12 Chòm Sao: Vẫn Chờ Em

Chương 49




Trong khu trung tâm thành phố tấp nập người qua lại, tại một quán cà phê nhỏ, có hai người phụ nữ đang nói chuyện. Nói là nói chuyện nhưng thực ra là chỉ nhìn nhau thôi. Thiên Bình lần đầu gặp mẹ của Thiên Yết, tuy bà chưa nói lời nào với cô, khi gọi điện cho cô cũng chỉ hẹn cô ra nói chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào ánh mắt đó, cô lại cảm thấy có một áp lực vô hình khiến cô không dám nhìn vào đôi mắt đó

Dương Hoa nhàn nhã uống cà phê liếc nhìn biểu hiện của Thiên Bình. Bà là một nhà tâm lí học, liếc nhìn biểu hiện của con người để đoán ra cảm xúc của con người, đó là sở trường của bà. Cô gái này không dám nhìn vào mắt bà đó là biểu hiện của việc thiếu tự tin hoặc đã làm gì đó sai. Đương nhiên, nó sẽ rơi vào trường hợp thứ nhất. Trước khi đến đây, bà đã điều tra ra thông tin lí lịch của cô gái này. Và bà cũng biết, cô sợ điều gì. Nhưng, điều cô lo sợ lại là lợi thế của bà

- Xin hỏi, Trịnh phu nhân tìm tôi có việc gì? - Mãi một lúc sau khi đã bình tĩnh lại, Thiên Bình mới lên tiếng hỏi. Lúc này, Dương Hoa đặt tách cà phê xuống, khóe miệng hơi nhếch lên. Câu hỏi này chứng tỏ, cô gái này đã có phần sốt ruột, đang có tâm lí muốn xong nhanh để có thể đi

- Triệu tiểu thư bình tĩnh, hôm nay tôi chỉ muốn đến gặp người đã khiến con trai tôi thay đổi thôi. Tôi cảm ơn còn chưa đủ, sao lại có thể làm gì tiểu thư? - Dương Hoa hòa nhã cười. Thiên Bình lúc này mới nhìn thẳng vào mắt bà. Người phụ nữ này.... tuy nói năng rất hòa nhã nhưng đang chơi chiến thuật vừa đấm vừa xoa. Mặc dù trong đầu cô nghĩ thế nhưng bên ngoài vẫn nói:

- Trịnh phu nhân không cần khách sáo. Đó là việc tôi nên làm, dù sao, đó cũng là bạn trai tôi. Hơn nữa, bản thân anh Yết cũng tự mình thay đổi. 

Nghe câu nói của Thiên Bình, Dương Hoa biết, cô gái này đã biết mưu kế của bà. Cô có bản năng tự bảo vệ mình rất lớn, các giác quan rất sắc bén. Tuy lúc nãy chỉ liếc bà có một chút nhưng đã nhìn thấy sát khí trong mắt bà. Qủa nhiên, cô gái này không hề tầm thường. Tuy biết cô thuộc xã hội đen giống con trai mình, nhưng ít người có thể nhìn thấy sát khí trong mắt bà, kể cả con trai bà. 

- Thôi, giả vờ thế đủ rồi. Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính - Dương Hoa đã không còn hòa nhã nhưng lúc nãy, thay vào đó là giọng nói nghiêm túc, có đôi phần cảnh cáo. Đối diện với ánh mắt đó, Thiên Bình vẫn cợt nhả, đôi mắt còn ánh lên vẻ giễu cợt:

- Trịnh phu nhân nói gì vậy? Tôi rất nghiêm túc ngay từ khi đến đây. Người giả vờ phải chính là bà.

Dương Hoa khá bất ngờ vì bộ mặt này của cô gái này. Khác với vẻ nơm nớp lo sợ lúc đầu tiên gặp, bây giờ Thiên Bình đã hoàn toàn bày ra vẻ bất cần đời, không sợ trời, không sợ đất.  Khi con người trải qua quá nhiều nỗi sợ hãi, thì kể cả có chết ngay bây giờ cũng không thấy đau. Nói thực, khi đọc lí lịch của cô và khi tiếp xúc với Thiên Bình, Dương Hoa có nhiều phần cảm thấy thương hại cô hơn là ghen ghét. Nhưng mục đích ban đầu của bà vẫn là: dù có thể biến thành kẻ xấu, bà mẹ chồng độc ác như trong các câu chuyện thì vẫn phải để cô gái này tránh xa con trai bà. Thực sự, không phải bà kén chọn gì. Nhưng khi đã là con trai trưởng trong giới thượng lưu, tình yêu và hôn nhân là hai thứ không thuộc về mình.- Được, vậy tôi sẽ nói thẳng: Tôi muốn cô rời xa con trai tôi

o00o

Thực sự, đêm qua là một đêm khá khó khăn đối với Kim Ngưu và Song Tử. Kim Ngưu đã hoàn toàn bị mất trí nhớ, kể cả thôi tin cá nhân của mình cũng không biết. Dù Song Ngư, Cự Giai và Song Tử có lấy mấy tấm ảnh hồi đi chơi cùng lớp ra cho anh xem, Kim Ngưu cũng chả có phản ứng gì. Cũng có một điều rất lạ, sau lần chấn thương đó, một Kim Ngưu điềm tĩnh, một Kim Ngưu ít nói đã thay đổi hoàn toàn. Mặc dù không biết ai vào ai nhưng ở bệnh viện, anh cứ quậy loạn lên. Khi bác sĩ thay băng trên đầu Kim Ngưu, anh cứ quay bên nọ, lại hướng bên kia. Khiến băng cứ bị lệch vị trí, phải mất hơn tiếng đồng hồ mới có thể xong việc. Hơn hết, một Kim Ngưu luôn cố gắng thích nghi với hoàn cảnh, bây giờ lại hoàn toàn kén ăn. Sáng nay, khi Cự Giai đi mua cháo thịt hành ở bệnh viện, khi Song Ngư  đưa tô cháo cho anh, Kim Ngưu liếc một chút rồi hất hàm quay đi chỗ khác trước bao con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Một lúc sau, tất cả mới vỡ lẽ, anh không thích ăn hành

Song Tử thì hoàn toàn bất ngờ trước Kim Ngưu mới tinh này. Bình thường, cô luôm là người gần gũi, thân thiết với anh nhất mà còn không biết khẩu vị của anh là gì.Trong mắt cô lúc này, Kim Ngưu lúc này chỉ như thằng nhóc mười tuổi nghịch ngợm.

- Kim Ngưu, mày thế nào rồi? - Sư Tử đẩy cửa đi vào lúc Kim Ngưu đang chơi ném gối với ba người kia. Cảnh tượng thật vi diệu. Kim Ngưu mà ho biết hiện tại đang nhảy trên giường bệnh chạy trốn ba người kia. Khi nhìn thấy cảnh này, ba người đàn ông tự hỏi: thằng này đập đầu mạnh quá nên đầu óc có vấn đề rồi ha?

Kim Ngưu thấy có người mở cửa đi vào thì cũng dừng lại. Nhưng khi nhìn rõ người đến, có lẽ vì vẻ mặt nghiêm túc, đáng sợ của Bảo Bình và Ma Kết, Kim Ngưu có vẻ hơi sợ sệt, lập tức trốn sau ba người kia. Cảnh tượng này...........

- Ba anh là ai? Các anh đến đây định làm gì? - Kim Ngưu cảnh giác hỏi

- Nó mất trí nhớ thật hả? - Sư Tử  nhìn Cự Giai, ngạc nhiên hỏi. Ban đầu anh có nghe Cự Giai thông báo về việc này nhưng không nghĩ nó nặng đến thế. Đến cả thằng bạn nối khố là anh và Bảo Bình nó cũng không nhớ ra

- Thế anh nghĩ là đùa chắc? - Cự Giai có chút không hài lòng về việc Sư Tử vẫn cứ đùa cợt. Chuyện đang khá là nghiêm trọng liên quan đến cả bang lẫn cả Kim Ngưu - bạn của Sư Tử. Anh lúc nào cũng vậy sao?

- Kim Ngưu, tao là Bảo Bình, đây là Sư Tử, Nhân Mã và Ma Kết. Tụi tao là bạn cùng lớp với mày, cũng là người trong bang mà? - Bảo Bình giải thích ngắn gọn

- Bang? Xã hội đen? Tôi làm việc cho xã hội đen? - Kim Ngưu mặt thoáng biến sắc. Cũng phải thôi, tự nhiên tỉnh dậy, có người bảo bạn làm cho xã hội đen, sao có thể chịu được?

- Đại khái là như vậy. Việc cậu bị chấn thương phải nằm viện là do hôm qua có người đột nhập vào bang lấy trộm đồ. Bọn tao đang cố tìm ra hung thủ, hy vọng mày có thể giúp - Nhân Mã giải thích. 

Hung thu? Trộm cắp? Bang? Bị thương? Bao nhiêu dấu hỏi chấm đang ở trong đầu anh. Tại sao nó lại khó nhớ đến mức đó nhỉ? ”Anh là ai? 

Hự, sao khó thở thế nhỉ?

Á!!!!!!!!!!!”

Kim Ngưu thở dốc, đầu đau như búa bổ, chân loạng choạng đứng không vững. Hàng loạt các mảnh vụn kí ức cứ lởn vởn trong đầu anh. Anh muốn đào sâu suy nghĩ hơn nhưng không thể. Cảm giác như, đang có một bức tường ngăn chặn anh đến với nó. Khiến anh không thể nhớ ra được.

Song Tử thấy Kim Ngưu đột nhiên khuỵu xuống thì lo lắng vô cùng. Cô nhanh chống chạy đến, đỡ anh nằm xuống giường bệnh. Còn Song Ngư thì nhanh chóng rót cho anh cốc nước.

- Mày cứ bình tĩnh nhớ lại, chúng ta có rất nhiều thời gian - Ma Kết bình tĩnh lấy cái ghế gần đó ngồi xuống. Kim Ngưu sau khi uống cốc nước thì cũng cảm thấy thoải mái hơi. Hơi liếc mấy người này, anh không biết anh có thể tin họ hay không. Họ là xã hội đen, không có gì có thể ngăn cản họ. Nhưng trực giác mách bảo anh, anh có thể tin họ

- Tôi không nhớ rõ lắm. Tôi chỉ nhớ khi tôi mở cửa, nhìn thấy một bóng người khá cao, lúc đó rất sáng, làm chói lòa mắt tôi. Sau đó tôi cảm thấy rất khó thở và cuối cùng là tôi có mấy vết thương ở đầu 

Nghe những mảnh vụn kí ức của Kim Ngưu, mọi người khá thất vọng. Manh mối không nhiều, lại có rất ít thời gian. Phải làm thế nào bây giờ?

- Song Ngư, bác sĩ có phát hiện gì khi băng bó cho Kim Ngưu không? - Bảo Bình kéo Song Ngư ra một bên, nhỏ tiếng hỏi

- Cũng có. Ở cổ cậu ấy có vết dây, có vẻ như đã bị siết cổ. Nhưng không phải dây thừng vì không có những vết vằn, nó không quá to, độ rộng của nó khoảng 0,3 cm. Hơn nữa, vết thương trên đầu không chỉ một mà là khoảng ba, bốn lần, lúc băng bó thì trên tóc cậu ấy còn có mảnh thủy tinh - Song Ngư kể vắn tắt

- Thủy tinh? - Bảo Bình nhíu mày hỏi

- Ừ, em đã nhờ bác sĩ lấy hết ra nghiêm phong lại. Đây - Song Ngư lấy trong túi quần ra một cái túi hình vuông đựng đầy các mảnh thủy tinh dính máu. Bảo Bình nhận lấy, nghiền ngẫm một hồi rồi mới đưa cho Ma Kết. 

Khi Ma Kết nhận lấy cái túi, anh đã có một kết luận:

- Qủa nhiên.

- Hả, quả nhiên gì?- Bảo Bình khó hiểu nói

- Tại hiện trường trong vũng máu cũng xuất hiện mảnh thủy tinh như thế này - Ma Kết giải thích

- Vậy ý mày là: Hung khí là một vật cứng nhưng có thủy tinh? - Nhân Mã nói. Ma Kết im lặng ngầm đồng ý. Nhưng câu hỏi bây giờ là: Vật cứng có thủy tinh là thứ gì? Thứ đó đâu dễ để tìm

“Cạch” Cửa phòng một lần nữa được mở ra thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng. Bucows vào là hai cô gái trẻ, một tóc đỏ hung, một tóc trắng ngà

- Bạch Dương, Xử Nữ, sao tụi mày đến đây? - Sư Tử ngạc nhiên hỏi

- Tụi tao nghe Cự Giai nói Kim Ngưu bị thương nên đến đây thăm hỏi. Không được à? - Bạch Dương đặt túi trái cây lên bàn, bắt bẻ Sư Tử

- Hai người là? - Càng ngày càng đông người lạ, Kim Ngưu càng ngày càng khó hiểu. Cảm giác hơi lo lắng, sợ sệt. Bạch Dương và Xử Nữ cũng như bao người khác, rất ngạc nhiên khi thấy Kim Ngưu như vậy. Quay qua nhìn Ma Kết và Bảo Bình, họ chỉ gật đầu ý khẳng định.  Nhưng Bạch Dương và Xử Nữ nhanh chóng lấy lại phong độ:- Chào Kim Ngưu. Tớ là Bạch Dương, đây là Xử Nữ. Bọn mình là đại diện lớp đến thăm cậu - Bạch Dương hòa nhã cười. Nhưng thực ra trong thâm tâm, cô đang muốn tự tát vào mặt mình, không thể tin được có ngày mình lại giở giọng ngọt xớt ra để nói chuyện với một thằng con trai. Nghe như thể đang dụ dỗ trai nhà lành vậy

Kim Ngưu tuy có hơi ghê giọng nói này nhưng vẫn giữ phép lịch sự:

- Cảm ơn

Nhân Mã nhìn thấy Xử Nữ trầm tính hơn hẳn thì cảm thấy hơi kì kì. Cô nàng này lúc nào gặp anh cũng phải kiếm cớ cãi cọ cơ mà? Sao hôm nay kì vậy? Chính vì vậy anh chủ động bắt chuyện

- Xử Nữ, lâu rồi không gặp - Anh cười vui vẻ. 

Xử Nữ đang cảm thấy khó xử không biết nên trả lời thế nào. Cô chưa xác định được cảm xúc của mình là gì, cũng không biết anh đối với cô là gì. Tuy muốn đến đây làm rõ nhưng anh chủ động bắt chuyện với cô khiến cô nhất thời không biết nói gì

Nhân Mã thấy Xử Nữ không trả lời cũng thấy bất ngờ. Từ khi nào cô nàng đã trở nên lầm lì như vậy? Nhân Mã quay sang Bạch Dương hỏi

- Cô ấy làm sao vậy? 

Nhưng đáp lại với câu hỏi của anh, Bạch Dương chỉ lườm anh một cái rồi trầm giọng trả lời

- Tao cũng muốn biết đó

Nhân Mã đương nhiên không hiểu ẩn ý của Bạch Dương. Đầu toàn dấu hỏi chấm. Xử Nữ đột nhiên đứng dậy, nói

- Tao ra ngoài có chút việc 

Chưa để mọi người có phản ứng, cô đã mở cửa bỏ đi

- Này, mày và Xử Nữ xảy ra chuyện hả? - Cử Giai hỏi

- Từ mùa hè đến giờ bây giờ tao mới gặp nó. Chẳng nhẽ tao và nó gây chuyện trong mơ? - Nhân Mã cũng khó hiểu

- Sao lại bây giờ. Hôm kia nó vừa đến bang đưa tài liệu, sau đó nó có đến chỗ mày chơi mà. Mày không gặp à? - Song Tử giải thích. Hả? Hôm trước Xử Nữ có đến gặp anh à? Sao anh không nhớ nhỉ?

- Sau hôm đó, nó thành ra như vậy đó. Nhân Mã, mày giải quyết hiểu lầm với nó đi, không tao thề là mày sẽ không “cứng “ được nữa đâu - Bạch Dương ngồi bên cạnh gọt táo, tay vung vẩy con dao. Ma Kết, Bảo Bình, Sư Tử và thậm chí Kim Ngưu nằm trên giường bệnh suýt sặc nước. Này này, cô em, dù đây có xã hội đen thật, chửi bậy nói tục thật nhưng bà là con gái đó nha, con gái đó. Chú ý lời ăn tiếng nói chút đi. Nhân Mã nghe thấy lời đe dọa của cô thì nhanh chóng nhấc mông dậy đi luôn, bỏ lại tụi bạn ở trong phòng

Xử Nữ bước ra ngoài, cảm thấy lòng trùng xuống. Tại sao cô không thể quyết đoán hơn một chút. Tại sao cô không thể thẳng thắn hỏi anh cho rõ lòng mình? Tại sao mình lại hèn như vậy? Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đi lên sân thượng của bệnh viện. Bây giờ là gần trưa, nắng đã lên, chói chang chiếu xuống, thỉnh thoảng lại có cơn gió thoảng qua làm tóc cô tung bay.

Nhân Mã đi ra ngoài, ngó nghiêng khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy Xử Nữ. Hỏi bác sĩ hay y tá, họ chỉ anh lên sân thượng. Khi anh mở cửa vào thì thấy Xử Nữ đang quay lưng lại với anh, mái tóc trắng ngà vì gió mà trở nên hơi rối. 

Nghe thấy tiếng động, Xử Nữ hơi quay lại nhìn. Anh, tìm cô sao? Lòng cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Dù anh có bị bắt hay tự nguyện đi tìm, cô vẫn cảm thấy rất vui

- Xử Nữ, mày làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không? Tụi Bạch Dương rất lo cho mày - Nhân Mã lại gần cô hỏi. Câu nói của anh như gáo nước lạnh dội vào mặt cô. À, phải rồi, anh đến đây là do bạn cô lo cho cô. Qủa nhiên, trong lòng anh cô chẳng là gì cả. Nhưng cô vẫn cố chấp hỏi

- Nhân Mã, tớ muốn hỏi cậu một câu

- Ừ, cậu hỏi đi - Nhân Mã dường như vẫn không cảm nhận được sự nghiêm túc của cô, vẫn rất vui vẻ nói

- Cô ấy, có phải người yêu cậu?

o00o

Thiên Yết vừa mới xuống sân bay, anh cảm thấy vô cùng bất an. Chuyến đi này, quá an toàn. Dù anh đã cãi nhau với mẹ một trận, chống đối mẹ, mà mẹ anh vẫn để anh về nước. Mặc dù trước khi về anh có gọi cho Thiên Bình nhưng với tính cách cô chấp của mẹ anh, làm sao có thể bỏ qua?

Vừa ra khỏi cổng sân bay, anh mở điện thoại lên. Chết tiệt, hết pin rồi. Nỗi bất an trong lòng anh càng ngày càng tăng lên.  Anh chạy đến bốt điện thoại công cộng, bấm dãy số quen thuộc, vẫn đổ chuông! May quá, vậy là vẫn chưa xảy ra chuyện gì rồi

- Alo? - Giọng nói ngọt ngào mà anh hằng ngày thương nhớ vang lên, nhưng tại sao nó lại hơi đượm buồn thế?

- Thiên Bình à, em không sao chứ? - Thiên Yết lo lắng hỏi

- Thiên Yết, anh về rồi à? - Thiên Bình thoáng ngạc nhiên hỏi

- Ừ, em đang ở bang hả, anh đến đón em rồi chúng ta đi ăn trưa nhé - Thiên Yết nói

- Không...không cần, anh mới về.... 

- Không sao, dành thời gian với em mới là quan trọng. - Thiên Yết ngắt lời Thiên Bình. Nghe câu nói của Thiên Yết, đầu dây bên kia trầm lặng một hồi lâu, cảm tưởng như Thiên Bình đã cúp máy từ lâu. Thiên Yết thì tưởng cô im lặng tức ngầm đồng ý, lập tức chào tạm biệt ra vẫy taxi. Nhưng cô lại nói tiếp:

- Thiên Yết, chuyện của chúng ta....có lẽ không thành được đâu