiên đáp:
"Thưa chị, em đến học bù. Buổi học trước chị nói bị ốm, dặn em một giờ trưa hôm nay đến học bù ạ."
"Ừ, đúng là chị quên mất. Chết thật... Err, hôm nay em đi gì đến vậy?"
"Dạ, thưa chị, bác tài xế đưa em đến."
Thiên Yết trong lòng kinh dị chửi thề một tiếng. Gọi dạ bảo vâng, ngoan thế này là hết sức bất thường! Hơn nữa đây là lần đầu Cự Giải chủ động xưng "em" với cô. Sao cô cứ có cảm giác thằng nhãi này đang nhạo báng mình nhỉ?
"Cự Giải, chị xin lỗi, chiều nay chị có việc khác rồi. Hay là em..."
Cậu nhóc ngẩn ra, nhìn rất khó xử:
"Vậy ạ? Bác tài xế về mất rồi, lát nữa bác ấy phải đưa ba mẹ em ra sân bay. Giờ gọi bác ấy lại không kịp ạ."
"Hay chị gọi tắc xi cho em về nhé?"
Cự Giải khổ sở cười:
"Chị ơi... Mẹ em không cho đi xe ôm, không cho đi tắc xi."
"..."
Thiên Yết cho rằng cậu ta cố ý kiếm cớ, nhưng chợt nhớ lại bộ dáng nhiệt tình quá đáng của mẹ Cự Giải, lại cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể.
"Nếu chị bận cũng không sao. Chị cho em ngồi chờ ở đây cũng được ạ. Em sẽ nhắn bác tài xế đến sớm một chút." – Miệng nói vậy chứ Cự Giải hoàn toàn không muốn về nhà. Nghỉ một buổi học, ai biết mẹ cậu có đột nhiên lòi ra môn học gì khác cho cậu hay không.
"Vậy cũng được."
Doãn Thế Phong không biết nghĩ cái gì, liền nói:
"Bây giờ cũng trưa rồi, em ăn cơm trưa chưa? Đến ăn cùng anh chị."
Cự Giải nghĩ nghĩ một lúc, thỉnh thoảng liếc nhìn đôi mắt trợn trừng đầy đe dọa của Thiên Yết, cuối cùng tỉnh bơ gật đầu. Trời ơi, anh mời nó làm gì? Thằng bé này căn bản không phân biệt được đâu là lời mời thật, đâu là khách sáo!
Bữa cơm tình nhân của Thiên Yết thế là có thêm một chiếc bóng đèn sáng quắc.
Thiên Yết liên tục chỉ vào mấy món ăn mời Doãn Thế Phong, ngược lại, anh ta cũng ào ào gắp thức ăn cho Thiên Yết. Hai đôi đũa bay qua bay lại trước mặt Cự Giải. Cậu ta bưng bát cơm tự nhiên như thể ở nhà, làm như không thấy bộ dạng tình tứ muốn buồn nôn của đôi nam nữ, chẳng chút ngần ngại dùng một tay gặp xương. Kết quả là trong lúc hai người kia mải chim chuột lẫn nhau, cậu ta ào một cái đã ăn hết một nửa đĩa sườn nướng, hai bát bò hầm cùng một đĩa sa lát cá ngừ trộn rau.
Đến lúc Doãn Thế Phong muốn ăn đến cơm trắng, Thiên Yết mới giật mình trong nồi của cô chỉ còn chừng một bát nhỏ. Cô hung ác lườm qua cậu học trò một cái, không khỏi giận đến nghiến răng. Mà Doãn Thế Phong cũng nhận ra vẻ bất thường của bạn gái, cười chữa cháy:
"Cho anh ít cơm thôi, anh no rồi."
"Anh cứ ăn tự nhiên. Lát nữa món tráng miệng còn có bánh crepe chocolate chuối lạnh nữa nhé."
Vừa nói xong, Cự Giải liền buông bát buông đũa xuống đến "cạch" một tiếng, khoanh tay ngồi im, ra vẻ "đã ăn xong rồi." Thiên Yết cắn răng, nhìn như thể đang cười, gò má hơi giật. Cô âm thầm niệm phật một ngàn lần trong bụng, đi tới tủ lạnh lấy ra món bánh crepe ngon lành.
Bánh crepe này đều là vì Bạch Dương thích ăn nên cô thường làm. Thiên Yết không hảo ngọt, chiếc bánh tám miếng chỉ ăn một miếng. Doãn Thế Phong ăn hai miếng, còn lại đều vào bụng Cự Giải.
Bữa cơm kết thúc lúc một giờ rưỡi. Thiên Yết buổi sáng tất bật nấu cơm, giờ lại khẩn trương dọn dẹp.
"Mọi người ăn xong rồi, tới phòng khách nghỉ ngơi đi. Cái này để em dọn."
Thế nhưng Cự Giải lại đứng lên, rất nhiệt tình giúp đỡ:
"Để em phụ chị dọn ạ."
Thiên Yết lập tức chối đây đẩy:
"Không, không cần đâu. Rửa tay ra ngoài phòng khách xem ti vi đi. Chị tự dọn được rồi."
Cự Giải giành lấy mấy chiếc bát trong tay Thiên Yết, rất chân thành đáp:
"Em làm được mà. Ở nhà em cũng hay giúp mẹ, chị yên tâm."
"Nhìn không ra... Cậu ở nhà cũng giúp mẹ dọn dẹp nữa cơ à!"
Cự Giải tủm tỉm cười, như có như không liếc qua Doãn Thế Phong chuẩn bị phủi mông rời đi.
"Mẹ em bảo đàn ông con trai ăn xong phải biết giúp phụ nữ rửa bát, không thì không đáng mặt đàn ông."
"..."
Khuôn mặt đẹp trai của Doãn Thế Phong đã đen hơn cả đít nồi, lại không thể không bước lên dọn phụ Thiên Yết. Bất ngờ điện thoại của anh ta rung lên, Doãn Thế Phong không do dự nhấc máy.
"Ừ... Hả? Có chuyện gì?" – Nói đoạn anh ta ngoái nhìn Thiên Yết, bất đắc dĩ ra ngoài hiên nghe điện thoại. Thiên Yết cảm thấy giọng anh hơi bất thường, vừa rửa bát vừa chú ý động tĩnh ngoài đó. Chỉ thấy Doãn Thế Phong đi đi lại lại, sắc mặt càng ngày càng xấu.
"Có chuyện gì vậy anh?"
"Cũng không có chuyện gì. Em đừng lo." – Doãn Thế Phong cười trấn an.
"Anh còn giấu em? Vừa nãy em nghe được rồi. Là chuyện hôm nọ con bé kia làm hỏng sản phẩm, bị hủy hợp đồng phải không?"
"Ừ. Nhưng mà... lần này khá tệ. Đơn hàng lớn phải bồi thường, mà bên đầu tư còn đòi rút vốn."
"Con bé đó đâu? Nó làm sai cơ mà? Đòi nó bồi thường."
"Không đơn giản vậy. Cả một hợp đồng, một mình nó làm sao bồi thường nổi. Cái này cũng là anh tắc trách. Anh phải đi đây, đi gặp anh Phó giám đốc xem anh ấy có xoay được tiền không. Em chịu khó một chút nhé."
Thiên Yết nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, đột nhiên gọi giật lại:
"Anh..."
"Còn chuyện gì?"
Trong lòng cô hơi thấp thỏm, một lát sau mới mở miệng:
"Nếu như anh cần tiền, vậy cứ nói với em."
Doãn Thế Phong kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười thê lương:
"Anh sẽ không dùng tiền của em."
***
Đội tuyển bóng rổ trường Hoàng Đạo hàng tháng đều có một buổi họp thành viên, tổ chức vào ngày Chủ Nhật đầu tiên của tháng. Nói là "họp", chứ chẳng qua là mọi người hẹn nhau chơi bời đàn đúm xả stress. Bạn gái thân mến của Bạch Dương được bạn trai Zô mời đi cùng. Vâng, thế là một lần nữa cô bị lôi đến làm bình phong.
Bạch Dương còn đang đau cả đầu tìm cách vạch mặt Doãn Thế Phong, tâm trí đâu mà chơi với bời? Ai ngờ, tối qua Thiên Yết lại nói bóng nói gió muốn mời bạn trai đến nhà dùng cơm trưa. Bạch Dương phẫn nộ không làm gì được, lại không muốn gặp người này nên cuối cùng đã đồng ý đi theo Lil.
Địa điểm tổ chức buổi gặp là tại một công viên cây xanh cách trường Hoàng đạo chừng hai cây số. Công viên này quy mô không lớn, chủ yếu để cung cấp không gian xanh cho khu đô thị kế bên, nhưng bù lại khá vắng người, nhỏ nhắn sạch đẹp. Hơn nữa, bên trong công viên này có một sân chơi bóng rổ. Theo kế hoạch trước đó, team sẽ chơi một lát vào buổi sáng, sau đó mọi người sẽ ăn trưa và xem phim vào buổi chiều trước khi giải tán vào buổi tối.
Bạch Dương ngồi cắn móng tay, bên tai lãng đãng nghe được mấy câu chuyện không có gì thú vị giữa Lil và Zô. Trong lòng cô bây giờ đang tràn đầy hối hận. Chưa bao giờ Bạch Dương cảm thấy mình lại "sáng" đến thế. Cả đội bóng rổ chỉ có năm người. Hai người hẹn buổi chiều mới đến, hai người khác – bao gồm cả anh bạn Zô - mỗi người dắt theo một cô người yêu ríu ra ríu rít như muốn thi xem đôi nào vui vẻ hơn. Bạch Dương kẹp giữa hai bên, lần đầu trải nghiệm cảm giác làm bóng đèn.
Một giờ đồng hồ sau, khi cô cảm thấy sức chịu đựng của bản thân sắp đạt đến giới hạn, may thay nhân vật còn lại cuối cùng đã tới. Song Tử nhìn như vừa ngủ dậy, tóc tổ quạ trên đầu rối tung, trên người mặc quần lửng áo phông nhàu nhĩ, chiếc hoodle đen khoác ngoài cũng bị kéo lệch khóa. Bạch Dương ngạc nhiên cười trộm. Song Tử thường rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, đây là lần đầu cô thấy anh đi ra đường mà lộn xộn như vậy. Có thể thấy anh thật sự rất thân thiết với những người bạn kia, có thể thoải mái bỏ qua hình tượng của mình, cũng không sợ bị đánh giá.
Song Tử vừa đi vừa ngáp, cáu kỉnh chửi hai tên bạn thân:
"Mẹ kiếp, hẹn cái giờ gì mà sớm thế?"
Anh bạn Zô hất cái miệng hơi hơi hô ra của mình, rất đanh đá chửi lại:
"Đờ... Mười một giờ trưa rồi còn sớm con m* nó sủa gì nữa? Bố mày đói lắm rồi đây này."
"Ai bảo thích đến sớm."
Zô tức quá, định giơ chân đạp Song Tử, nhưng mà anh đã đề phòng sẵn, tức phát nhảy sang bên cạnh, làm Zô đá hụt. Bạch Dương và mấy cô gái đều cười híp mắt.
Song Tử trông thấy mọi người cười vui vẻ, cơn ngái ngủ dường như đã tan đi một ít. Lúc này anh mới chợt nhận ra bộ dạng thảm hại của chính mình, nụ cười chào hỏi nhìn có phần méo mó. Anh vốn tưởng buổi họp team như bình thường sẽ chỉ có đám đực rựa, ai ngờ hai tên ăn mảnh kia không nói không rằng hẹn nhau mang bạn gái đến, đây là muốn anh mất mặt đây mà!
"Đã tìm được chỗ ăn trưa chưa?" – Anh ho khụ một tiếng, muốn tìm chuyện lấp liếm. – "Muốn ăn món gì?"
"Ăn gì cũng được. Gần đây có đồ Hàn, đồ Nhật, món Tây..."
Zô lắc đầu:
"Cả tuần ăn đồ Hàn, chán rồi."
Người bạn thứ hai hạnh phúc nhìn cô gái bên cạnh, tủm tỉm nói:
"Người yêu tao không ăn được cá sống." – Ý nói không muốn ăn món Nhật.
"Vậy ăn món Tây ha? Món Tây ăn ở đâu được?"
Bạch Dương cuối cùng cũng tìm thấy chủ đề cho mình chen vào, nhanh nhảu nói:
"Em biết một chỗ có món Tây, pizza, pasta các loại rất ngon nha. Giá cả cũng không đắt, chỉ hơi xa một chút..."
Cô chưa nói hết, Song Tử đã tủm tỉm cười:
"Xa là ở chỗ nào thế? Hay em dẫn đường nhé."
"Ở..." – Bạch Dương đang hăm hở đột ngột khựng lại. Đây rõ ràng là câu hỏi hết sức bình thường, nhưng sao cô cứ có cảm giác Song Tử đang trêu chọc cô. – "Ở đâu nhỉ... Lil, mày có nhớ cái quán lần trước bọn mình đi ăn không?"
Đôi mắt to sáng của Lil dường như muốn biến thành hai chữ @@. Là bạn gái thân mến của Bạch Dương, cô ấy đương nhiên hiểu rõ chứng mù đường của bạn mình tệ đến mức nào.
"Lần trước là lần nào? Đi ăn bao nhiêu lần làm sao tao nhớ nổi?"
"Là cái quán tên tiếng Pháp hay Ý gì đó rất dài, tao quên tên rồi. Nó ở trong ngõ, bên cạnh cửa hàng quần áo, trước cửa còn có đèn nhấp nháy xong rất nhiều xe máy đỗ trước cửa ấy." – Bạch Dương vừa mô tả vừa cố gắng nhớ lại xem cái quán ăn kia còn có đặc điểm gì, nhưng chịu không nghĩ nổi.
Đang lúc đắn đo, ngẩng đầu bỗng nghe Song Tử cười ngặt nghẽo, Bạch Dương lập tức hiểu ra. Cái người này... lần nào cũng chọc vào chỗ đau nhất của cô, muốn đem cô ra làm trò cười.
Lil không rõ tại sao Song Tử cũng phát hiện ra bệnh mù đường của Bạch Dương, đành phải cười xòa chữa cháy:
"Được rồi, tao nhớ ra rồi. Quán đấy là Délicieux Et Beau ở trên đường A. đúng không?"
Bạch Dương gật lia lịa:
"Đúng, đúng là nó."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Trời không còn sớm, chưa kể tất cả những người này đều bỏ bữa sáng chạy tới đây, đương nhiên dạ dày đã đói lắm rồi. Lil và Zô đi trước dẫn đường, cặp uyên ương còn lại đương nhiên ngồi chung một xe, chỉ còn dư ra Bạch Dương và Song Tử. Bây giờ anh đã hoàn toàn tỉnh táo, cố ý đi chậm vài bước đợi Bạch Dương, lại vừa vặn không cản trở hai cặp tình nhân đang trong giai đoạn "trăng mật". Cô nín thinh, Song Tử hỏi chuyện mấy lần cũng không đáp. Một cô bé hoạt bát đột nhiên không nói gì cả thì anh ấy nên hiểu rằng cô đang rất không vui. Không ai muốn mình trở thành trò cười cả. Cảm giác giữa anh ấy và cô cũng chưa đủ thân thiết, anh không thể tự cho mình quyền chế nhạo cô, nhưng cũng vì vậy cô cũng không có lý do gì để giận.
Chiếc mô tô thể thao đỗ xịch lại trước mắt. Bộ quần áo anh mặc và cái xe này nhìn chẳng mấy liên quan đến nhau, nhưng kỳ lạ là đứng chung một chỗ vẫn có cảm giác hài hòa khỏe khoắn. Anh chìa cho cô mũ bảo hiểm. Bạch Dương lẳng lặng trèo lên xe. Dáng xe mô tô thể thao khá dốc, cô phải gồng cả cơ đùi lẫn cơ bụng mới giữ được thẳng lưng không đụng chạm vào anh.
"Ngồi chắc chưa?" – Song Tử hỏi. Ngồi đằng sau, Bạch Dương cũng không biết anh đang tủm tỉm cười. Cô chỉ "ừm" một tiếng.
Cô vừa dứt lời, chiếc xe đột nhiên rồ ga chồm về phía trước. Cả người bất ngờ bị hất ra đằng sau, Bạch Dương phát hoảng, vội vội vàng vàng quắp chặt lấy Song Tử ngồi đằng trước. Một bên má áp sau lưng anh, cô thậm chí nghe được cả nhịp tim của anh, nghe được âm thanh kìm nén trong ngực anh lúc anh đang nhịn cười. Bạch Dương đỏ chín cả mặt, bối rối muốn đẩy ra, cánh tay đang ôm eo anh lại chạm phải một tầng cơ bụng rắn chắc phía trước.
Cha mẹ ơi, đây chính là cơ bụng sáu múi trong truyền thuyết.
"Bạch à, anh biết là body anh đẹp, nhưng mà em đừng kích động được không? Ôm chặt quá anh thở không được." – Song Tử cuối cùng nhịn không nổi cười rộ lên.
Đệch! Cố ý! Song Tử, anh cố ý!
"Cho anh không thở được luôn!" – Bạch Dương tức quá, giơ tay nhéo luôn bụng anh một cái.
"Ấy ấy đừng đừng. Được rồi, sợ em rồi, ngồi yên nào, nguy hiểm."
"Cho anh đáng đời!"
"Anh đáng đời cũng được, nhưng em có vấn đề gì anh biết ăn nói thế nào với bé Lil?"
Mẹ kiếp Song Tử, anh có thôi thả thính đi không thì bảo?
Chẳng bao lâu sau, cả nhóm đã tìm được tới Délicieux Et Beau. Bọn họ chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Vẫn như cũ, hai cặp uyên ương kia chăm chăm nói chuyện với nhau. Bạch Dương ngồi cạnh Song Tử, giống như bị bỏ rơi.
Gió bấc đập cửa kính bập bập, một lát sau rốt cuộc cũng tìm được một khe hở lách vào, thổi tung mái tóc ngắn của Bạch Dương. Tóc của cô rất mềm, cũng rất mượt. Thuốc nhuộm không khiến chất tóc của cô kém đi chút nào. Một vài lọn nhuộm xanh ngưa ngứa táp qua cằm anh, thoang thoảng mùi hương ngọt như kẹo. Anh đột nhiên nảy ra ý muốn giơ tay bắt lấy tóc cô đùa nghịch, song sau đó lại ngồi im.
"Thế nào, chuyện của chị em sao rồi?" – Chẳng phải anh quan tâm việc nhà cô ấy, nhưng đây là chủ đề dễ nói chuyện nhất với Bạch Dương. Dù sao Doãn Thế Phong kia... anh cũng coi như quen biết một chút.
Trước khi hẹn hò với anh, Thiên Bình là bạn gái Doãn Thế Phong. Cô ấy ít khi kể những chuyện quá khứ, tuy vậy, thời gian đầu hai người gặp nhau, tâm trạng cô ấy khá bất ổn. Anh đoán hẳn là vì cái gã tên Phong kia đã làm trò khốn kiếp gì đó làm cô ấy tổn thương. Thực ra Thiên Bình chẳng sao cả. Chẳng qua là bởi vì gương mặt cô ấy quá đẹp, đôi mắt tròn long lanh mọng nước, nên người khác nhìn vào luôn có cảm giác âu sầu rất lãng mạn như thiếu nữ thất tình mà thôi.
Tất nhiên, Song Tử không để ý đến điểm này. Thế là anh đã huy động toàn bộ lực lượng cùng mối quan hệ trong trường đại học tìm hiểu xem rốt cuộc giữa Doãn Thế Phong và Thiên Bình là chuyện gì xảy ra. Kết quả không biết Thiên Bình có việc gì, nhưng lại đào ra không ít về anh bạn Phong đẹp trai rất biết làm hài lòng các cô gái giàu có nọ.
"Hôm nay chị em mời lão ta đến nhà ăn cơm, còn bảo em xin lỗi. Em ghét quá nên mới trốn. Chị em bị điên mất rồi! À, lão ta hồi trước có phải cũng làm việc trong Hội sinh viên không anh?"
"Ừ. Trên anh hai khóa, ra trường cũng chưa lâu."
"Em hỏi mấy chị ở trong Hội sinh viên, ai cũng chỉ cười, chẳng nói gì cả."
"Chị em chắc là không phải sinh viên trường mình, cho nên mới không biết sự tích của Doãn Thế Phong."
"Ặc! Là như thế nào?"
Song Tử đắn đo một lúc mới nói tiếp:
"Nhiều chuyện lắm, một lúc kể không hết đâu. Nhưng mà... em cũng nên canh bà chị em kỹ một chút, không cẩn thận hai chị em lại bị thằng kia cho ra gầm cầu nằm cả lượt."
------
Tác giả lảm nhảm:
Asbooks sắp xuất bản một cuốn truyện về 12 chòm sao. Dự tính ngày 15/05 sẽ ra mắt. Câu chuyện slice of life bối cảnh học đường. Các bạn yêu thích các ấn phẩm về cung hoàng đạo hãy đón đọc nhé