Bài hát tặng em
Mùi thức ăn từ các ki ốt quyện vào nhau tạo thành một thứ mùi vị nồng ngấy, Kim Ngưu chán nản ôm mười hai lít nước ép lững thững đi dọc theo đường trở về. Đang thẫn thẫn thờ thờ thì đột nhiên trợn mắt nhận ra người quen. Ô hay? Bảo Bình tay xẻng tay chảo đeo tạp dề đang đứng chiên cá cực kỳ chuyên nghiệp trước cửa trại của câu lạc bộ Âm nhạc. Thế này là thế nào?
"A, Kim Ngưu! Về rồi à? Ăn cá viên đi!"
Kim Ngưu khó khăn đẩy lại một hộp nước ép trái cây bị lọt khỏi tầm tay, khóe miệng hơi giật giật:
"Sao chị lại ở đây? Sao lại còn..."
Bảo Bình híp mắt với vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói:
"Thôi em đừng hỏi. Tại chị va đầu vào cột điện đấy."
Kim Ngưu còn chưa hiểu tại sao, một chàng trai gầy gò đột ngột hiện ra như vừa từ trên trời rơi xuống, hồ hởi dang tay định ôm lấy cô. Kim Ngưu sợ quá vội vàng tránh sang một bên. Bấy giờ cô đang đứng chắn giữa người này và Bảo Bình, cho nên khi cô né được, anh ta ôm hụt, lại thành ra vồ luôn được Bảo Bình.
"Ôi, xin lỗi xin lỗi. Đây là...?"
Bảo Bình chỉ vào cô giới thiệu:
"Em này cùng làm ở Corner với em. Em ấy không làm cố định nên chắc anh không biết. Kim Ngưu, anh này là Xử Nữ, khách quen ở chỗ mình đó."
Kim Ngưu lùi lại một bước, trên mặt đầy vẻ đề phòng như sợ anh ta lại nhảy vào ôm mình lần nữa, nhăn nhó cười đáp:
"Vâng, chào anh."
Xử Nữ chỉ nhìn lướt qua Kim Ngưu rất nhanh, đáy mắt hoàn toàn không đọng lại gì. Kim Ngưu trào phúng nghĩ: thêm một người đưa cô vào điểm mù.
"Có bán được không?"
Bảo Bình rầu rĩ lắc đầu.
"Em chịu thôi."
Xử Nữ rầu rĩ chép miệng:
"Thôi vậy chứ biết làm sao. Em để đó đi, anh gọi mấy thằng kia về làm. Phiền em quá rồi. Đem theo một ít đồ để ăn đi. Dù sao cũng bán không được, tặng cho em luôn đó."
"Không cần đâu. Trước khi em đến đã ăn bánh ở quán rồi. Kim Ngưu có muốn ăn không?"
Kim Ngưu còn đang chán đời, tâm trạng đâu mà ăn uống? Thế là cô cũng lắc đầu từ chối. Xử Nữ trông hết sức áy náy khi để cả hai người rời đi.
"Em đừng nhìn chị như vậy Kim Ngưu. Em có nhớ cái người để lại đàn ở chỗ mình không? Là anh ấy đó. Lần trước chị mang đàn đến tận nhà cho nên thấy quý đấy mà."
Kim Ngưu bày ra nét mặt tỉnh bơ đáp:
"Ủa, em đâu có nói gì đâu? Chị giải thích với em làm gì?"
Bảo Bình thoáng đỏ mặt.
"À... thực ra, hôm nọ em không ở quán, anh ấy có đến chơi đàn. Chị cũng còn tưởng anh ta chỉ kéo violon. Nhưng mà đánh được cả piano nữa."
Kim Ngưu gật gù mấy cái:
"Cho nên...?"
Bảo Bình ngẩn người:
"Hả? Cho nên...?"
Kim Ngưu lắc đầu, cố nhịn cười lấy giọng nghiêm túc đáp:
Vài ba sợi tóc tơ trên đầu Bảo Bình dựng lên. Kim Ngưu đột nhiên nhắc đến làm cô cảm thấy tim trong ngực đúng là đập hơi mạnh, nhưng cũng chỉ là đập hơi mạnh vì bị trêu chọc mà thôi.
"Không có chuyện đó đâu. Không hợp khẩu vị. Chị chỉ thích các anh trai đẹp sáu múi thôi."
Kim Ngưu định phản bác, nhưng đằng sau bỗng có ai đó gọi cả người giật lại. Là một thành viên từ câu lạc bộ Âm Nhạc. Bọn họ gọi cả hai người quay lại, không biết là có chuyện gì. Kim Ngưu cảm thấy tay mình sắp gãy luôn rồi, nhưng bị Bảo Bình dứt khoát lôi trở lại nên đành chịu.
Trước lối vào ki ốt Âm Nhạc, thay vào không khí lạnh lẽo đìu hiu ban nãy đã là một nhóm nhạc ngồi chờ sẵn. Người xem xung quanh đứng thành một vòng tròn, mãi Bảo Bình mới chen được một chỗ. Nhóm không nhiều người, chỉ có hai người chơi ghi ta, một tay cajon và một chiếc tambourine. Xử Nữ ôm một trong hai cây đàn, vừa chỉnh lại chiếc micro mini gài trên cổ áo. Chiếc loa bluetooth cỡ vừa không thể nào lấn át được âm thanh hùng hậu trên sân khấu, nhưng ở một góc xa xôi này, giai điệu acoustic êm ái toát ra nét lôi cuốn tự nhiên mà giản dị, khiến mọi người không ai bảo ai đều dừng lại lắng nghe.
"Bài hát này mình xin gửi tặng một bạn gái. Ờm... Qua bài hát này, mình muốn nói với bạn ấy..." – Nói đến đó thì Xử Nữ ngắt quãng, để cho bao nhiêu người đứng xem phải tò mò – "Cảm ơn em rất nhiều."
Bảo Bình căng thẳng nhìn theo những ngón tay gầy gò của anh. Sự căng thẳng này từ đâu mà có cô cũng không biết, chỉ biết rằng khi giọng ca của anh cất lên, cô liền có cảm giác muốn nín thở. Có lẽ bởi vì đã từng thưởng thức qua giọng hát của anh một lần, và cảm giác nổi da gà vẫn còn nguyên đó. Nhẹ nhàng mát mẻ như cơn gió nhẹ, ấm áp như ánh nắng cuối mùa thu, song không hề có cảm giác mong manh dễ vỡ, ngược lại giống như ẩn chứa một thứ nội lực khủng khiếp trong lồng ngực, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bùng cháy, thiêu đốt tất cả những thứ nó càn quét qua. Bảo Bình vô cùng băn khoăn, cô đã nghĩ mãi không tìm ra được mối liên kết nào giữa giọng ca thiên thần và khuôn mặt dưa chuột héo của Xử Nữ, mặc dù biết thừa hai chuyện này vốn không hề liên quan đến nhau. Aiz, đôi khi con người ta nhìn nhận người khác phiến diện vậy đấy...
"Mưa là khúc hát
Mưa là năm tháng
Còn em là nỗi nhớ mong của đời anh..."
Cô gần như dám chắc, khi hát câu ấy, đôi mắt phiêu đãng theo điệu nhạc của anh bỗng dừng lại ở chỗ mình. Bảo Bình hốt hoảng. Rõ ràng là phấn khích, nhưng lại muốn đề phòng, rõ ràng muốn đề phòng, lại không có cách nào phản kháng. Thứ cảm xúc kỳ lạ đó kéo đến cũng chớp nhoáng như một cơn mưa, thình lình đáp xuống đầu, không để cho cô có thời gian phòng bị, bản thân đã ướt như chuột lột mất rồi. Rất khó chịu! Thật sự hết sức khó chịu!
Hay là vì cô quá nhạy cảm chăng?
Bài hát đã dừng, Bảo Bình vẫn trầm ngâm đứng đó. Xử Nữ vẫy tay cười với cô, như hiểu như không nhìn thoáng qua ánh mắt suy tư của cô với hàm ý cảm ơn. Ở khoảng cách không xa, lần đầu tiên Bảo Bình cảm thấy những đường nét tối tăm trên gương mặt anh cũng có lúc trở nên rạng rỡ.
Thế rồi, trời đổ mưa.
***
Kim Ngưu không khỏi tự nguyền rủa mình. Đã biết Bảo Bình hôm nay bị chập cheng, vậy mà còn để chị ấy lôi đi khắp nơi. Giờ thì hay rồi! Kim Ngưu bị hết người này đến người kia chạy mưa va phải, vất vả lắm mới giữ xuể chỗ nước ép trái cây đóng hộp. Điện thoại trong túi reo hai lần, chắc chắn nếu mở máy cô sẽ nghe thấy Ma Kết hét vào tai cô. Biết làm sao được, cô không còn tay nào để nghe điện thoại nữa. Đám đông gần đó đều tản vào những trại có mái hiên tránh mưa, Kim Ngưu chậm chân đi đâu cũng hết chỗ, chẳng mấy chốc váy áo đã ướt hết. Trông cô lúc này thảm hại không khác gì một con mèo ướt. Nhưng ít nhất nguyên lý điểm mù của cô cũng không sai.
Mái hiên ít ỏi thò ra từ mặt bên của một gian hàng vắng vẻ cuối cùng cũng cho Kim Ngưu một chỗ dừng chân. Cô nép vào tường để lấy lực chống đỡ lô nước ép, moi điện thoại ra. Không thể chịu được khi điện thoại cứ đổ chuông liên tục. Cô không muốn vội cũng bị Ma Kết làm cho cuống cả lên.
"Gì?"
"Đồ điên! Mày đang ở đâu? Về ngay cho tao! Bán hết cmn* nước rồi biết không hả? Chờ từ nãy đến giờ rồi."
"Mày mới là đồ dở hơi ấy! Mưa thế này tao đi về làm sao được? Không phải có một nửa mang về trước rồi à?"
"Nhưng đều bán hết RỒI. Mày dẫn xác ngay về đây cho tao đi. Bảo ngồi xem bài hộ thì không nghe, nhờ có tý việc mà cũng làm không xong."
Những hộp nước ép bị nước mưa tạt trơn luỗn. Rõ ràng là nó nhờ vả cô, cuối cùng lại giống như cô có nghĩa vụ phải làm xong việc cho nó. Nhìn xem Bảo Bình... chị ấy cùng lắm chỉ đứng chiên một chảo cá, một kẻ xa lạ như Xử Nữ còn cảm ơn chị ấy như vậy, nhiệt tình với chị ấy như vậy. Cô thậm chí còn bỏ sức ra vác nguyên một thùng nước từ cổng trường tới, nó còn mắng cô? Kim Ngưu tức đến nỗi muốn nổ ruột, cô gần như hét vào điện thoại:
"Ờ, thế thì lần sau đừng có nhờ nữa!" – Nói xong lập tức tắt máy. Cô thậm chí còn muốn đập luôn cả điện thoại, nhưng sau đó lại cảm thấy chỉ vì chuyện này mà phải bỏ tiền ra sửa thì quá sức không đáng, nên chỉ tắt nguồn, và nhét vào trong túi váy. Kim Ngưu há miệng hít thở, như thể nếu không làm vậy thì hô hấp của cô sẽ không thông. Đôi khi người ta sẽ không gục ngã trước biến cố lớn, nhưng lại bị ăn mòn bởi vô số những chuyện nhỏ nhặt. Kim Ngưu mệt mỏi ngồi bệt xuống dưới mái hiên, nước cũng ném xuống một xó chẳng thèm ôm nữa. Cánh tay được thả lỏng, nhưng trong lòng bỗng chốc lại nặng nề hơn. Sớm biết như vậy cô sẽ ở nhà ngủ một giấc cho khỏe. Mặc dù ở nhà thì cũng chỉ có một mình cô, nhưng còn tốt hơn là một mình cô và một đám người không biết quan tâm đến người khác. Kim Ngưu có thể không cần thiết có người quan tâm, nhưng có... hừm, vẫn sẽ tốt hơn một chút.
Nước mưa tí tách nhỏ xuống từ trên mái, thấm ướt mũi giày của cô. Kim Ngưu thờ ơ nhìn xuống chân mình. Lớp da lộn màu đen dễ dàng che đi mảng giày bị ướt. Bên ngoài không nhìn thấy, đâu có nghĩa là bên trong không có gì.
Kim Ngưu không hiểu lúc đó đầu óc mình bị làm sao, lại đem tất cả bực bội trong người trút vào bức vách tường ghép bằng những tấm gỗ ép mỏng dính.
Ai mà biết được tấm vách gỗ này vốn chỉ được gắn hờ vào khung trại, bị đá một cái lập tức đổ ụp xuống.
Kim Ngưu theo bản năng tránh đi, nhưng vào lúc quyết định, lại nhìn thấy mười hai hộp nước ép trái cây bị bỏ chỏng chơ ngay dưới chân. Ích kỷ là vậy nhưng cuối cùng không thắng nổi thói tiếc của. May sao bức vách chỉ là một tấm gỗ mỏng, đè xuông vai cô chỉ thấy hơi nhức, nhiều lắm thì để lại một vết bầm mà thôi.
"Làm gì đấy? Sao lại đạp đổ tường của người ta thế?" – Giọng chua loét vang lên ngay sau bức tường. Nếu không phải đã trông thấy người đó qua lỗ khoét làm ô cửa sổ, cô cũng không tin nổi chủ nhân của chất giọng đáng sợ này lại là một người con trai.
"Xin lỗi, mình chỉ vô ý va vào thôi."
"Đi đường không có mắt à? Bức tường nó to đùng thế kia mà cũng va vào là sao? Làm hỏng cả trại của người ta nói xin lỗi là xong à?" – Lần này là giọng con gái, song sự khó chịu cũng không khác nhau là mấy.
"Xin lỗi. Đã xin lỗi rồi mà?"
Nhưng cả đám câu lạc bộ thời trang đã kéo đến, nhìn không giống như muốn cứ thế bỏ qua cho cô. Kim Ngưu không sợ mấy người này làm khó mình, cô mới là người bị thương, muốn băt đền cũng không đến lượt chúng nó. Nhưng cô không thích phiền phức, chỉ muốn chạy đi càng nhanh càng tốt. Cô muốn về nhà, cô cần ngủ. Cho một ngày tồi tệ như thế này, không có phương pháp chữa lành nào tốt hơn là ngủ một giấc.
"Xin lỗi làm cái gì? Không đến mà dựng lại đi còn đứng trố mắt ra làm gì?" – Lại giọng cô gái ban nãy. Cô nàng có khuôn mặt nhỏ, môi đỏ, răng trắng, ánh mắt lấp lánh sinh động, mọi đường nét đều non nớt, nhưng lớp kem trang điểm quá dày khiến Kim Ngưu không xác định được cô ta có nhỏ tuổi hơn mình hay không. Cô đang lúng túng với số nước ép trái cây chưa biết giải quyết thế nào, thì như thể nghe thấu những oán trách trong lòng cô, trong vô số lần, cuối cùng cũng có một lần, cứu tinh đã từ trên trời rơi xuống.
"Ô hay, sao lại mang nặng thế này..." – Âm sắc có hơi trầm, nhưng giọng nói vẫn ấm và vang như chuông, đích thị là một thanh niên đã trưởng thành. Trên người anh ta phảng phất toát ra mùi café nhàn nhạt mà Kim Ngưu rất thích mỗi lần bước vào quầy bar của Corner. Cô nhận ra người này. Nhưng... bạn của Mr.X, anh ta đang làm gì ở đây?
"Dạ nặng đấy ạ." – Kim Ngưu thốt lên khi anh ta giành lấy đống nước từ tay mình. Song không để cho cô phản đối, anh ta đã nhét chiếc ô trong suốt vào tay cô. Tự nhủ tò mò là không tốt, song trong lúc mải cúi đầu tự cảnh cáo mình, tầm mắt cô dừng lại ở tấm phù hiệu trường Hoàng Đạo gài trên túi áo ngực người này.
PhD. Sư Tử
Khoa Luật kinh doanh
Kim Ngưu cả kinh. Cha mẹ ơi, không chỉ là một người trưởng thành, thậm chí còn là một thầy giáo! Phải không? Hôm đó Mr.X và anh ta đã nói gì nhỉ?
"Cậu dạy cái gì ở trường Hoàng Đạo?"
"Cái gì liên quan đến tiền tôi đều dạy."
Đối với cô, được một người giúp đỡ đã là không bình thường, được một thầy giáo đến giúp đỡ lại càng không bình thường. Có đời nào thầy giáo lại đi bê đồ cho học sinh? Làm như vậy có phải rất không tôn trọng thầy cô giáo? Trong giai đoạn tới cô chuẩn bị học một môn về Pháp luật kinh doanh... Thật tiếc hôm nay không mang theo bộ bài tarot, nếu không nhất định cô phải rút một lá, xem có chuyện gì đang xảy ra.
Mấy sinh viên nam nữ lẫn lộn đang đứng làm màu hai bên cửa trông thấy, vội vàng rối rít chạy tới chào. Kim Ngưu chưa kịp đi hết ngạc nhiên này đã tới ngạc nhiên khác. Tại sao tất cả mọi người đều biết thầy giáo này, chỉ có mình cô là không? Chỉ thấy thầy Sư Tử cau mày một cái, mắng cả đám:
"Mấy anh thanh niên sức dài vai rộng này này bận cái gì ở đây mà lại bắt bạn gái đi dựng trại hả? Không nhìn thấy người ta còn đang khuân vác thế hả? Mấy chú có phải đàn ông không hả?"
Mấy nam thanh niên học còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị mắng, oan ức liếc qua đầu Kim Ngưu, tự hỏi cái cô này đột nhiên mọc ở đâu ra vậy? Nhưng cô biết, thầy giáo đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe. Cho nên, cô nàng đanh đá có khuôn mặt nhỏ nọ cúi gằm đầu xuống không dám phản ứng.
"Em cảm ơn thầy." – Kim Ngưu cúi đầu thấp, né tránh nhìn thẳng vào khuôn mặt sáng ngời của thầy. Đối với cô, đây là giữ lễ phép tối thiểu, còn đối với Sư Tử, nhìn lại giống như biểu hiện của sự nhút nhát.
"Sao nào? Lúc nãy còn đạp đổ tường nhà người ta cơ mà? Bây giờ thì sợ rồi hả?"
"..." – Cô không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cười hì một cái.
"Em mang cái này đi đâu?"
"Dạ, số 12, ở trước hồ nước ạ."
Từ xa trông thấy cái bóng đen sì không lẫn đi đâu được của Kim Ngưu, Ma Kết suýt chút nữa thì ngoác miệng chửi cô một trận. May mà có Nhân Mã bên cạnh còn tỉnh táo, đã lên tiếng cảnh báo cô trước khi Ma Kết kịp nổi đóa:
"Em chào thầy ạ."
Như một hiệu ứng dây chuyền, một đứa chào thầy kéo theo toàn bộ những đứa khác cũng chạy đến chào thầy. Đương nhiên, không chỉ chào, còn phải ngoan ngoãn nhận lại chỗ nước ép trái cây một cách vui vẻ nồng nhiệt. Được lắm Kim Ngưu, còn tìm được một ông thầy tới đỡ đạn cho mày! Ma Kết vừa nghĩ vừa trừng mắt với cô, sau đó lại phát hiện cô ấy chẳng thèm đếm xỉa gì đến mình.
Chờ đến khi thầy Sư Tử đi rồi, Kim Ngưu lập tức quay ngoắt đi, lạnh nhạt nói:
"Của chúng mày hết đấy. Tao về đây."
***
Cơn mưa đến thật nhanh đi cũng thật nhanh. Chẳng mấy chốc trời tạnh hẳn, hội chợ trở về với nhịp độ bình thường. Trong lúc tất cả mọi người đang bận rộn bán hàng, tham quan, ngắm nghía, trò chuyện, tiếng nhạc đều đều trên sân khấu lớn cứ lặng lẽ nhỏ đi, toàn bộ đèn đều vụt tắt. Sự im lặng đột ngột khiến mọi người bất giác đều hồi hộp.
Âm thanh xèo xèo phát ra từ hai bên cánh gà. Hai chiếc đèn màu rọi xuống màn khói mù mịt che mờ năm bóng dáng xinh đẹp đã đứng trên sâu khấu từ lúc nào. Bản nhạc dance cất lên, những giai điệu mào đầu nhẹ nhàng phảng phất chọc vào lòng người, để chuẩn bị cho sự bùng nổ phía sau. Thiên Bình mặc trên người một bộ đồ bó sát theo phong cách sporty, khéo léo khoe ra những đường nét hoàn hảo của cơ thể. Một chiếc mũ phớt đội trên đầu càng khiến khuôn mặt vốn đã hài hòa của cô trông càng cá tính. Đứng giữa sương khói, dưới ánh đèn spotlight liên tục đổi màu cũng linh hoạt không kém những động tác biến hóa đẹp mắt của cô, sân khấu giống như chỉ dành cho một mình Thiên Bình, bốn người còn lại hầu như chỉ đủ làm nền mà thôi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cảm nhận được ánh hào quang luôn ẩn ẩn toát ra từ con người Thiên Bình, Song Tử đã cảm thấy chỉ có cô ấy mới có thể đứng bên cạnh mình, mà bản thân anh cũng chỉ muốn đứng bên cạnh cô ấy. Anh luôn muốn hai người có thể sóng vai cùng nhau bước về phía trước, nhưng không hiểu vì lý do gì, Thiên Bình lại chỉ muốn nấp sau lưng anh, thậm chí không thích công khai mối quan hệ với anh. Điều này làm Song Tử bất mãn, cũng là nguyên nhân chính hai người chia tay.
Hôm đó ở trong sân bóng rổ, anh đã ngoảnh lại nhìn Bạch Dương. Thực ra, không phải Song Tử chú ý đến cô, mà là ở chỗ cô ngồi, trước đó, là chỗ ngồi quen thuộc của Thiên Bình. Song Tử không thể phủ nhận được việc bản thân có chút ấn tượng với Bạch Dương, chủ yếu là vì ngoại hình hai người có nét tương đồng. Có điều chỉ là vài phần tương đồng không khiến anh chú ý lâu, nên sau đó anh hầu như đã quên mất cô bé đó.
Nghĩ đến đó, anh lặng người nhìn sang Bạch Dương. Cô bé lại không hề thấy biểu cảm phức tạp của Song Tử bây giờ, mắt trợn lên, hai chân mày nhăn tít lại, có phần bất ngờ, còn có phần tức giận. Song Tử giật mình nhìn theo tầm mắt của cô, lại chỉ thấy trước mặt toàn người là người, rốt cuộc không hiểu cô ấy tức giận vì cái gì.
"Hừ! Thật là quá đáng!" – Cô bé thốt lên, đoạn, hùng hổ xắn tay áo xông về phía trước. Song Tử có cảm giác không tốt lắm, sợ cô ấy có chuyện gì, vội vàng đuổi theo.
"Chờ đã Bạch mù đường. Có chuyện gì thế..."