12 Chòm Sao: Vẫn Chờ Em

Chương 61: Quá khứ bị chôn vùi




Bảy năm trước, tại Tokyo

Tại một khách sạn năm sao bậc nhất Nhật Bản, trong căn phòng xa hoa, ấm cúng, Bạch Thiên đang cùng với mẹ của mình là Minh Liên ngồi chờ bố. Lúc này, anh mới mười tuổi, nhưng bản thân đã tỏa ra khí thế trầm ổn, ít nói. Minh Liên ngồi trên ghế sô pha nhìn con trai mình ngồi dưới giải sudoku mà thở dài. Trẻ con bình thường có ai thích chơi trò hại não đó chứ. Ai gặp thằng bé cũng nói già hơn trước tuổi, chỉ riêng có bố là vui vẻ vì điều này. 

Trong tháng này, Bạch Vũ ông có công việc cần giải quyết ở Tokyo, tiện thể đưa theo gia đình đi chơi. Minh Liên vốn đã quen với việc đêm muộn mới về của Bạch Vũ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Cũng phải thôi, ai thích chồng mình đêm nào cũng về muộn chứ?

Bạch Thiên từ nhỏ đã quen với việc tối nào cũng nhìn thấy những phiền muộn của mẹ. Điều này khiến ác cảm của anh với bố mình càng ngày càng tặng.Nhưng lúc nào bố về nhà, mẹ anh mới vui lên. Bà luôn nở nụ cười tươi như ánh mai, lúc đó, đó mới chính là lúc anh nhìn thấy người mẹ thân yêu của mình. Trong lòng anh tự hỏi: người đàn ông đó đáng để mẹ như vậy sao?

“Anh về rồi đây” Cửa phòng đột nhiên bật mở, kèm theo đó là sự vui mừng, phấn khởi của Minh Liên. Bà đứng bật dậy, đi đến cửa phòng. Nhưng chợt khựng lại, Bạch Thiên có thể nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt mẹ. Nhìn kĩ lại thì anh thấy, sau lưng ba là một cô bé trạc tuổi anh. Tuy quần áo rách nát, mặt mũi lấm lem nhưng làn da trắng trẻo, đôi đồng tử tím của cô bé không thể che dâú. Bạch Thiên bất giác nhíu mày, tại sao ba lại mang một cô bé về. Nhìn qua vẫn có thể thấy cô được chăm sóc rất cẩn thận. Sống trong gia cảnh hào môn, truyện con rơi con rớt không thiếu. Khi đi học, thỉnh thoảng lại có mấy đứa bạn thao thao bất tuyệt về chuyện có thêm em trai cùng cha khác mẹ. Nhìn dáng vẻ cứng đờ của Minh Liên, Bạch Vũ chỉ nói:“ Đây là Bạch Dương. Từ giờ, cô bé sẽ sống với chúng ta.”

Nói xong, ông lách qua Minh Liên, đưa cô bé đến phòng nghỉ. Mẹ anh như người mất hồn, cứ đứng đó nhìn bố đưa cô bé đi mất. Bà không khóc, tuyệt đối không khóc. Vì có anh ở đây, bà sẽ không lộ vẻ yếu đuối, càng không muốn cho anh thấy gia đình đổ vỡ. Kể từ đó, anh đã nảy sinh ác cảm với người tên Bạch Dương. 

Sống với cô bé này, anh cảm thấy cô bé này rất thiện lương, luôn yêu đời, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Đặc biệt, cô bé rất thích bám dính lấy mẹ anh. Minh Liên tuy đôi lúc cũng bị sự ngây ngô của cô bé chọc cười, nhưng đối với bà mà nói, bà vẫn chưa biết phải đối xử với cô bé như thế nào. Mỗi khi Bạch Vũ về đến nhà, mọi sự chú ý đều dồn cho Bạch Dương. Mẹ anh lúc nào cũng chỉ biết đứng đó gượng cười. Và một đêm, anh thấy mẹ mình chỉ có thể ngồi khóc một mình. Không ai hiểu, không ai thương.

Một lần, cả gia đình anh được mời đi dự tiệc trong giới thượng lưu. Đây là lần đầu cô bé được đi những nơi như vậy, bản thân trong lòng cũng cảm thấy háo hức,miệng nói liên hồi. Mẹ anh mỗi lần nghe cô bé nói cũng chỉ ậm ừ cho qua. 

Bữa tiệc ở giới thượng lưu, anh cũng tham gia vài lần rồi. Cũng chỉ là nơi những con người giả tạo nịnh hót nhau, lúc nào cũng bày ra bộ mặt lịch thiệp. Bố anh đã cùng mẹ đi kính rượu với mấy người khác. Chỉ có anh với cô bé kia. À không, chỉ có mình anh mới đúng. Bạch Dương từ khi vào đây đã chạy đi khắp nơi rồi. Có phải anh ảo giác hay không nhưng, có một cậu bé đi cùng với người đàn ông trung niên lúc nào cũng hướng mắt về cô bé. Đó là lần đầu tiên anh nghe cái tên này......Xà Phu. Mà anh cũng suy nghĩ nhiêù quá rồi, con bé đó biến mất, gia đình anh sẽ lại quay về như cũ. Bạch Thiên đứng bên hành lang ngắm nhìn bầu trời về đêm. Những cơn gió mát lạnh thổi qua, làm rối mái tóc. 

- Bạch Thiên!Bạch Thiên! - Một giọng nói non nớt vang lên phía sau anh. Bạch Thiên nhíu mày quay người lại thì thấy Bạch Dương đang thở hổn hển nhìn anh, ánh mắt van nài

- Bạch Thiên, anh đi chỗ này với em được không? Có người nói đã thấy mẹ em, anh đi với em được không? Em định nói với ba với mẹ Liên nhưng hai người đang bận 

Bạch Thiên nghe vậy thì không nhịn được nữa, quát lớn

- Đủ rồi! Nếu mày đi tìm mẹ mày thì tự đi đi. Sao bắt tao hay mẹ tao đi cùng mày làm gì? - Bạch Dương nghe Bạch Thiên quát lớn thì mắt trắng bệch, run cầm cập

- Mày biết không, trước khi có mày, mẹ tao lúc nào cũng vui vẻ. Nhưng sau khi mày đến, tất cả những gì mẹ tao có chỉ là cô đơn, buồn tủi. Mày trả gia đình lại cho tao! - Bạch Dương nghe vậy thì nước mắt tèm nhem, lấy hết can đảm nói

- Em trả lại gia đình cho anh. Em đi rồi, mong anh và bác bảo trọng. Cảm ơn mọi người suốt thời gian qua! - Nói xong, cô bé chạy mất. Bạch Thiên thấy cô bé chạy đi cũng không ý định ngăn, nhưng mình có hơi quá?

Một lúc sau, anh thấy bố mẹ anh lại gần, ngó ngang ngó dọc, Minh Liên nói

- Bạch Dương không ở cùng con à? 

Anh chỉ hờ hững nói:- Nó nói đã tìm được mẹ, sẽ đi với mẹ. 

Nghe anh nói vậy, Minh Liên trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng Bạch Vũ lập tức nhíu mày

- Sao có thể chứ? Bạch Dương là trẻ bị bắt cóc đưa đến Nhật xuất khẩu công nghiệp mà. Có tìm được mẹ chắc chắn cũng không thể ở đây

- Bạch Vũ, ý anh là...... - Minh Liên ngạc nhiên không nói lên lời. Không chỉ bà Bạch Thiên cũng vậy

- Bạch DƯơng có thế bị bắt cóc....

- Bahcj Dương không phải là con anh? -Minh Liên mừng rỡ nói. Bạch Vũ nghe vậy mà nhíu mày. Minh Liên biết mình lỡ lời, nhìn lại thì đã thấy Bạch Thiên biến mất.

Bạch Thiên hối hận. Anh không biết hoàn cảnh của cô lại nhưu vậy. Anh đã làm tổn thương cô rồi, quan trọng hơn, em ấy ở đâu?

- Bạch Dương! - Chạy lên nóc tòa nhà, Bạch Thiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc chuẩn bị bước lên một chiếc trực thăng kì lạ. Ngồi trên đó là cậu bé băn nãy và người đàn ông trung niên.

- Bạch Thiên, em đi rồi. Trả lại anh gia đình anh hằng mong ước đó - Bạch Dương cười nhẹ. 

- Bạch DƯơng, nghe anh nói này, những gì anh nói trước đó là anh hồ đồ, thực sự không phải vậy đâu. Mẹ Liên rất muốn em ở lại, anh cũng vậy - Bạch Thiên sốt ruột nói. 

- Nhưng anh nói... - Bạch Dương tỏ vẻ không hiểu. Người đàn ông ở trên chiếc trực thăng luôn biểu tình gọi cô lên. Nhưng thực ra, một tay đã lén rút ra một khẩu súng

- Bạch Dương, họ lừa em đó! Mẹ em không ở đó đâu! Chạy đi! - Bạch Thiên nhìn thấy thế thì mặt biến sắc, hét lớn. Bạch Dương nghe vậy thì giật mình, nhưng người đàn ông kia đã nhanh hơn một bước, túm chặt lấy tay cô bé. Bạch Dương hoảng sợ, cắn mạnh vào tay ông. Người kia bị đau, giật mình, hất mạnh cô bé ra xa. Bạch Dương bị vao trúng một tủ sắt, nằm ngã xuống sàn, máu từ trên đầu bắt đầu chảy ra. Cậu bé ngồi trên từ nãy giờ không nói gì, cuối cùng cũng bảo người đàn ông kia rút lui. Chiếc trực thăng bắt đầu cất cánh, để lại cậu và Bạch Dương đầu chảy máu không ngừng. Bạch Thiên hoảng hốt, cố gắng kéo cô bé dậy, bước đi. Ngàn vạn lần cô đừng xảy ra chuyện gì, cậu còn muốn nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt hồn nhiên, vui vẻ đó. Chỉ đáng tiếc, sau hôm đó, cô không bao giờ cười nữa....

- Bệnh nhân đang không ngừng co dật.... - Tại một phòng cấp cứu, các bác sĩ đang cố gắng tìm cách ngăn người nằm trên giường co giật. Người đó cũng chính là cô bé của bảy năm sau.

- Bác sĩ, hệ thần kinh trung ương của cô bé........

Ngoài phòng cấp cứu, tất cả mọi người đều mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến mọi người đều không kịp trở tay. Chỉ có riêng Ma Kết, Thiên Yết và Nhân Mã không thể gạt ra khỏi đầu câu nói đó...

- Bạch Thiên, có phải chuyện đó lại tái phát - Thiên Bình lo lắng hỏi, ánh mắt liếc nhìn Xà Phu đang ung dung ngồi bên kia. 

- Chuyện gì? - Thiên Yết nhanh chóng ngắt lời Thiên Bình, nhìn Bạch Thiên, cười khẩy nói

- Lẽ nào, hai người còn định giấu truyện này đến bao giờ? - Thiên Yết cười như không, liếc nhìn Ma Kết

- Tôi đã biết viên thuốc anh đưa cho Bạch Dương. Tại sao anh lại muốn ngăn Bạch Dương lấy lại trí nhớ? - Bạch Thiên nghe vậy thì bất giác cười lớn

- Nhớ lại? Nhớ lại xem em ấy bị bố mẹ bỏ rơi như thế nào? Bị bắt đi xuất khẩu công nghiệp ra sao ư? Tôi thà để em ấy mãi như vậy còn hơn nhớ lại 

- Nhưng, như vậy đối với cậu ấy là không công bằng! - Nhân Mã túm lấy cổ áo của Bạch Thiên. 

- Sao, để các cậu tiếp tục điều tra, và lừa con bé là nó là em các cậu? - Bạch Thiên giật lại cổ áo, lạnh lùng liếc nhìn Thiên Yết. 

- Tôi biết các cậu đã cho người điều tra về thân thế của con bé. Nhưng nói rõ cho cậu một điều, con bé có thực sự sinh ngày mười chín tháng bảy hay không, cũng chưa thể biết rõ - Bạch Thiên nói

- Ý gì đây? - Ma Kết nhíu mày biểu tình không hiểu.

- Bạch Dương từ nhỏ vốn đã là người vô tư, thường mơ hồ về tên bố mẹ, người thân chưa nói đến ngày sinh. Thường thì mọi người sẽ chọn ngày đầu gặp nhau là ngày sinh, nhưng bố mẹ tôi chọn theo.....

Bạch Thiên đang nói dở thì cửa phòng cấp cứu bật mở. Bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra ngoài, theo sau là mấy y tá.

- Bác sĩ, tình hình bạn tôi thế nào rồi? - Xử Nữ được Song Ngư đẩy xe lắn lại gần, cô nàng lo lắng hỏi. Bạch Dương là bạn tốt nhất của cô nàng, nếu cậu có xảy ra chuyện gì, sau này sao cô có thể sống được? 

- Bệnh nhân đang hồi phục lại trí nhớ, nhưng lại bị thuốc giảm đau, uống quá nhiều khiến hệ thần kinh có phản ứng quá mạnh gây co giật, đau đầu mà xỉu. Nghỉ ngơi khoảng một hai ngày sẽ không sao - Lời bác sĩ nói làm mọi người phần nào nhẹ nhõm. Bạch Dương cũng được hai y tá đẩy ra ngoài về phòng nghỉ. Chợt nhớ ra điều gì, bác sĩ quay lại nói

- Băn nãy trong lúc điều trị, bệnh nhân nắm trong tay một vật, lấy mãi không ra. Tôi sợ rơi nên cất đi, giờ đưa lại cho mọi người - Bác sĩ thả vào tay Song Ngư một chiếc vòng cổ hình con cừu gắn đá màu đỏ ruby.

- Đẹp quá! - Cự Giải không nhịn được cảm thán. Thiên Bình chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đây là thứ gì

- Chẳng phải chiếc vòng bất li thân của Bạch Dương sao?

- Ừ, năm ngoái khi đang làm việc khóa của nó bị hỏng. Anh cho người đi sửa, gần đây mới lấy lại được, hôm nay đem tặng coi như làm quà. Nhớ năm xưa không? Trong những mảnh kí ức ít ỏi con bé nhớ, mỗi lần có người khen chiếc vòng, con bé đều nói:Màu đỏ không phải là mạnh mẽ, hiếu chiến 

- Mà là năng động, vui vẻ. - Thiên Yết và Nhân Mã bất giác nói. Bạch Thiên, Xử Nữ và Thiên Bình đều ngạc nhiên quay sang nhìn, chỉ có Ma Kết cười ẩn ý nói

- Xem ra.....cậu ấy sinh ngày mười chín tháng bảy hay không, có phải em bọn họ, còn chưa biết đâu...

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, ở một góc, Xà Phu đang nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng vô tình hữu ý nhếch lên thành hình vòng cung.

“ Xem ra, trò vui bắt đầu sớm hơn mình tưởng......”