- Khí trời khô nóng…cẩn thận củi lửa… “KENG”…Khí trời khô nóng…cẩn thận củi lửa… “KENG”….
Người nam nhân tay cầm cái mõ vừa đi vừa gõ trên có khuôn mặt rất trẻ. Đôi mắt láo liên liếc qua liếc lại liếc tới đại môn Bách Hoa Lâu đang đóng kín, đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười “khả ố”:
- Màn kịch hay bắt đầu rồi.
Trong Bách Hoa Lâu…
Đêm nay, không trăng không sao, mấy đen đầy trời…nói chung là một đêm rất thích hợp để “phạm tội”. Từ khu biệt viện phía Tây, bốn bóng đen đang “lén lút” chạy đến khu phía Nam (4 người: cái gì mà lén lút hả????)….Khụ khụ, chính xác là “quang minh chính đại” mà đi (t.g: chịu chưa? 4 người: vậy còn được). Lý do? Chính là cái lư hương đang tỏa khói nghi ngút trên tay BẠCH DƯƠNG nga. Có thể nói trong vòng bán kính 5m xung quanh cái lư hương, con muỗi đang bay cũng lập tức rớt ngay xuống đất.
- Anh lấy cái này ở đâu ra vậy?
- Của BẢO BẢO cho nga – BẠCH DƯƠNG nở nụ cười chói lóa tới cực điểm nói
- Chưa gì mà gọi người ta là cục cưng rồi – SONG TỬ (bảo bảo = cục cưng)
- Sao? Không được như tôi tức hả, BẢO BẢO nhà tôi dễ thương đáng yêu biết mấy, ai như con cọp cái nhà cậu.
- Cậu nói ai là cọp cái, muốn ăn kẹo đồng hả
- Cậu ngon thì cứ thử
- Mấy người muốn đánh thức cả tòa viện này à – SƯ TỬ
- Đi thôi, đi thôi trễ giờ là bị “mama tổng quản” sạt cho một trận bây giờ - KIM NGƯU
Danh hiệu “mama tổng quản” của XỬ NỮ vừa được nêu ra, bốn người cùng cảm thấy ớn lạnh, vừa tăng tốc vừa nghĩ lí do đối phó.
Lúc này, ở khu biệt viện phía Nam…
- Mấy người kia chưa tới, có khi gặp chuyện gì rồi không? – SONG NGƯ
- Không thể, mê hương tớ đưa cho DƯƠNG DƯƠNG là loại cực mạnh, trừ phi có thuốc do tớ đặc chế, còn không phải ngủ ít nhất là đến tối mai – BẢO BÌNH gác một chân lên bàn nói - Có khi nào họ quên uống thuốc không? – CỰ GIẢI
- Cũng không có khả năng, chính tớ đổ thuốc vào họng từng người mà – THIÊN BÌNH (hiểu tại sao BẠCH DƯƠNG gọi THIÊN BÌNH là cọp cái rồi nhá)
- Vậy sao lại trễ vậy chứ? Azzz….trong mười giây nữa mà đám đó không có mặt, tớ sẽ cho mỗi người một bài tới sáng – XỬ NỮ
Nhìn XỬ NỮ ức chế tới cực điểm, những người còn lại trong phòng đồng loạt thương cảm cho bốn tên xui xẻo kia.
- Bọn họ tới rồi – THIÊN YẾT lúc này đã thay lại trang phục nam nói
- Bọn tớ tới….oái XỬ…XỬ…XỬ NỮ…cậu… - SONG TỬ vừa tông cửa đi vào, nhìn thấy khuôn mặt đến thiên sư Chung Qùy cũng phải chào thua của bạn XỬ, lập tức cứng ngắc.
Những người còn lại theo “định luật bảo toàn tính mạng”, dùng tốc độ ánh sáng bay vào phòng, đứng im cúi đầu như học sinh tiểu học. SƯ TỬ kéo áo XỬ NỮ cố làm ra vẻ mặt “chú cún tội nghiệp bị bỏ rơi” nói (t.g: SƯ TỬ, ngươi thật không có khí chất nam nhi a. ST: ai viết hả, lập tức câm miệng lo viết cho ta. T.g: sao hả, muốn ta cho ngươi làm cún thật phải không? ST: *mặt cún con*. T.g: hahahaha. ST: *mặt la sát*. T.g: ai da, ta đi viết truyện nga):
- NỮ à, bọn tớ đã tới rồi, cậu đừng giận mà, nha nha nha
- Buông, cậu làm mặt này không hợp đâu, đổi đi – XỬ NỮ
- A XỬ NỮ, cậu uống trà đi, uống ly trà hạ hỏa nga – SONG TỬ vừa châm trà vừa nói
- Lấy lòng vô ích
- NỮ à, cậu thương bọn mình đi mà
- Giả vờ đáng thương, không có tác dụng
- Mọi người muốn tiếp tục tới sáng mai hay muốn thực hiện kế hoạch – giọng nói lạnh băng không chút cảm tình phát ra từ người MA KẾT làm tất cả những người đang vây quanh XỬ NỮ lập tức lùi ra, khôi phục bộ dáng nghiêm túc khi làm việc. - Hứ, tha cho mấy cậu lần này – XỬ NỮ nghe giọng “tình lang” liền vui vẻ lại như thường, bao nhiêu oán khi, sát khí nhanh chóng quét sạch, trưng ra vẻ rạng rỡ như mặt trời 12 giờ trưa hướng “chàng” mỉm cười.
- Mấy người “tình chàng ý thiếp” xong chưa? – một bóng đen nhảy từ cửa sổ vào nói
- Nhị vương gia, ngài vừa nói gì – MA KẾT nở nụ cười đẹp đến…lạnh nói
Những người khác đồng loạt rùng mình, tên này cười không phải không có nhưng nụ cười này…Chúa ơi!!!!
- Ta có nói gì đâu, có nói gì đâu, hahaha – Thiên Ân rùng mình, hít một hơi dài, bình tĩnh nói – Đại ca mang thứ này tới cho các ngươi.
Nói rồi y đưa ra một cái hộp nhỏ bọc lụa màu hồng, bên trong hộp là một thứ bột màu đen. BẢO BÌNH chấm một ít đưa lên mũi ngửi, lập tức hai mắt tỏa sáng:
- Woa, con rắn đó chịu chơi thật nga
- Nhiêu đây ít quá không? – KIM NGƯU
- Không lo, ca ca đã cho chôn xung quanh Bách Hoa Lâu khá nhiều rồi, cái này đem tới cho mấy người chơi thôi
- Tốt, cho tớ đi, cho tớ đi – BẢO BÌNH vừa nói vừa giật lấy cái hộp nhỏ, hai mắt lấp lánh tới mức…nguy hiểm
- Được rồi, cũng sắp tới giờ rồi, chừng nào nhìn thấy pháo hiệu sẽ bắt đầu hành động – Thiên Ân
- Biết rồi – BẠCH DƯƠNG
- A, còn nữa ca ca ta nói thế này – Thiên Ân ho một tiếng, làm ra khuôn mắt đểu chưa từng có của XÀ PHU – Dân số Caidoz rất đông, chết vài người không sao, vài chục người cũng không thành vấn đề, vài trăm người cũng tự nhiên có cách mà bù lại, cho nên giết được thì cứ giết, không giết được thì tìm cách mà giết. Nếu giết sạch hết thì càng tốt, không cần lo tới mấy thứ luật pháp linh tinh. Nhớ kĩ “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”.
12 người cùng đơ mặt ra nhìn Thiên Ân, nội tâm cùng nhau dậy sóng:
“Tên quái gở đó thật sự là minh quân sao? Nói ra những lời này có thể là minh quân sao?”
Trong khi đó, Nhị vương gia sau khi phát biểu xong lại vô cùng bình tĩnh, cầm chung trà uống một hơi. Nhìn qua biểu tình kinh ngạc của đám người trong phòng, y mỉm cười nói:
- Không cần kinh ngạc, từ từ sẽ quen. Mà các ngươi không giết cũng không sao, ca ca ta đã dự trù hết rồi, nói chung tối nay Bách Hoa Lâu bảo đảm không ai sống sót. Thêm một quãng im lặng….
- Ai da, sắp tới giờ rồi, ta cũng nên đi làm việc thôi. Tạm biệt
Thiên Ân vẫy tay rồi nhảy ra cửa sổ chuồn thẳng, để lại 12 người vẫn còn trong lốt tượng đá.
- Hắn không đùa chứ? – sau cùng, bạn SONG TỬ cũng khôi phục, phát biểu ý kiến
- Rất giống phong cách của con rắn kia – THIÊN BÌNH
- Chúng ta thật sự làm như hắn nói sao? – BẠCH DƯƠNG vừa nói vừa chém ngang cổ
Nhất thời, căn phòng lại im lặng…
Bên ngoài Bách Hoa Lâu…
- Ca, em đã truyền lời rồi, phản ứng của bọn họ không ngoài dự đoán
- Tốt, truyền lệnh Triệu Lam, bắn pháo hiệu
“Bụp” một cột pháo sáng màu đỏ bay thẳng lên trời, bung ra thành hình phượng hoàng tỏa sáng lấp lánh.
Lúc này, trong Bách Hoa Lâu đang là một hồi hỗn loạn…
- Mama, pháo hiệu của triều đình vừa phát ra, có vẻ đêm nay bọn chúng hành động
- Triệu tập mọi người, chuẩn bị vũ khí sẵn sàng – Lục Nhạn biểu tình hết sức nghiêm túc – Đêm nay, phải chém cho được đầu XÀ PHU.
- Dạ, mama
- Mama, người của chúng ta bên Tây viện không hiểu sao không liên lạc được – một cô nương áo tím nói, vẻ mặt lo lắng (ngủ hết rồi liên lạc cái gì!!!)
- Cho người đi kiểm tra
- Mama, người phía Đông viện không hiểu sao toàn bộ đều trúng độc, bên phía Nam thì bị giết, là một nhát chí mạng ở cổ họng.
- Chết tiệt – Lục Nhạn tức giận nghĩ thầm “Người của ta không dễ dàng chết được, chắc chắn có nội gián” – Gọi tất cả tập trung lại đây cho ta.
Một khắc sau, toàn bộ tập trung tại đại sảnh, Lục Nhạn hỏi:
- Đã đủ hết chưa? - Dạ, mama, còn…còn…
- Nói – Lục Nhạn vô cùng tức giận quát lớn
- Thiếu 12 người
“Choang” – chung trà trong tay bị ném xuống đất, Lục Nhạn tức giận:
- Bọn chúng chưa thể đi xa, truyền lệnh truy sát
- Mama, có chuyện rồi – một nam nhân chạy tới – Quân binh của triều đình đã bao vây chỗ này, ngoại trừ những người ở đây, những sát thủ của Bách Hoa Lâu toàn bộ đều bị Ảnh vệ của triều đình tận diệt.
Lục Nhạn đôi mắt đỏ vằn lên những tơ máu, nghiến răng nói:
- Không thể, trình độ của sát thủ Bách Hoa Lâu sao có thể dễ dàng bị tận diệt như vậy?
- Mama, người…người của bên sát thủ…có…có hơn một nửa…là Ảnh vệ trà trộn… - người quỳ bên dưới run rẩy nói
- Vô dụng – Lục Nhạn tay phất ra, một chưởng đánh cho người kia bay thẳng về phía cửa, thất khiếu chảy máu mà chết. (thất khiếu = hai lỗ tai + hai mắt + hai lỗ mũi + miệng)
- Lục Nhạn mama, bà tức giận như vậy hại thân nga – một nam mặc bạch y đi vào, tay khẽ phất chiếc quạt. Theo sao là một nam nhân khác mặc thanh y, tiếp theo là 12 người mà ai – cũng – biết – là – ai – đó, kế nữa là Triệu Lam cũng đám binh tướng vô cùng “khí thế” bước vào.
- Ngươi…các ngươi…thì ra các ngươi là nội gián
- Lục Nhạn, bà sai rồi, không chỉ chúng tôi là nội gián đâu mà mỗi một người bà phái đi theo dõi ta, khi quay về đều thành nội gián hết nga – XÀ PHU tay phe phẩy quạt nhẹ nhàng nói
- Hóa ra là vậy, vậy việc giết người bên Đông viện và Nam viện là ngươi làm?
- Không phải, là do 12 mĩ nhân xinh đẹp như tiên của Bách Hoa Lâu làm nga – XÀ PHU tiếp tục lơ đi 24 ánh mắt đầy sát khí nói
- Vậy kẻ hôm đó bán người là…
- Là ta – XÀ PHU khẳng định nói – Lục tì, kĩ năng trả giá của ta không tồi đi
- Không tồi, quả là không tồi, dù nằm mơ ta cũng không nghĩ có ngày này
- Là do bà quá tự cao thôi, các người nên bó tay chịu trói đi, xung quanh Bách Hoa Lâu là người của ta, không còn đường thoát đâu – đôi mắt XÀ PHU trở nên sắc bén liếc nhìn về phía đại sảnh làm cho người của Bách Hoa Lâu không rét mà run. Lục Nhạn cười nói:
- Hoàng thượng, ngươi xem thường ta rồi “Ầm” – khói trắng chợt phủ đầy đại sảnh, quân lính lập tức lao đến bắt người. Màn khói dày đi qua, chợt THIẾN YẾT nói:
- Lục Nhạn trốn rồi
- Mật đạo – 11 người cùng hô lên
- Triệu Lam, mau cho người đi kiểm tra – Thiên Ân
- Không cần – XÀ PHU nói, cúi người nhặt một vật trên mặt đất
- Ca, huynh… - Thiên Ân định nói nhưng khi nhìn vật trong tay XÀ PHU lập tức im lặng.
Miếng ngọc bội hoa văn hình phượng hoàng, khắc ba chữ “Du Dực Tôn”.
- Thừa tướng, lần này ta muốn nghe ông làm sao trốn tội – XÀ PHU nhếch mép lộ ra một nụ cười, biểu tình trên mặt thập phần đáng sợ, tựa như dã thú sắp chiếm được con mồi ngon lành.
- Triệu Lam, làm theo kế hoạch, ta muốn Bách Hoa Lâu không còn tồn tại trên đời nữa - XÀ PHU nói rồi dẫn theo mọi người ra ngoài.
Khi tất cả ra xa khoảng hơn 10m, một tiếng ầm vang lên, tòa lâu ngày nào còn rực rỡ phồn hoa phút chốc bị ngọn lửa nuốt trọn. XÀ PHU nhìn về phía ngọn lửa lớn, khóe miệng nở một nụ cười:
- Sắp đến lượt ngài, Thừa tướng đại nhân.