12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!

Chương 23-2




Bạn SƯ TỬ vì đi đường mà mắt cứ dán vào từng hành động của NHÂN MÃ nên kết quả là tông vào người ta, còn tông vào một cô nương xinh đẹp nữa. SƯ TỬ hốt hoảng, đỡ vị cô nương kia dậy hỏi:

- Cô nương, xin lỗi, cô không sao chứ? Là do tôi vô ý, xin lỗi cô

Mái tóc vàng rực rỡ trong nắng, đôi mắt màu đất ấm áp, thân người cao lớn tạo cho người ta cảm giác an toàn. Chu Tước ngơ ngẩn, lúc nãy bị hắn tông vào, cô đã sẵn sàng cho hắn một kiếm. Thật không ngờ…

SƯ TỬ thấy cô nương kia cứ nhìn mình thì thấy ngượng, gãi đầu nói:

- Vị cô nương này, mặt tôi dính nhọ sao?

Chu Tước nhận ra mình thất thố, vội cúi mặt nói khẽ:

- Không…không, tôi xin lỗi. Uhm…vị đại ca này, huynh tên gì vậy?

- Tôi là SƯ TỬ, cô không sao thật chứ?

- Không, không sao đâu. Cảm ơn huynh đã lo cho tôi. Uhm…tôi là Chu Tước, hân hạnh được làm quen

- Ừ, hân hạnh

SƯ TỬ không biết phải nói gì. Cậu cứ đứng trước vị cô nương kia mà không biết, bên kia đường một đôi mắt đang dõi theo.

MÃ MÃ im lặng nhìn đôi nam nữ trước mặt. Nhìn người nam mới mấy phút trước còn dõi theo cô khiến cô còn tưởng người ta thích mình làm cô mừng hụt. Thì ra là tự cô đa tình, tự cô hiểu lầm. Nhìn nam nhân kia, đứng gãi đầu, cười nói với nữ nhân, chắc là thích người ta rồi. Còn nữ nhân kia, một thân y phục đỏ chói song cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc, đầu cúi xuống, khuôn mặt ửng hồng, xem ra đã sa vào lưới tình. Cũng phải, nữ nhân yêu kiều diễm lệ, bộ dáng hiền thục nhỏ nhẹ, ai mà không thích. NHÂN MÃ chợt thấy tim đau nhói, khóe mắt hơi cay. SONG NGƯ thấy kì lạ hỏi:

- MÃ MÃ, chị sao vậy, không khỏe sao?

- Không, chị không sao. Chúng ta đi chơi tiếp đi

“SƯ TỬ đáng chết, tôi ghét cậu” – câu nói vang lên trong lòng, tim đau tưởng như tan vỡ. Nhưng vẫn cố nuốt ngược vào trong để dòng nước mắt kia không chỉ tội. NHÂN MÃ im lặng bước đi.

SƯ TỬ sau khi xác định cô nương kia không sao thò tiếp tục quay sang tìm kiếm hình bóng người thương. Nhưng nơi đó đã không còn, cậu nhìn quanh thấy mọi người đã cách xa mình vội đuổi theo, mắt vẫn cố tìm mái tóc nâu đỏ ánh lên màu đồng trong nắng.

Chu Tước nhìn theo bóng người mà ngơ ngác, chợt nhận ra đó là một trong số những “mục tiêu”. Tim nhói một cái, Chu Tước hối hả đuổi theo lờ đi cơn đau âm ỉ trong tim mình.

Cả nhóm đi chơi đã rồi về nhà trọ. KIM NGƯU phóng thẳng xuống bếp, các bạn khác thì ngồi tại chỗ phá mấy thứ mới mua được. BẢO BÌNH chế tạo thuốc mới và đang tìm vật thử nghiệm. BẠCH DƯƠNG thấy BẢO tìm không thấy thì hi sinh, kết quả là bị câm suốt 1 canh giờ. Chỉ riêng NHÂN MÃ, bình thường nói nhiều hơn hết bây giờ lại ngồi im lặng. SƯ TỬ cứ nhìn MÃ chăm chú, hàng vạn câu hỏi trong đầu:

“Sao trông cô ấy buồn thế nhỉ? Hay là bệnh? Không thể, nếu bệnh mình đã phát hiện rồi. Hay là gặp chuyện buồn? Nhưng tới đây rồi thì buồn gì? Hay là có ai chọc cô ấy? Nhưng…”

Chìm trong suy nghĩ, chợt có tiếng thở dài cảu SONG TỬ vang lên:

- Haizz…SƯ TỬ, đừng có cô này lại muốn cô kia chứ. Nhóc làm vậy hơi quá đáng đó

- Ơ…em có cô nào đâu

- SƯ TỬ, em không cần chối, bọn anh thấy cả rồi. Em vừa tán một cô áo đỏ xong lại quay ra tia MÃ MÃ, em làm vậy không có nghĩa khí nha

Lần này là BẠCH DƯƠNG vỗ vai em trai nói.

SƯ TỬ ngơ ngác một lúc thì hiểu hai anh muốn nói gì và đoán được luôn nguyên nhân MÃ MÃ buồn. Lòng nhóm một niềm vui, bạn nói:

- Không phải, cô áo đỏ là do em đụng người ta phải xin lỗi. Còn MÃ MÃ thì.....

Câu nói chưa dứt, mặt đã đỏ tới mang tai. BẠCH DƯƠNG, SONG TỬ hiểu thì nói nhỏ:

- SƯ TỬ, em nên mau chóng hành động. Tránh từ hiểu lầm mà mất “vợ” đấy

SƯ TỬ nghe xong mặt đã đỏ càng đỏ hơn. Nhưng câu vừa rồi lại khiến cậu quyết tâm bày tỏ với MÃ. SƯ TỬ tới trước mặt NHÂN MÃ, nói:

- Cậu ra đây một chút đi

- Có chuyện gì, nói luôn đi – NHÂN MÃ quay đi, lòng chợt đau thắt lại

- Cứ ra đây một chút đi, chuyện này rất quan trọng.

“Chắc là dặn mình đừng lại gần, tránh cho “vợ yêu tương lai” hiểu lầm đây mà” – NHÂN MÃ thầm nghĩ, song một phần nào đó trong cô mong SƯ TỬ đừng bao giờ nói thế. Cô theo SƯ TỬ ra ngoài, đến dưới một cái cây to. SƯ TỬ bỗng nắm chặt tay NHÂN MÃ nói:

- MÃ MÃ tớ thích cậu

MÃ MÃ run run, nỗi đau vỡ nát lan tràn trong tim: “Tại sao? Cậu chẳng phải đã có người ta rồi sao? Sao lại nói câu này với tôi?”

- Bỏ tay ra, tôi không thích cậu, mau bỏ ra.

- Không phải, MÃ nghe tớ nói. Lúc nãy trên phố là tớ đụng nhầm vào người ta, hoàn toàn không có gì đâu – SƯ TỬ níu tay MÃ nói thật nhanh. Mong cô sẽ hiểu cho mình. NHÂN MÃ bừng bừng lửa giận: “Đến nước này vẫn trêu đùa cô sao?”

- Cậu đụng nhầm liên quan gì đến tôi? Bỏ ra

Dứt cánh tay ra, MÃ chạy thẳng lên phòng, bỏ lại phía sau một khuôn mặt thờ thẩn.

“MÃ MÃ tại sao không tin mình? Mình thật lòng thích cậu mà”

SƯ TỬ nhìn theo bóng dáng ai kia, lòng đau nhói. Cậu là thật lòng, tại sao người ta một chút cũng không chịu hiểu? Lờ đi cơn đau trong tim, cậu lẳng lặng đi về phòng mình. Các bạn sao khác thấy lạ, định hỏi nhưng bị SONG TỬ và BẠCH DƯƠNG ngăn lại. Tầng trên hôm nay thật im lặng, đến mức nghe rõ tiếng thứ gì đó đang rạn nứt. Hiểu lầm quá lớn hay lòng tin không đủ? Phải chăng như vậy là kết thúc?

Phía sau thân cây to lớn trước quán trọ, một đôi mắt oán hận có, đau thương có, ghen giận có chiếu thẳng vào quán trọ Minh Nhật. Áo đỏ nhẹ bay, thân ảnh khéo léo đột nhập vào quán trọ. Cửa sổ để mở, chiếc phi tiêu phóng thẳng vào cột. NHÂN MÃ nhíu mày, rút bức thư gắn bên trên ra đọc…

Sáng hôm sau, một buổi sáng không bắt đầu bằng tiếng la hét khiến ông chủ cảm thấy thật trống vắng. NHÂN MÃ đã thức dậy và đi đâu từ sớm, BẢO BÌNH cùng mọi người sau khi được SONG TỬ, BẠCH DƯƠNG kể lại chuyện hôm qua cũng cảm thấy tốt nhất nên để cô ở một mình. Buổi sáng thật im lặng.

10 bạn sao xuống lầu dùng điểm tâm, ai cũng ái ngại nhìn khuôn mặt đờ đẫn cả đêm không ngủ của SƯ TỬ cùng hai hàng nước mắt đã khô cạn. Thở dài một hơi, BẠCH DƯƠNG nhìn đứa em trai yêu quý mà lòng đau xót. Thầm nghĩ: “Chỉ trách đường tình duyên của nó không tốt thôi, phải tìm hôm nào nói chuyện với NHÂN MÃ mới được”

- Mọi người nguy rồi – BẢO BÌNH phóng từ trên lầu xuống, giọng thất thanh.

- BẢO BẢO bình tĩnh, có chuyện gì? – THIÊN BÌNH

- MÃ….trong phòng…thư…. – BẢO BÌNH chỉ nói được mấy câu rời rạc thì cúi người xuống thở. BẠCH DƯƠNG cầm ly nước đưa cho BẢO BÌNH nói:

- Bình tĩnh, từ từ, thở đi rồi nói

Sau khi điều hòa hơi thở, BẢO BÌNH nói:

- Sáng nay mình thấy cái này trong phòng, mọi người xem đi

BẢO chìa ra một tờ giấy, trên giấy có mấy chữ:

“Canh 3 đêm nay, đợi cô ở nơi này, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện”, kèm theo là một tấm bản đồ đánh dấu một địa điểm khá gần đây.

- Canh 3 là khoảng 11 giờ tới 1 giờ, sao tới giờ MÃ vẫn chưa về, hay là… - XỬ NỮ đang nói thì im bặt, để lại nỗi lo lắng tràn vào lòng từng người.

- Chúng ta mau đi tìm chị MÃ MÃ đi

- Mau đi thôi – SƯ TỬ nghe thấy MÃ MÃ mất tích thì hoảng lên, vội vã đi tìm. Mọi người lần lượt theo sau.

Đến nơi, không có ai ở đó, cũng không có dấu vết gì cho thấy đã có đánh nhau. Phía xa là một cái đình nhỏ, trong đó là một cô nương áo đỏ. SƯ TỬ thấy quen liền chạy đến hỏi:

- Chu Tước, cho tôi hỏi, cô có thấy một cô gái tóc màu nâu đỏ đi tới đây không?

- SƯ TỬ, huynh còn nhớ muội sao

- Cô mau trả lời tôi đi, có thấy không?

Đôi mắt Chu Tước đỏ lên. Môi mấp máy không thành lời, cơn đau âm ỉ bùng phát. Tại sao người ta, một chút cũng không để ý cô? Tại sao chỉ lo hỏi han cô nương kia? Trong lòng huynh ấy cô không có vị trí gì sao?

- Ở bên kia – lời nói phát ra thật nhỏ, những mong người kia không nghe thấy. Ngón tay run run chỉ về phía cánh đồng, nơi có một thân ảnh be nhỏ, mái tóc rực rỡ ánh lên màu đồng trong nắng. SƯ TỬ vội chạy tới chỗ người kia, bỏ lại Chu Tước ngập trong đau khổ.

- NHÂN MÃ, NHÂN MÃ, MAU TỈNH LẠI ĐI, NHÂN MÃ

SƯ TỬ thấy NHÂN MÃ nằm yên, gọi cách gì cũng không dậy thì lo lắng. Có tiếng người nhỏ nhẹ phía sau:

- Cô nương ấy…do mê dược quá mạnh thôi…không sao

10 người kia chạy đến vừa kịp nghe câu này của Chu Tước. MA KẾT hỏi:

- Cô hạ mê dược NHÂN MÃ sao?

Gật đầu…

- Cô gọi MÃ ra đây? – BẢO BÌNH

Gật đầu…

- Tại sao cô làm vậy? – KIM NGƯU

- Tôi…vì… - Chu Tước liếc nhìn SƯ TỬ cắn môi dưới. SONG TỬ hiểu chuyện nói:

- SƯ TỬ có NHÂN MÃ rồi, cô đừng nên mơ tưởng.

Nước mắt kìm nén bấy lâu tráo ra. Tay nắm chặt thanh kiếm, cô vung lên chém SONG TỬ. “Keng”, BẠCH DƯƠNG dùng côn đỡ cho SONG TỬ một kiếm. Thanh kiếm của Chu Tước gãy làm hai. Cô phi thân lên mái đình, quay đầu chuẩn bị chạy trốn thì:

- Á…

THIÊN YẾT từ phía sau chặt một phát vào gáy khiến Chu Tước ngất xỉu. Mọi người cùng nhau mang NHÂN MÃ và Chu Tước về quán trọ.

Sáng hôm sau…

Xoa đầu thật mạnh, MÃ MÃ lờ mờ nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ bong áo đỏ đáng ghét dám hạ mê dược cô. Hạ tay xuống, chạm trúng một cái đầu đầy tóc. MÃ giật mình, nhìn kĩ người kia, mài tóc vàng như màu nắng, là SƯ TỬ. Nỗi đau ùa về, MÃ vội bước xuống giường, nhưng SƯ TỬ đã tỉnh và kịp giữ chặt tay cô lại.

- MÃ đừng đi, nghe mình đi

- Tại sao tôi phải nghe cậu, buông ra

- MÃ, cậu làm ơn, mình thích cậu lâu lắm rồi. Lần trước chỉ là hiểu lầm, làm sao cậu mới tin mình đây?

SƯ TỬ nói một cách thành khẩn, NHÂN MÃ nghẹn lòng, tia hi vọng lóe sáng. Cô nói nhỏ:

- Cậu…cho dù tôi tin cậu cũng không có nghĩa là tôi thích cậu.

- MÃ, cậu tin mình rồi sao?

- Không có nghĩa là tôi thích cậu

- MÃ tớ thích cậu thật mà

- Không có nghĩa là….

- Aaaaaaaa…..đủ rồi, MÃ MÃ cậu có ba lựa chọn. Một là tớ ngỏ lời, cậu đồng ý làm bạn gái của tớ. Hai tớ ngỏ lời, cậu không đồng ý vẫn phải làm bạn gái của tớ. Ba, cậu cần suy nghĩ, tớ cho cậu hai giây sau đó đồng ý rồi làm bạn gái tớ.

NHÂN MÃ đơ mặt ra, đây là cách tỏ tình sao? Giống ép duyên hơn nga. NHÂN MÃ đơ một lúc rồi nói:

- Vậy tớ chọn cách thứ tư

- Cách thứ tư?

- Là làm bạn gái cậu rồi hành hạ cậu

SƯ TỬ cười tươi như hoa, ôm NHÂN MÃ vào lòng. Mặt trời lên xua đi những u buồn của hôm qua, tỏa ánh nắng vào căn phòng nhỏ. Không khí sáng nay thật ấm áp nga.