Điểm mù
Thời điểm Bảo Bình cuối cùng cũng kỳ kèo được anh S. cho cô nghỉ nửa ca chiều để đi tới xem lễ hội Hoàng Đạo, sân trường đã chật ních người. Trên sân khấu là các tiết mục mà sinh viên đăng ký hát tự do. Bốn phía sân trường được bao quanh bởi những ki ốt đủ loại màu mè khác nhau.
Gian trại của lớp Ma Kết nằm ở ngay trên lối đi vào, được trang trí theo concept Halloween cùng với bí ngô, mạng nhện và chổi trông rất nổi bật. Hai cô gái vẽ mặt trắng toát, mặc áo choàng đen có in hình những ngôi sao lấp lánh bằng nhũ bạc, trên đầu đội mũ phù thủy rộng vành đóng vai PG* đang ra sức chào mời sinh viên ghé qua. Bên trong ki ốt chỉ đặt hai ba chiếc bàn tròn nhỏ phủ khăn nhung đen, vài chiếc ghế mộc cũ kỹ. Trên bàn là quả cầu pha lê. Một bông hồng nhung màu đỏ bordeaux điểm một nét bí ẩn vào không gian trầm sắc ấy. Bảo Bình vừa thầm khen ngợi vừa tự hỏi nơi này có phải hơi thiếu cái gì không...
Đúng, chính là thiếu là thiếu mất một người. Không cần hóa trang, cũng chẳng ăn vận cầu kỳ, chỉ im lặng ngồi đó, với một bộ váy đen, nụ cười sậm màu và ánh mắt quanh năm lành lạnh. Nếu như có thêm bộ tarot Book of Azathoth kinh dị của cô ấy nữa thì càng hoàn hảo.
Nhưng cô nàng phù thủy này lúc đó không có mặt trong ki ốt. Vừa rồi có nhân viên chuyển phát đến giao mấy thùng nước ép trái cây, Kim Ngưu đã ra cổng trường nhận rồi.
"Em có nhờ mà nó không chịu chị ạ." – Ma Kết rầu thối ruột than phiền. – "Em lấy đâu ra tiền mà trả phí cho nó. Nếu có thêm phần đó kiểu gì cũng sẽ đắt hàng cho xem."
Về mặt này, đúng là cô và Kim Ngưu rất khác nhau.
Bảo Bình không học ở trường Hoàng Đạo, ở đây chỉ quen vài ba người trong nhóm Kim Ngưu. Hai người không ở đây, Ma Kết thì cuống đến mức chân không chạm nổi xuống đất rồi. Bảo Bình cảm thấy ngồi đây cũng hơi thừa thãi, bắt đầu đi dạo một vòng trong sân trường, tiện thể ngắm nghía khung cảnh hội chợ náo nhiệt. Hoàng Đạo không hổ là trường đại học lớn nhất thành phố, những sự kiện như thế này được tổ chức vô cùng hoàn chỉnh. Hội chợ sinh viên ở trường Ngoại ngữ của Bảo Bình cũng có, chỉ là chưa bao giờ có không khí sôi động, hoành tráng như vậy. Nói thế không phải vì trường cô không biết tổ chức sự kiện, mà ở trường Ngoại ngữ xưa nay vẫn nổi tiếng mất cân bằng giới tính. Có một số công việc... ừm, con trai làm vẫn hợp hơn.
Bảo Bình không dám đến gần ba anh chàng nọ, cho nên đã chọn cách né hẳn sang một bên. Nào ngờ, đang khép nép lách người trong đám đông, mãi mới chui ra khỏi thì bỗng nhiên đâm trúng ngay phải lồng ngực một người. Bảo Bình chỉ mới kịp nhìn thấy dòng chữ "free hug" to đùng trên áo người này, đã bị anh ta dang tay ôm chầm lấy một cách vô cùng thắm thiết.
Ô hay, gì thế này?
Bảo Bình cứng như gỗ đứng trong lòng người kia, phân vân mãi không biết nên đẩy ra hay nên ôm tiếp. Phải nói trừ ba ra thì đây là lần đầu tiên được người khác giới ôm vào lòng. Hmm, cảm giác cũng không tệ. Ngực người này hơi gầy, nhưng đủ mềm, cũng đủ ấm, trên áo còn phảng phất toát ra mùi dầu gội đầu hoặc nước hoa... của con gái. Lúc đó cô cảm thấy chuyện này không quan trọng lắm, vì cô còn đang bận tâm chuyện khác: có phải anh ta cọ hơi sát vào đằng trước của cô rồi không?
Thời gian suy nghĩ có hạn, Bảo Bình chuẩn bị phản ứng, người kia đã buông cô ra, vẻ mặt coi bộ hớn hở:
"Em cũng đến xem à? Tưởng em phải đi làm vào ca này?"
Bảo Bình ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra gương mặt xương xẩu quen thuộc của anh chàng nghệ sĩ đích thực nào đó, một chút bực tức vừa rồi cũng bay mất cả.
"Ủa... anh cũng học ở trường Hoàng Đạo à?"
Xử Nữ nhún vai với cô, cười hiền đáp:
"Tôi không học ở trường này thì còn học ở trường nào?"
"Em còn nghĩ anh học Nhạc viện."
Nụ cười nở ra trên môi anh có hơi cứng, nhưng thật không may Bảo Bình còn chưa đủ tâm tư để nhận ra.
"Nhiều người cũng nghĩ vậy."
Mà không, sự thật chính là như vậy. Xử Nữ có học nhạc viện, nhưng đó là chuyện của vài năm về trước rồi.
"Hôm nay anh ôm được mấy người rồi?" – Bảo Bình bỗng hỏi, có vẻ như ngoài câu này thì không còn biết nói về chủ đề gì khác. Xử Nữ rất ngạc nhiên. Anh không nghĩ tới Bảo Bình lại hỏi một câu như vậy. Khó trách được, vì ngay đến chính cô cũng không biết tại sao.
"Mới được hai người thôi." – Xử Nữ vừa bấm đốt ngón tay vừa đếm. – "Tính cả em mới là hai."
Có nghĩa là trước đó đã ôm được một người. Hmmm... vậy là đã ôm người ta rồi!
Xử Nữ nói đoạn cúi xuống áo nhăn nhó ngửi ngửi:
"Còn có một em dùng nước hoa rất đậm đặc, đến giờ trên áo vẫn ám mùi luôn này."
Bảo Bình bĩu môi:
"Đáng đời. Ai bảo thích đi ôm lung tung." – Nói đoạn dường như cảm thấy có gì không đúng, mũi hếch lên mấy lần ngửi ngửi – "Mà đâu? Làm gì có mùi gì?"
Xử Nữ trợn mắt há miệng, giơ tay huơ huơ trước mặt cô cười nói:
"Em không ngửi thấy sao? Toàn là mùi phô mai và trứng muối đây này."
"..."
Quả thực Bảo Bình đã làm một mẻ bánh bông lan trứng muối ở Corner vào buổi chiều nay, trước khi xin phép nghỉ làm. Nhưng mà... Xử Nữ làm sao biết được? Đây rõ ràng là muốn troll cô mà!
"À, vậy thì anh bịt mũi lại đi, đừng ngửi nữa." – Bảo Bình hậm hực nói, không rõ là lấy tư cách gì để dỗi anh. Song Xử Nữ chẳng bận tâm đến điều này.
"Vậy không được. Ôm thì đã ôm rồi, ghé qua chỗ bọn tôi ủng hộ đi. Bán từ chiều đến giờ ế quá luôn mà."
Bảo Bình ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lại xoay người nhìn ba chàng "free hug" sắp sửa bị đám đông nuốt chửng sau lưng mình, có chút khó hiểu nói:
"Em thấy đông khách đấy chứ?"
Xử Nữ xịu mặt, đáy mắt hiện ra nỗi buồn rất lãng mạn của các anh chàng có máu nghệ sĩ, hoặc là Bảo Bình cảm thấy thế.
"Khách của tụi đó chứ có phải khách của tụi anh đâu?"
"Ý anh là sao?" – Cô hoang mang hỏi.
Vẻ bi thống trên mặt anh lại tăng thêm một phần nữa, khiến Bảo Bình nhớ lại buối tối lần đầu tiên cô gặp anh, gương mặt hơi gầy của anh thê lương tội nghiệp như thế nào nhìn cô nói mình đã đánh rơi ví tiền.
"Đụng hàng. Là bị trùng ý tưởng."
Nói đoạn chỉ cho cô nhìn gian hàng vắng teo trong góc sân, với chỉ độc một chiếc bóng đèn compac treo lủng lẳng. Hai ba thanh niên lẽ ra là đứng bán hàng thì lại chỉ ngồi xổm bên cạnh quầy đồ ăn, thức ăn chuẩn bị cũng đã nguội ngắt từ bao giờ, liếc qua thôi đã không muốn vào rồi. Bảo Bình ái ngại nhìn anh, lại nhìn sang mấy người bạn đang ngồi đuổi ruồi của anh – người nào người ấy bộ dạng đều hom hem như thể đã nhịn đói lâu ngày. Thật ra nếu chỉ trùng ý tưởng, có thể tình hình sẽ không bi đát đến vậy. Điểm mấu chốt vẫn là... trai đẹp.
Xử Nữ có thể coi là thư sinh sáng sủa, nhưng không thể tính là đẹp trai. Dáng người vừa gầy vừa cứng, lưng lúc nào cũng hơi khom khom trông rất thiếu tự tin. Đặc biệt là mái tóc tổ quạ trên đầu anh, nhìn như thể đã một năm rồi không thèm cắt tóc vậy.
"Người ta ba người đẹp trai rạng ngời như thế kia, mấy anh cân làm sao nổi?"
"Em là đang chê tôi xấu đúng không?"
"Anh không xấu thì còn ai xấu nữa?"
Xử Nữ lần này nín lặng, mắt tối hẳn xuống, mà giọng nói cũng nhỏ hẳn đi. "Ừ thôi, vậy em cứ đi xem xung quanh đi. Tôi còn làm nốt mấy thứ."
Xử Nữ cũng chẳng biết "mấy thứ" mà mình nói là những thứ gì, nhưng chẳng quan trọng. Khi Bảo Bình chợt nhận ra điều không ổn, thì đã muộn rồi. Ôi, phỉ phui cái miệng của cô. Xử Nữ là ai nào? Là nghệ sĩ đích thực. Mà nghệ sĩ đích thực có ai không yêu cái đẹp, có ai không dễ bị tổn thương. Trời ơi, thế mà cô vừa nói cái gì nào? Cô dám chê anh xấu? XẤU? Hiển nhiên là anh đã bị tổn thương cực kỳ sâu sắc rồi.
Bảo Bình mím môi, lẽo đẽo chạy theo Xử Nữ, xoay quanh anh như một cái chong chóng.
"Ủa, anh giận rồi à? Mới vậy đã giận rồi à? Chỉ đùa thôi mà."
Thực ra Xử Nữ bị chê xấu không phải lần Nhìn vẻ mặt ngơ ngác khẩn trương của cô nhóc này cũng rất hài hước, cho nên Xử Nữ quyết định làm thinh.
"Ơ... thực sự giận rồi sao? Xin lỗi mà. Không cố ý đâu mà."
Xử Nữ khó khăn lắm mới nhịn cười, bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ khổ sở. Đáng tiếc, Bảo Bình xưa nay không phải người kiên trì, càng không phải kẻ thích đeo bám. Cô bĩu môi nói, ngúng nguẩy quay người bỏ đi:
"Vậy mà cũng giận nữa. Mặc kệ."
Tình thế đột ngột đảo ngược, Xử Nữ đang cắm đầu đi, cẳng chân vừa định tiến lên thì đã vòng ra đằng sau xoay người một cách điệu nghệ và chuyên nghiệp đến mức không ai hiểu anh đã làm như thế nào. Nói gì thì nói, Bảo Bình là khách hàng duy nhất mà anh kéo về được, đâu có để cô ấy dễ dàng bỏ chạy như vậy?"
"Ấy, khoan đã. Đừng đi mà."
***
Ở một góc khác của trường Hoàng Đạo, bớt ồn ào hơn, bớt rực rỡ hơn, Kim Ngưu đứng tần ngần rất lâu trước thùng nước cam ép, tự hỏi nên giải quyết số nước đóng hộp này như thế nào. Nhân Mã có thể giúp, nhưng có lẽ đang bận rộn bán hàng nên không bắt điện thoại của cô. Hai mươi phút ba cuộc gọi nhỡ, chờ mãi cũng không được. Chẳng lẽ cô phải tự khuân đống nước này về?
Kim Ngưu nhấc lên thùng nước, để áng chừng xem số nước này nặng bao nhiêu. Có điều... thực sự rất nặng, nặng quá sức của cô. Kim Ngưu khom người ôm cái thùng, đi ba bước nghỉ một bước. Chỉ mới đi được một phần ba quãng đường đã thở không ra hơi. Mấy lần Kim Ngưu muốn bỏ cuộc, giương mắt muốn tìm ai đó đi ngang qua giúp đỡ một chút, nhưng không hiểu tại sao mỗi lần nhác thấy cô, những người ấy lại giả vờ ngoảnh mặt đi. Mặc kệ cô có là con gái, mặc váy đàng hoàng, mà mồ hôi thì vẫn đang túa ra nhìn rất vất vả, bọn họ vẫn không hề trông thấy cô, hoặc giả là đang làm như không thấy cô. Trong hai khả năng này, cô thà tin rằng mọi người không nhìn thấy mình còn hơn là thừa nhận người ta nhìn thấy cũng chẳng muốn giúp. Chỉ là, bất kể là vế trước hay vế sau thì vẫn sẽ gây chạnh lòng một chút, giống như trong mắt những người khác giới cô luôn rơi vào một điểm mù. Kim Ngưu tự cảm thấy mình là một người lãnh đạm, làm điểm mù của người khác cũng không sao. Nhưng tại sao với Song Tử cũng là như vậy?
Nào nào, thôi nào, chỉ là vài chai nước, nghĩ vớ vẩn cái gì cơ chứ?
Xua đi mấy suy nghĩ ảm đạm, Kim Ngưu phấn chấn trở lại ngay, cắn môi xốc lại thùng nước trên tay cho đỡ mỏi. Ai dè thùng nước này lại không được dán chắc chắn, dọc đường bị xóc nảy nhiều lần, đáy thùng giấy liền cứ thế bung ra. Kim Ngưu chưa cả kịp giật mình, những hộp nước nhỏ đã rơi lăn lóc trên mặt đất.
Hai thanh niên đi ngang qua, liếc nhìn Kim Ngưu một lần rồi nhanh chóng quay đi.
Một người khác đang đứng chờ ai đó cách cô chừng hai mét. Nghe thấy âm thanh lộp bộp, người này cũng xoay qua nhìn, sau đó thản nhiên nhìn đồng hồ rồi thờ ơ bỏ đi.
Một cảm giác nao nao bất ngờ từ đâu ập tới. Cũng là một buổi chiều chạng vạng tối như thế này, trời đông đổ lạnh rắc xuống mặt người những tầng mưa phùn giá buốt, cô đứng nép dưới mái hiên hẹp hòi của ngôi cổng trường tiểu học, tự hỏi khi nào sẽ được ba đến đón. Kim Ngưu chẳng rõ mình đã chờ bao nhiêu lâu, chỉ nhớ được lúc cô tự mình đi bộ về nhà, đã bước qua tổng cộng ba mươi tư cây đèn cao áp bật sáng. Khi cô về đến nhà cùng mái tóc tơ ướt đẫm mưa, ba cô đang nằm ngửa trên chiếc ghế tựa, bên cạnh chiếc TV oang oang phát chương trình thời sự tối, không biết đã ngủ gật từ lúc nào.
Đấy là lần đầu tiên cô đi bộ từ trường học về nhà. Và vì cô đã có thể tự mình đi bộ về nhà, cho nên từ đó về sau, cô không bao giờ được ba đón lần nào nữa.
Lúc này, Kim Ngưu cũng có cảm giác giống như vậy, rằng từ nay về sau, những chuyện như thế này cô đều sẽ làm một mình. Được rồi, một mình thì một mình. Có mấy đứa con gái có thể giống như cô, vác được cả một thùng nước đi quãng đường xa như vậy?
Kim Ngưu vất vả ôm lại được mấy hộp nước may mắn không rơi khỏi thùng, lại vất vả đặt cái thùng xuống rồi chạy theo những hộp nước lăn lóc trên sàn nhà. Thật là đã nghèo còn mắc cái eo. Đánh rơi là chuyện nhỏ, tiếp theo phải mang đi thế nào mới là vấn đề.
Chiếc thùng bị rách không thể dán lại, Kim Ngưu đành dùng hai tay ôm hai mép thùng để mép nắp không bị bật ra. Tuy vậy ôm theo kiểu này tay không có điểm tựa, nặng vô cùng. Lại mới chỉ đi được dăm bước, Kim Ngưu run tay một cái, cả một thùng mấy chục hộp nước 1 lít vừa gom được về một lần nữa theo nhau lăn lóc trên hành lang. Khỉ gió!
Thêm một đám người đi ngang qua xì xì xào xào. Xấu hổ khiến cho Kim Ngưu có cảm tưởng như tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình vậy. So với chuyện không được giúp đỡ, biến thành trò cười cho thiên hạ còn đáng bực mình hơn. Nếu biết trước cô đã mang thêm sẵn mấy chiếc túi ni lông cỡ bự, có thể chia ra xách, cũng có thể vác trên vai, ít nhiều cũng không lúng túng đến mức này.
Chừng mười phút sau, Kim Ngưu đã gom lại được đủ số nước ngọt. Rút kinh nghiệm hai lần trước, lần này cô rất cẩn thận đỡ một tay ngang dưới đáy thùng bị thủng, khuỷu tay chống vào ngang bụng, miễn cưỡng đã bưng được thùng nước lên. Cuối tháng mười trời đã hết nóng từ lâu, mà mồ hôi sau gáy cô đã bắt đầu đổ xuống. Kim Ngưu luôn tự cho rằng mình là một đứa con gái hết sức "lực điền", ít ra là so với mấy đứa õng ẹo chỉ biết ngồi đánh phấn tô son trong lớp học thể dục, nhưng xem ra hai chữ "lực điền" này cô còn cách xa lắm. Kim Ngưu không dám dừng lại giữa đường để nghỉ như lúc nãy, vì chỉ cần cô lỏng tay mấy lon nước sẽ lại xổ ra ngay. Chưa bao giờ đoạn đường từ cổng trường vào sân trường lại xa như vậy, cô có thể cảm thận được cơ tay mình bắt đầu rã rời, gân cốt căng cứng lên, và những khớp xương thì đã không còn nghe lời mình nữa. Cô còn chịu đựng được hoàn toàn là mượn sức của bả vai, nhưng rất nhanh, cảm giác mỏi đã truyền đến. Mắt hoa lên, cô có cảm giác trở lại những ngày trung học phải tham gia bài kiểm tra chạy bền năm vòng quanh sân trường. Lúc ấy đầu óc cô cũng trống rỗng y hệt lúc này, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, miệng và mũi đều khô rát, không cảm nhận được tứ chi, chỉ thấy người đằng trước vẫn còn chạy, bản thân chỉ có thể dùng hết sức chạy theo người đó. Bao nhiêu lần cố gắng hít vào thật sâu để đầu óc tỉnh táo lại, là bấy nhiêu lần nỗ lực của cô chẳng thấm vào đâu cả.
Vào lúc Kim Ngưu gần như bỏ cuộc, không thể chịu nổi muốn buông xuôi, bất lực nhìn cái thùng nước rơi xuống, một cánh tay từ đâu chìa ra, ở ngay phía dưới tạo thành một giá đỡ rất chắc chắn. Nhiệt độ từ bàn tay người lạ khiến Kim Ngưu nhận ra đôi tay của mình hóa ra vẫn còn đây.
"Chị ơi chia ra bớt đi. Làm sao một mình mà ôm cái thùng nặng như vậy?" – Giọng con gái lanh lảnh vang lên. Kim Ngưu không thể cúi người nên chỉ có thể gật đầu thể hiện lòng biết ơn. Biết ơn rồi lại cảm thấy phiền phức. Rõ ràng vừa rồi còn muốn có người tới giúp mình, bây giờ thực sự có người đến giúp rồi, cô lại không biết phản ứng như thế nào.
"Cảm ơn em."
"Để em mang bớt cho nào." – Cô gái nhỏ có mái tóc bob màu rêu nhạt rất đúng mốt, đôi mắt dưới ánh sáng chập chờn của đèn đường thỉnh thoảng lóe lên những ánh sáng lấp lánh, mang theo sinh khí tràn trề.
Kim Ngưu không biết nói gì hơn, cho nên đành cảm ơn lần nữa.
"Cảm ơn em. Chị phải mang đến bốt số 12."
Số nước trong thùng được chia đôi. Vì không có cái gì để bưng cả, Kim Ngưu để cho cô bé tốt bụng nọ ôm cái thùng, còn bản thân thì ôm theo một nửa số hộp trước ngực. Tuy hơi cồng kềnh một chút, nhưng so với việc vác nguyên thùng nước ép trái cây thì như thế này vẫn nhẹ nhàng chán.
Thế rồi, cả hai mới đi được có mươi bước, giữa đường từ đâu nhảy xổ ra một anh chàng đẹp trai, mà anh chàng đẹp trai này Kim Ngưu cực kỳ quen thuộc:
"A, cô bé mù đường! Bạch... Bạch cái gì nhỉ?"
Cô bé tốt bụng chun mũi làm mặt xấu, hơi cao giọng nói:
"Bạch cái gì nữa? Bạch Dương! Bạch Dương không mù đường!"
Song Tử nói đoạn đặt khuỷu tay lên vai Bạch Dương, ngả ngốn nở ra một nụ cười trêu chọc. Kim Ngưu bất giác chững lại, dưới chân cảm giác nặng như đeo đá, không thể nhấc lên, hay là không muốn nhấc lên.
"Thế cơ à? Thế từ chỗ này về sân khấu có biết đường không?"
Như một phản xạ có điều kiện mỗi lần có người nhắc đến đường xá, Bạch Dương ngây người mất một lúc, vội vội vàng vàng định hình lại xem mình đang ở đâu, sau đó cần phải đi đâu. Trường Hoàng Đạo khuôn viên rất rộng với nhiều khu nhà khác nhau. Cô hiện tại đang đứng trước cửa Khoa Ngân Hàng. Hội chợ sinh viên được tổ chức ở sân chính, phía trước tòa nhà hành chính của trường, từ cổng trường đi vào phải rẽ trái một lần, sau đó rẽ phải hai lần nữa. Nhưng mà khoan... Khoan đã! Đây là Song Tử cố tình gài bẫy cô, anh ta biết cô sẽ lúng túng!
"Cái anh này!"
"Ha ha, còn nói là không mù đường. Haha."
"Anh thôi ngay đi nha. Không thấy người ta mang nặng vác đau như vậy mà còn đến chọc."
"Nặng lắm không? Đưa đây anh cầm hộ cho..."
Kim Ngưu đã đứng lại từ nãy, cho nên câu chuyện của họ cô cũng chỉ nghe được đến đó. Từ xa có thể trông thấy bóng dáng cao lớn của anh hơi khom người khi Bạch Dương trao thùng nước cho mình. Kim Ngưu bất giác nhìn xuống, vẫn còn mười hai lít nước đang ôm trong người. Mí mắt hơi cụp, hơi thở dài sau đó lại biến thành nụ cười nhẹ nhàng, trong nhẹ nhàng có trào phúng, trong trào phúng lại có khổ sở.
Có lẽ kiếp trước, mà không, cũng có thể là cả kiếp này cô đều ăn ở hết sức không tốt, cho nên mỗi khi cần, đều sẽ không có ai đến giúp cô. Bản thân trải qua những chuyện như vậy không phải lần đầu tiên, dù sao cũng quen rồi.
Nhưng chính vì không còn là lần đầu tiên, chính vì đã quen rồi, cho nên mới đau lòng.
Mà hai chữ "đau lòng" này, lại giống như cái hố sâu cắm đầy chông nhọn, chạm vào lập tức sẽ chảy máu, hơn nữa một khi đã lọt xuống, không có cách nào thoát ra nổi.
Bởi vì khi mưa, sẽ không có ai dưới tán lá
Bởi vì khi ngã, sẽ không có ai đỡ em dậy