12 Chòm Sao Và Một Thời Để Nhớ [Fanfiction]

Chương 4-2: Mối thù giết cha mẹ (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chào mina~[mặt thiểu não]TB: sao vậy?!

tg: ốm☹☹☹☹

TB: ốm sao?!

tg: ừa......

TB: có ốm thì cũng lựa ngày lựa giờ mà ốm, ốm như vầy biết tổn hại đến truyện lắm không?!

tg: biết mà, biết mà *_*

TB: nhớ là cố gắng dưỡng sức, mai là phải khỏi ốm không....ăn đấm của tui đấy!!!

tg: biết rồi biết rồi!!!

TB: thôi vô truyện đi, cứ biết rồi biết mà mắc mệt!!!

tg: aye......+-+

"note: cô ý nói vậy thui chớ tui biết là cổ cũng lo lắm nên mina đừng giận cổ nha''

Vào truyện thôi!!! 😷😷😷😷😷

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Vinmec Times City, hôm nay là một ngày mưa tầm tã, tiếng mưa văng vẳng cùng với nỗi buồn của cả 11 người và 10 cặp phụ huynh, TY thật không hiểu chuyện của buổi tối hôm qua nên lại gần chỗ pama để hỏi cho rõ, họ chỉ thở dài và nói....

Mama TB, TY: ta tên thật là Vũ Linh, thực ra....các con TB, TY đều là bề trên của ta mới đúng, vì có một số biến động lớn cộng với việc nữ hoàng và đế vương đời trước qua đời bởi chính tay tên Xà Phu đó, ta, papa con và 9 cặp phụ huynh khác đưa các con xuống trái đất, xóa hết kí ức khi ở trên đó nhưng ta...ta....ta không ngờ rằng TB lại nhớ rõ mồn một...

TY: vậy là....

Cả 10 cặp phụ huynh quỳ dưới chân TY, tỏ vẻ tôn kính...

TY: mọi người làm gì vậy?!

10 cặp phụ huynh: thưa đế vương, xin hãy trách tội chúng thần vì đã vô lễ!!!

ST, BB, NM, MK, BD, KN, SoN, CG, XN, SoT: pama đang làm gì vậy chứ?!

10 cặp phụ huynh quay sang chỗ TB đang nằm mà cầu khẩn, van xin và nức nở...

Mama TB, TY: nữ hoàng, xin người hãy trách tội!!!

TY: hả?!

Papa TB, TY: tất cả đều tại chúng thần xin hãy trách tội!!!

TY: vậy là sao?!

Tất cả 10 cặp phụ huynh ủ rũ não nề, trong lòng đau như vạn tiễn xuyên tâm, những vị nữ khóc nức nở, nam thì mặt mày ủ rũ, không nói lên thành tiếng, bên ngoài trời cứ mưa, mưa càng ngày càng to hơn, những đường sét rạch ngang như muốn xé tan cả bầu trời, tất cả như hòa chung vào không khí lạnh lùng, ảm đạm và lạnh xương sống của căn phòng bệnh, bất chợt tất cả bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của cô y tá kia...

Y tá: ờm....ai là người nhà của bệnh nhân thì mời lên phòng khám!!!

Nghe tới đó, 2 vị phụ huynh chồm dậy, định đi thì bị TY ngăn cản lại....

TY: lần này để con đi!!!

Pama TB, TY [thôi, lộ thân phận rồi thì ghi khác ha, nữ là Vũ Linh còn nam là Hắc Hạo, gọi là VL với HH nha]: nhưng...

TY bước đi theo cô y tá, mọi người dõi theo với sự lo lắng bồn chồn và thấp thỏm, sự tĩnh mịch căng thẳng ngày càng tăng lên vượt bậc chợt....

Ỏng.....ọc......ọc......ọc....

SoN: cái giề vậy hả trời?!

KN: à....hề hề, sorry, tui đói bụng ròi!!!

Thế rồi tất cả cùng nhau đến căn tin bệnh viện ăn uống để cho bớt đói vì chưa ăn gì từ tối hôm qua và cũng là vì....lấp đầy cái động không đáy của KN. Còn tại phòng làm việc của bác sĩ thì...

BS: đây là một ca hiếm gặp, mặc dù bị bắn cây kim trâm xuyên tim ra đến tận bên ngoài nhưng tim vẫn đập, nhịp thở bình thường nhưng tâm trí mơ hồ và hay nói lởn vởn những câu nói khó hiểu.

TY: cụ thể là những câu nói gì?!

BS: cụ thể như...sao lại như vậy, không thể nào, thậ bỉ ổi....

TY:!?!

BS: thực sự bệnh viện cũng không biết phải giải quyết làm sao nên cô bé sẽ được điều dưỡng tại bệnh viện lâu dài, có biến động lớn gì thì bệnh viện sẽ báo!

TY: được, cảm ơn.

Quay lại phòng bệnh, vừa đi TY vừa phân vân và không hiểu một chút nào về việc đó cả, suy nghĩ một hồi, anh đã bước về phòng khi nào không hay, không thấy ai cả, TY đành bẽn lẽn đi tới mở cửa rèm và nhìn qua nơi cô em gái yêu quý của mình thì....cô ấy đã biến mất, máu me be bét khắp giường, nhỏ từng giọt đỏ thẫm xuống nền thành một vũng lớn. Mùi máu tanh đến đáng sợ, ghê tởm, máu văng tung tóe, bây giờ anh mới thấy rõ là chiếc rèm mình vừa kéo ra thấm đẫm máu tươi. Anh định thần, chạy khắp nơi tìm nhưng không thấy bóng dáng TB đâu, thấy tất cả mọi người trong căn tin, TY chạy lại hỏi....

TY: mọi người có thấy TB không?!

Tất cả: không!!!

TY: v...về phòng ngay, TB mất tích rồi!!!

Tất cả quay về phòng, điều đầu tiên họ thấy là máu me be bét khắp phòng, cái mùi máu mà cả người ngày nào cũng thèm khát đến giờ đây cũng co mình e sợ, máu tanh văng vọng khắp cả bệnh viện, căn phòng như được máu sơn lên hàng lớp hàng lớp đỏ huyết, dưới sàn những giọt máu vẫn tiếp tục nhỏ giọt, nhỏ giọt thấm đẵm cả sàn như ai đó vừa mới đem hàng xô máu tươi đổ đầy ra sàn. Tởm lợm và nổi da gà...

CG: c...ca....cái này là sao

XN: không thể nào!!!

CG: ma....máu!!!

ST: TY! TB đâu?!

TY:...

ST: TB!!!

Tất cả mọi người trong bệnh viện đều nháo loạn cả lên mà không ai biết rằng dưới trời mưa lạnh giá, những tiếng sét cào xé cả ruột gan...1 bóng đen bước ra với những bước chân thắm đậm máu tươi, loang lổ từng vết theo con đường dẫn ra cổng, biến mất trong gang tấc cùng với một cánh tay lìa thân xác, hắn vừa đi vừa cười và chạy thật nhanh vào cánh rừng nhân tạo mà không hay rằng...hắn phải trả giá đắt....[mina thử đoán xem là ai là ai?!]

Bóng đen cười nhếch mép cùng tiếng cười man rợ: cô cũng rất giỏi đó nữ hoàng kế nghiệm, quả không hổ danh...5 năm dòng dã không gặp mặt, gặp lại nhau và trở thành kẻ thù, bị chính người mình yêu chặt đứt cánh tay...em...có còn biết rằng anh vẫn rất yêu em không?! [tuôi: diễn nhập tâm vãi, thêm cả thoại vào luôn!!!OoO]

TB: đừng gọi tôi bằng hai từ nữ hoàng, người yêu hay em ún gì hết, anh giết cha mẹ tôi, lừa dối tôi dòng dã suốt mấy năm trời, giờ lại quay ra nói những lời nói vô nghĩa vậy mà được sao?!

Bóng đen: e...em thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn, mấy hôm trước khi ta còn nói chuyện, em có vậy đâu, em không lạnh lùng như vậy, ánh mắt em cũng không đằng đằng sát khí như thế kia...

TB: do ai nên tôi mới ra nông nỗi này, do ai cơ chứ?!

Bây giờ hắn ta mới chịu để ý đến mái tóc của TB, nó không còn là màu hồng quyền quý như trước kia nữa, nó đã trở thành màu đen xám bạc lạnh lùng, tay còn cầm một con gấu bông nhỏ dễ thương nhưng nhuộm đầy máu tươi, khuôn mặt đầy máu với một vết chém và hàng tá những chỗ khác máu vẫn đang tuôn trào....

Trông như vầy nè nhưng lớn, xinh và trông sợ hơn nhiều nha ;)



Bóng đen: con gấu...

TB: quên rồi sao?! con gấu thời tôi còn 3 tuổi, còn là một con bé ngốc nghếch, hay khóc, chính anh đã cho tôi con gấu này còn gì, vậy mà chả bấy lâu, nó đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng tôi khi thấy cha mẹ mình bị giết, máu văng tung tóe...lúc đó con gấu này chỉ bị văng bẩn vào 1 xíu, mãi cho đến giờ thì....hi...nó đã trở thành 1 con gấu thấm đậm máu tươi...

Bóng đen: ý....ý em....là....

TB: haizz, hóa ra....tôi cũng hơi thắc mắc là...1 đứa nhóc mới chỉ có 7 tuổi thì giết người được không?!

Bóng đen: được, nếu nó đã có huấn luyện từ trước...

TB: vậy....tôi sẽ giết anh để trả mối thù giết cha mẹ *TB giơ kiếm lên chém liên hồi vào bóng đen, hắn biến mất vào không khí với mọt câu nói '' I ❤ U ''*

Một phần vì cô không còn đủ sức để đứng tiếp, một phần cô tự trách mình vì đã để hắn chạy mất, gục ngay tại chỗ và...cơ thể bỗng dưng trở về như cũ...Sáng hôm sau...BS: chúng tôi xin thông báo, cô bé đã ổn và có thể xuất viện bất cứ lúc nào!!!

XN, BB, CG, NM, SoN: YEAH!!! chuẩn bị về bang ăn mừng thôi!!!

BD: bang?

Cả đám bịt miệng: không phải mà là bar, bar cư!!!

Tất cả đều vui khi TB xuất viện mà không biết rằng, TB đã khác hoàn toàn....

--------------------------------------

TB: khỏe chưa?!

khỏe ròi!!!! [nói thế chứ đang nặng thêm]

TB: ờ, cố gắng lên *cười tươi*

YES!!!----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mina nhớ cmt hộ mình nha!!!Good bye!!!