” Đến thứ quý giá nhất mà cũng không giữ được..... Cô nghĩ cô xứng đáng với con tôi sao? Đứa con hoang của Triệu gia.... Mong cô tránh xa con tôi....” - AAAAAAAA Thiên Bình khi tỉnh lại thì đã là gần nửa đêm. Bầu trời đã nhuộm đen. Nó lại
bám lấy cô.... Cơn ác mộng cô đã cố gắng quên đi bao năm nay là bám lấy
cô. Đầu Thiên Bình đau như búa bổ, trời, cô đã uống bao nhiêu rượu vậy?
Đây là đâu? Phòng cô ư? Ai đưa cô về? Là Bạch Thiên ư? À phải rồi, cô sau khi gặp Dương Hoa đã đi uống rượu và gặp Bạch Thiên.
Là anh đưa cô về ư? Tại sao? Nó đã bao năm biến mất rồi sao bây giờ lại
xuất hiện rồi? Cô đã cố gắng quên bao nhiêu lần rồi? Tại sao cô chỉ nói
chuyện với Dương Hoa có một chút thôi, tại sao đã bị ám ảnh rồi? Thiên Bình tiến đến tủ đầu giường, lấy ra một lọ thuốc màu trắng. Lọ thuốc
này.... Bao năm rồi cô đã không uống? Cô biết tác dụng của nó và cũng
biết tác hại của nó. Nhưng không có nó, cô không sống nổi mất. Nghĩ ngợi một hồi, Thiên Bình lấy ra một vốc, dốc hết vào miệng Dưới tầng một, Bạch Thiên đang cầm một tô canh giải rượu định mang lên phòng Thiên Bình. Bạch Dương đang ngồi ôm cái máy tính, thấy anh liền gọi
lại: - Này, Bạch Thiên, anh đứng lại giùm cái!!! - Có vấn đề gì vậy? - Bạch Thiên hơi dừng lại nhưng chả quay người lại - Em nghe bảo vệ nói, anh đánh nhau với Thiên Yết trước cổng bang à? - Bạch Dương ngiêm túc nói - Hừm, bảo vệ bây giờ thật nhiều chuyện anh.... - Nhân viên em thuê, tất nhiên cái gì cũng phải báo cho em. Bạch Thiên, anh thích....... - Đúng vậy. Anh thích cô áy từ lúc chúng ta cứu cô ấy rồi - Bạch Thiên quay ngước lại, thâm trầm nói - Nhưng cậu ấy.... - Bạch Dương lưỡng lự nói - Thì sao chứ? Cậu ta không thể chăm sóc cho Thiên Bình thì để anh. Trước giờ vẫn vậy, sau này vẫn thế! - Bạch Thiên lạnh lùng cắt ngang - Nhưng anh chắc cậu ấy sẽ muốn như vậy? - Bạch Dương lo lắng nói. Cô rất lo cho cả hai, một người là bạn thân cô, một người là anh trai mình - Thì sao chứ? Anh sẽ khiến cho cô ấy thích mình - Bạch Thiên bình tĩnh
nói. Bạch Dương thở dài, anh vẫn cố chấp như vậy. Nhìn Bạch Thiên có vẻ
vui vẻ, trăng hoa như vậy nhưng thực ra vẫn rất thâm trầm, lạnh lùng do
từ nhỏ đã được nuôi dạy - Được rồi, chuyện hai người em không can thiệp. Sáng mai em đến bang Bad Memories xem mọi người bên đó thế nào. Anh ở đây lo cho Thiên Bình,
giải quyết mọi việc nhá. Anh nhớ nói rõ với Thiên Bình nhé - Bạch Dương
chán nản, ôm cái máy tính quay đi Đằng sau cảnh cửa kia, Thiên Bình lặng lẽ nghe cuộc nói chuyện của hai
người, cảm xúc vô cùng phức tạp. Người như cô, mà được quan tâm, lo lắng nhiều như vậy ư? Hả, em họ Nhân Mã ư? Sao chưa bao giờ nghe nói vậy? - Sư Tử nhíu
mày nói. Dù là em họ nhưng hai người này cũng khá giống nhau nha, nhưng
họ thì sao? Khác nhau hoàn toàn, nếu người thường nhìn, sẽ tưởng đây là
một cặp đôi mất Đây là em họ ngoại. Em gái của bố tao cưới Nguyễn lão gia, hiểu
chưa? - Một giọng nói từ phía sau vang lên. Mọi người quay lưng lại thì
thấy một người con trai gương mặt thâm trầm đang kéo va li đến
AAAA, Anh Yết nè -
Ngọc Vy vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy anh. thiên Yết cũng không né tránh
nhưng gương mặt thì vẫn khó coi như vậy. Ôm được một lúc, Ngọc Vy mới
vui vẻ bỏ ra. Ma Kết nhìn thấy vẻ mặt này thì vô cùng khó hiểu
- Tao tưởng mày qua gặp Thiên Bình trước, sao về sớm vậy?
Thiên Yết không nói, chỉ quay mặt đi. Tiến đến phòng riêng của mình, cất đồ. Mọi người nhìn thấy bóng dáng anh thì khó hiểu vô cùng. Nhân Mã thở dài:
- Thất tình rồi
- Chắc Thiên Bình quản nhiều quá nên bùng nổ đây mà - Sư Tử dự đoán
- Công nhận, người yêu
quản như mẹ không bằng - Bảo Bình cảm thán nói. Nhân Mã cười lớn. Haix,
khổ thân. AI bảo yêu sớm làm gì. Mà nhắc đến việc này, anh lại nhớ đến
Xử Nữ. Chuyện vừa rồi, có phải anh hơi quá đáng với cô không. Nhưng bản
thân cô lại muốn quản anh, cuộc đời này anh ghét nhất là bị gò bó. Nhưng tại sao anh lại thấy áy náy nhỉ?
- Anh Mã, anh sao vậy? - Ngọc Vy nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của Nhân Mã thì không khỏi hiếu kì. Lúc này, Nhân Mã mới bừng tỉnh, dịu dàng nói:
- Không có gì. Hôm nay ở tạm đây, mai anh dẫn em đi chơi nhé!
- Trốn việc kìa bang
chủ!!! - Sư Tử kêu lên. Ma Kết quay sang nhìn Nhân Mã đến cháy cả mặt.
Anh bị nhìn như thế, cũng hơi mất tự nhiên. Nhưng Ma Kết quay lưng, chỉ
bỏ lại một từ:
- Duyệt! - Câu nói này khiến tất cả mọi người ở đây đực ra. Đúng là thiên vị mà!!!!!!
Tại phòng hopk, ba người này, người đứng, người ngồi, đi đi lại lại đến chóng mặt. Bằng Hải thì
ngồi nghịch cái bật lửa, Hoàng Phong thì nằm ngủ một giấc, chỉ riêng có
Cẩm Hằng cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên.
- Cạch, tiếng cửa vang
lên, mọi người bước vào, gây sự chú ý với tất cả mọi người trong phòng.
Ma Kết bước vào trước, mọi người kia cũng vào theo.
- Bang chủ.... - Cả ba
người định đứng lên chào thì Ma Kết ra hiệu cho ngồi xuống. Anh liếc
nhìn tất cả mọi người trong phòng, rồi dừng lại ở Cẩm Hằng. Cẩm Hằng bị
nhìn thì có vẻ hơi chột dạ, mặt cúi gằm xuống.
- Cẩm Hằng..... - Ma Kết lạnh lùng nói, Cẩm Hằng giật mình nói
-Nghe nói,..... khi lấy khẩu cung.....cô có biểu hiện chột dạ. Trước vẫn vậy.....giờ vẫn thế.
Là....sao? - Ma Kết cố ý kéo dài câu nói của mình. Cẩm Hằng càng cúi gằm mặt hơn. Bằng Hải và Cẩm Phong trợn tròn mắt nhìn Cẩm Hằng
- À, nghe nói, cô bị cận nặng mà, sao laị không thấy đeo kính? Phải rồi, thẻ an ninh của cô hình như...
- Được rồi... Tôi
nói...tôi nói - Cẩm Hằng hét lớn. Mọi người trong phòng ngỡ ngàng nhìn
cô. Ma kết nhếch môi nhìn, cô ta đúng là kẻ nhát gan. Mới dọa một chút
đã sợ rồi
- Lúc đó, khi mất điện.
Tôi thấy kì lạ quá, nên đã nhập mã bảo vệ. Khi đó, cửa mở ra, tôi thấy
một người đang lấp ló ở phòng Võ lão tam, dáng vẻ có hơi mất sức. Tôi
nhìn thấy thì sợ quá, chỉ dám he hé nhìn. Thấy anh ta đi ra, một tay cầm khẩu súng, tay bên kia cầm một thứ, nhưng tôi thực sự nhìn không rõ. -
Cẩm Hằng nói. Bằng Hải và Hoàng Phong ngồi bên cạnh im lặng, tâm tư mỗi
người một khác