- Sao
lại có thể chứ? Cậu ta đang ở bệnh viện mà, chiều nay tao còn đến thăm
vẫn ổn mà - Sư Tử ngạc nhiên nói. Tất cả người cũng vô cùng ngạc nhiên.
Song Tử cũng là người có nguyên tắc mà, sao có thể để chuyện này xảy ra
chứ? - Nghe nói, sau khi bọn mình về, Kim Ngưu kêu chán nên Song Tử đưa cậu ấy đi chơi. Kết quả là gặp chuyện ở khu vui chơi - Bảo Bình thuật lại - Tên này... xem ra cũng trẻ trâu phết - Nhân Mã nhếch môi cười, đến giờ vẫn còn tâm trí cầm tay nhau đi chơi à? -Quan trọng là Kim Ngưu làm sao? Sao mấy người cứ nghĩ mấy thứ chả không liên quan vậy - Cự Giair, bác sĩ của bang nói. Đúng như câu nói, lương y như từ mẫu mà - Song Tử bảo nó hôn mê rồi. Vết thương đang lành lại chảy máu rồi - Bảo Bình chán chả muốn chết nói. - Thôi ít nhất ngất rồi khỏi gây chuyện. Cự Giair, mày dẫn một nhóm đến,
canh gác phòng nó 24/7 đi. Tao không muốn lại xảy ra chuyện gì đâu - Ma
Kết lấy điện thoại ra định gọi cho ai nói. Cự giair gật đầu một cái lập
tức đi luôn. Mọi chuyện trong bang còn đang rối hết cả lên này - Này, Ma Kết, mày nghĩ ai là kẻ lấy khẩu súng? - Sư Tử huých vai anh hỏi. Ma Kết định nói gì đó nhưng Nhân Mã đả nhảy vô nói - Tao nghĩ là Bằng Hải, hầu hết mọi bằng chứng đều hướng về anh ta mà. Áo xanh, đi về hướng phải vào lúc đó đều chỉ có anh ta. Hơn nữa, cổ Kim
Ngưu có vết hằng, chỉ có dây tai nghe thôi. Hơn nữa, muốn giấu khẩu súng thì chỉ có kho vũ khí là có thể giấu thôi - Nhân Mã nói- Tao lại không
nghĩ thế. Tao nghĩ Hoàng Phong nguy hiểm hơn. Hắn ta là người mờ nhạt
nhất trong ba người, chúng ta cũng chưa quen hắn lâu nên cũng chả biết
hắn lắm. Hơn nữa, muốn giấu thì có thể giấu ở hộp dụng cụ. Nghe nói, khi kiểm tra đồ dùng của Hoàng Phong, chiếc hộp có vẻ khó mở, mãi mới kiểm
tra hết. - Bảo Bình phân tích - Ha, thế mày nghĩ theo kiểu có ngăn bí mật à? - Ma Kết cười chế giễu.
Bảo Bình chỉ im lặng như ngầm khẳng định. Mà nghĩ kĩ lại, đây cũng không phải là không có khả năng - Không. Tao nghĩ là Cẩm Hằng hơn. Trong cả ba, cô ta nói dối nhiều nhất, chúng ta biết lời nào của cô ta là đúng hay sai? Với cả, muốn giấu khẩu súng thì cô ta giấu trong mấy tủ lưu trữ cũng được. Ở đây, cô ta là
người duy nhất giữ chìa mà. Hơn hết, vụ giao dịch súng này ngoài chúng
ta cũng chỉ có cô ta biết thôi - Sư Tử phản bác ý kiến. Song Ngư khóe
môi khẽ giật. Có ai tin được không vậy? Có ba nghi phạm thì cả ba người
đều nghi ngờ. - Nhưng đã biết hung khí là gì đâu? Hơn hết, thẻ an ninh của Cẩm Hằng còn mất tích. Có lẽ nào là hung thủ muốn đánh lạc hướng không? - Song Ngư
thắc mắc. Lúc này, cả ba ngừơi đàn ông kia mới ngớ ra - Điều tao thắc mắc là những mảnh thủy tinh ở vũng máu. Có thể đó là hung khí. Còn về vụ cái thẻ, tao nghĩ, người đó không thông dụng nơi đây.
Nên mới phải trộm thẻ để đánh lạc hướng vì chúng ta có ghi nhật kí mỗi
lần quẹt thẻ mà. Vậy chỉ có Bằng Hải với Hoàng Phong thôi - Ma Kết phân
tích. - Vậy là chỉ cần tìm được cái thẻ của Cẩm Hằng thì “Reng....reng” Lại một tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên. Tất cả mọi người
đều nín thở. Trời ơi, mỗi lần điện thoại vang lên là một điềm báo không
lành.- Tôi, Ma Kết đây - Lão đại, tôi là Quý Đức ở phòng an ninh
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi nghe nói bang có
chuyện. Tôi không biết điều này có giúp được gì không. Nhưng, khi ba
người kia đến lấy thẻ an ninh. Có một người nói một câu rất lạ
- Là gì?]
oo0oo
Trong lúc mấy người kia
đang bàn luận về chuyện của bang, Thiên Yết đã nhanh chóng rời khỏi
bang, thuê xe đến Never Laugh. Khổ nỗi rằng, mấy tay bảo vệ ở đây đã
cạnh mặt anh rồi. Trừ khi có ai đó cho anh vào, anh chỉ biết ngồi ở đây
chờ thôi
Bạch Dương sáng nay đã
định ra ngoài làm chút việc rồi qua Bad Memories hỏi thăm tình hình.
Nhưng vừa ra ngoài, cô nàng đã thấy một người đang ngồi vật vờ trước cửa bang. Ban đầu cô nàng đã nghĩ là bảo vệ sao lại để ăn xin ngồi ở đây,
nhưng nhìn kĩ ra thì mới thấy, À Thiên Yết thiếu gia nè
- Sao mày lại ngồi đây?
Nghe thấy tiếng gọi,
Thiên Yết quay đầu lại. Thấy Bạch Dương thì anh như gặp được cứu tinh.
Mấy tay bảo vệ nhìn thây thì nhanh chóng tránh đường
- Tao muốn vào gặp Thiên Bình
- Thì cứ vào đi. Có ai cấm đâu? - Bạch Dương ngạc nhiên hỏi
- Anh cấm đó - Một bóng
người từ đằng sau đang tiến đến. Đối với đứa em gái này, Bạch Thiên
đương nhiên ra tiễn tận nơi rồi. Nhưng thật không ngờ, lại gặp cả tên
này nữa
- Anh có quyền cấm ha?
Đây là bang của Bạch Dương mà? - Thiên Yết thâm trầm nói. Anh đã không
ưa tên này ngay từ đầu năm học rồi. Thật bực mình mà
- Ít nhất là sáng hôm
nay. Em ấy giao cho tôi quyền quản lí rồi - Bạch Thiên nhún vai nói.
Thiên Yết ngạc nhiên nhìn sang Bạch Dương. Cô nàng nhún vai ý bảo đúng
vậy. Nhưng điều cô không ngờ là anh ta lạm dụng quyền thế này
- Tôi là bạn trai chính
thức của cô ấy. Dù anh ngăn thế nào anh vẫn chỉ là người đơn phương -
Thiên Yết cười cười khinh bỉ nói. Bạch Thiên không thích câu này. Nhưng
sự thật mất lòng, đây là sự thật
- Thôi đi! Hai người
đừng có lụy tình thế đi. Thiên Bình cũng không muốn đâu. Thiên Bình dậy
rồi, đang ở tầng hai phòng bốn, sáng ra tao gọi mãi chưa thấy ra. Bọn
mày vào xem cậu ấy đi. Và bảo cô ấy quyết định ấy - Bạch Dương thở dài,
chui vào trong xe phóng đi
- Nghe thấy rồi chứ? Cô
ấy cho tôi vào thăm Bình Bình rồi đó- Thiên Yết tiến thẳng vào trong.
Bạch Thiên nhanh chóng đuổi theo. Nhưng lên đến tầng hai, hai người họ
đã nghe thấy
” Xoảng......xoảng......”
Cả hai giật mình, tiếng gì vậy? Lại phát ra ở phòng số bốn nữa. Phòng của Thiên Bình!!!
Cả hai người nhanh chóng bước vào trong. Tất cả điều giật mình khi nhìn thấy Thiên Bình. Cả căn
phòng bầy bừa, như vừa trải qua một cơn bão vậy. Thiên Bình đang co rúm
lại một góc, run lên cầm cập. Dưới chân cô nàng là hàng chục lọ thuốc
lớn nhỏ.
Bạch Thiên chạy đến cầm một lọ nhìn thấy xong thì vô cùng hoảng hốt nói
- Sao em lại uống thuốc này. Bạch Dương đã cắt thuốc rồi mà. Em uống bao nhiêu rồi?