[12 Chòm Sao] Tuyết Sẽ Tan Khi Cậu Đến

Chương 30: Lan




Hôm nay có lẽ là một ngày được cho là cực kì may mắn đối với Bảo Bình. Khi anh đã vô tình bốc trúng khoang D, nơi có dịch vụ và chỗ ngồi thoải mái nhất. Dù sao thì Bảo Bình cũng không quan tâm đến vấn đề ai sẽ là đối tượng sẽ ngồi cạnh mình cho lắm, thế nên khi xác định được vị trí của bản thân liền nhanh chóng mà tiến lại đó. Có lẽ bởi vì hôm qua không hề ngủ được chút nào nên khi ổn định thì ngay lập tức Bảo Bình đã phải chợp mắt một chút.

- Đội Trưởng, chị ổn chứ?

Thiên Ưng đi sát bên cạnh Nhân Mã, động tác nhẹ nhàng dìu cô bước đi một cách chậm rãi. Cậu nhóc có một chiều cao khá hoàn hảo, một mét bảy tám. Đối với một học sinh lớp 11 thì có lẽ như vậy cũng được coi là cực kì ổn rồi. Nhân Mã với thân hình nhỏ nhắn lọt thỏm vào trong lồng ngực của Thiên Ưng, có trời mới biết rằng hiện tại đầu óc cô đang quay cuồng đến thế nào. Tựa như ngồi trên một chuyến tàu siêu tốc vậy. Chóng mặt đến mức không thể đi nổi dù chỉ một bước.


Nhân Mã bình thường luôn ồn ào là thế, nhưng bây giờ hình như đến cả việc mở miệng cô cũng không còn đủ sức, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ mệt mỏi. Say xe nặng đến mức như vậy có lẽ trên đời này cũng chỉ có mỗi một mình Nhân Mã. Khi nãy cứ nghĩ là nằm một chút rồi sẽ lại ổn, ai ngờ khi vừa bước lên máy bay ngay lập tức cơn đau đầu chóng mặt lại ập tới. Mùi hương trên cả chuyến xe và ở đây đều khiến cho Nhân Mã cảm thấy khó chịu.

Cô thở hắt ra rồi gật gật đầu, đáp trả cho câu hỏi vừa rồi của Thiên Ưng.

- Nhân Mã, đừng nói với mình là đến cả máy bay cậu cũng bị say?

Kim Ngưu từ sau bước đến, bộ dạng chậm rãi nhìn Nhân Mã một lượt từ đầu cho đến chân.

Trên tay cầm một túi nilon tùy tiện quăng nó cho Thiên Ưng đang đỡ Nhân Mã từ nãy đến giờ.


- Thuốc chống say xe với giảm sốt.

- Cảm ơn.

Nhân Mã mãi mới chật vật nói ra hai từ một cách khó khăn, trông bộ dạng cô có thể bị ngã xuống bất cứ lúc nào vậy. Bề ngoài thì Kim Ngưu luôn tỏ ra một thái độ bất cần, thế nhưng hơn ai hết. Nhân Mã biết rõ, rằng bạn thân của mình quan tâm cô đến nhường nào. Kim Ngưu chưa bao giờ nói ra mấy câu hỏi han nào cả, là người cực kì độc miệng. Thế nhưng hành động thì lại trái ngược hoàn toàn, Nhân Mã cũng chưa hề thấy Kim Ngưu nổi giận bao giờ, cũng không thể đoán được những suy nghĩ khác thường của cô. Thế nhưng mà Nhân Mã biết, rằng Kim Ngưu thật sự để ý đến mình.

- Thiên Ưng, em ngồi cạnh Nhân Mã đúng không?

Kim Ngưu sau khi quan sát Nhân Mã từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lười biếng đưa mắt hướng về phía Thiên Ưng bên cạnh. Giọng điệu vẫn như cũ, không lên cũng chẳng xuống. Bình ổn một cách nhẹ nhàng.


- Vâng.

Cậu nhóc lễ phép đáp với thái độ ngoan ngoãn, cũng may là khi bốc thăm bảo vệ thấy bộ dạng mệt mỏi đến mức dọa người của Nhân Mã đã đặc cách cho cô có thể ngồi cạnh Thiên Ưng, do cả suốt hành trình di chuyển cậu nhóc luôn là chỗ dựa cho Nhân Mã. Dù sao thì cả hai cũng chung một trường nên sẽ thuận tiện hơn cho việc chăm sóc.

Kim Ngưu cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò qua loa mấy câu rồi bây giờ mới liếc mắt về tấm phiếu trên tay. Số 15 màu đỏ chói mắt hiện lên một cách rõ ràng, rất nhanh chóng cô đã có thể dễ dàng xác định được vị trí của bản thân. Là hàng cuối cùng dãy bên trái, trùng hợp cũng là khoang D chung với Nhân Mã.

Sau khi Kim Ngưu bước xuống hàng ghế cuối thì Thiên Ưng cũng đỡ Nhân Mã ngồi xuống. Nhanh chóng sắp xếp hành lí một cách gọn gàng, không để cho cô phải đụng tay vào bất kì việc gì khiến cho Nhân Mã có chút cảm giác áy náy. Khẽ lén lút đưa mắt nhìn Thiên Ưng đang bận rộn với đủ thứ vật dụng linh tinh, nhẹ nhàng mở miệng một cách chậm rãi.
- Thiên Ưng, cảm ơn em.

- Không sao, em không thấy phiền. Đội trưởng nghỉ ngơi đi.

Cậu nhóc ngồi xuống ngay bên cạnh Nhân Mã, tay vặn nắp chai nước, thuận tiện mở mấy viên thuốc mà Kim Ngưu mới đưa cho vừa rồi ra. Đặt vào tay Nhân Mã. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng mà Thiên Ưng luôn có những hành động cực kì chững chạc. Cậu nhóc bề ngoài sở hữu một khuôn mặt khá non và có nét dễ thương. Thế nhưng tính cách lại trưởng thành hơn hầu hết tất cả những người cùng độ tuổi. Chưa kể đến giọng nói trầm ổn cùng thân hình khá chuẩn. Sự trái ngược độc đáo ấy cũng là một điểm cực kì lôi cuốn và thu hút của Thiên Ưng.

- Đội trưởng, uống thuốc đi.

Nghe đến từ "Thuốc" Nhân Mã bỗng chốc nhíu mày lại. Từ nhỏ đến lớn cô luôn ghét việc uống thuốc, mùi và vị của nó khiến cho Nhân Mã cảm thấy khó chịu. Cô thích đồ ngọt, nói không với những thực phẩm đắng hoặc cay. Mà trùng hợp thay những viên thuốc luôn tụ hợp đầy đủ những thứ mà Nhân Mã ghét nhất.
- Ghét cũng phải uống, nếu đội trưởng không muốn có một chuyến đi chơi với cơ thể mệt mỏi như hiện tại.

Nhìn biểu hiện bất mãn trên khuôn mặt của Nhân Mã không khiến cho Thiên Ưng cảm thấy bị lép vế. Cậu nhóc nói bằng chất giọng chắc nịch, nhưng vẫn có một chút nhẹ nhàng và an ủi trong đó.

Mặc dù Nhân Mã bình thường cực kì bướng bỉnh và rất khó để nghe lời người khác nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiên Ưng đang quan sát mình thì lại không còn chút sức lực nào mà đôi co nữa. Đành cố gắng mà nhắm mắt uống đại cho xong chuyện. Cô tùy tiện đưa hết những viên thuốc đủ màu sắc trên tay cho vào miệng cùng một lúc rồi uống nước. So với việc nuốt từng viên một thì như thế này dễ dàng hơn nhiều.

- Khụ khụ.

Vì quá nóng vội mà liền bị sặc, Nhân Mã không ngừng ho khan khiến Thiên Ưng ngồi ngay bên cạnh phải dùng tay vuốt nhẹ lưng cho cô. Những hành động thân mật ấy vừa vặn lọt vào mắt Bảo Bình đang ngồi ngay ở hàng ghế đối diện.
Khi ổn định chỗ ngồi vốn anh định đánh một giấc cho đến khi máy bay hạ cánh. Thế nhưng khi nghe tên Nhân Mã được cất lên thì đột nhiên cơn buồn ngủ cũng theo đó mà tiên tan đi hết, mở mắt âm thầm quan sát Nhân Mã từ nãy đến giờ.

Bảo Bình không hề biết rằng là cô cũng sẽ tham gia chuyến giao lưu lần này. Anh cũng không hề nhớ mẹ của Nhân Mã có từng đề cập đến vấn đề này. Tất nhiên là khi đi thì Bảo Bình đã nói qua rồi, bà cũng chỉ cười cười rồi chúc anh có chuyến giao lưu thuận lợi và vui vẻ. Sau một thoáng suy nghĩ thì bất chợt Bảo Bình nhận ra, có lẽ như mẹ của Nhân Mã đã hoàn toàn hiểu lầm gì đó rồi thì phải. Nên mới không hề nói lại chuyện này.

Nhớ đến buổi ăn tối trước chuyến đi, thì bầu không khí cứ lạ lạ thế nào. Khi mẹ của Nhân Mã cứ hết nhìn anh rồi lại quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Có lẽ khi cả hai cùng đề cập đến chuyến giao lưu, bà đã nhầm tưởng rằng giữa Bảo Bình và Nhân Mã đã lên kế hoạch cho một chuyến đi chơi riêng. Thế nên mới không nhắc đến để tránh cả hai khó xử. Bảo Bình đủ thông minh để nhận ra mẹ của Nhân Mã đang cố gắng gán ghép cả hai với nhau. Bằng chứng là việc tùy ý để anh dạy học cho cô, khi ăn cũng luôn đẩy Nhân Mã qua ngồi cạnh Bảo Bình. Và hơn hết là luôn bắt cả hai đi mua đồ chung, cũng không trách được khi mẹ của anh và mẹ Nhân Mã vốn là bạn thân. Thế nên việc cả hai muốn trở thành thông gia cũng không phải điều ngạc nhiên gì cho lắm. Kì lạ là Bảo Bình cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Mặc dù Bảo Bình có thể nói là ngồi ngay hàng ghế thứ hai, đối diện với Nhân Mã nhưng mà cô lại không hề để ý đến anh. Hoặc cũng có thể là do quá mệt nên cũng chẳng còn đủ sức lực mà nhìn ngó xung quanh. Bảo Bình chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng ngoan ngoãn của Nhân Mã như hiện tại. Bình thường bướng bỉnh khó chiều là thế nhưng giờ đây cứ như một con mèo đang bị bệnh, khi nãy chứng kiến cảnh cô đứng nép người một cách mệt mỏi vô lồng ngực của một thằng nhóc nào đấy không hiểu sao khiến cho Bảo Bình cảm thấy bực bội. Hình như tên là Thiên Ưng thì phải, anh "vô tình" nghe được thông qua cuộc trò chuyện của họ. Ừ, chỉ là vô tình mà thôi.

Cứ nghĩ là bản thân hôm nay may mắn khi đã bốc trúng khoang hạng nhất của chuyến bay. Thế nhưng đúng thật là trên đời cái gì cũng có cái giá của nó, mà cái giá mà Bảo Bình phải trả là giờ đây ngồi chứng kiến một màn đặc sắc giữa Nhân Mã và Thiên Ưng. Cả hai trông có vẻ cực kì thân thiết khi cậu nhóc kia gọi cô bằng đội trưởng.
Bảo Bình không hề biết rằng Nhân Mã có tham gia hoạt động câu lạc bộ. Đã thế còn giữ chức vị cao nhất nữa. Dù sao thì điều này đủ khiến anh cảm thấy ngạc nhiên. Một người với trí thông minh có chút hạn chế như Nhân Mã lại có thể giữ cái chức đội trưởng sao? Điều này khiến cho Bảo Bình hoài nghi về cái câu lạc bộ mà Nhân Mã tham gia. Anh không hề nghĩ ra rằng cô có thể giỏi ở một lĩnh vực nào cả. Hóa ra cả hai đã ở chung nhà một khoảng thời gian nhưng mà Bảo Bình thật sự lại không hề biết một chút gì về Nhân Mã cả. Ngoại trừ việc cô học không giỏi và có tính cách cực kì ngang bướng và khó chiều. Chưa kể Nhân Mã còn vô dụng trong hầu hết các công việc thường ngày nữa.

Các mối quan hệ bên ngoài của Nhân Mã Bảo Bình hầu như cũng đều mờ mịt, anh chưa từng biết rằng cô có quen một thằng nhóc có vẻ ngoài nổi bật đến như vậy. Tất nhiên là có chút thua anh rồi, điều đó không cần phải bàn cãi, thế thì Thiên Ưng có điểm gì hơn anh nhỉ?
Bỗng nhiên Bảo Bình giật mình trước những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân, từ lúc nào anh lại hạ thấp mình để đi so sánh với một người thậm chí còn chưa tiếp xúc bao giờ như Thiên Ưng nhỉ? Điều đó làm cho anh cảm thấy bực bội.

Vốn bình thường Bảo Bình là kiểu người không quá để ý đến những thứ diễn ra xung quanh, và anh thừa nhận bản thân cực kì kiêu ngạo. Thế nhưng giờ đây lại vì một Thiên Ưng không quen biết mà cảm thấy khó chịu. Càng suy nghĩ càng cảm thấy bất mãn. Hai người họ rốt cuộc quan hệ là như thế nào, nhìn trông có vẻ cực kì thân thiết. Khác với thái độ bướng bỉnh khi đối diện với Bảo Bình, ở cạnh Thiên Ưng thì Nhân Mã lại tỏ ra ngoan hiền đến như vậy. Mặc dù biết là hiện tại do cô đang mệt, nhưng vẫn không tránh khỏi sự khó chịu đang diễn ra âm ỉ ở trong cơ thể.
Suy nghĩ một lúc, Bảo Bình liền nhanh chóng lấy điện thoại ra, bàn tay đẹp đẽ thao tác một cách nhanh chóng trên màn hình điện thoại.

* Ting *

Tiếng thông báo đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của Nhân Mã, cô có thể nhận ra nó xuất phát từ điện thoại của mình. Nhưng hiện tại đang bị cơn đau đầu hành hạ nên Nhân Mã đâu còn đủ sức mà quan tâm đến mấy điều vớ vẩn đó. Vẫn mặc kệ mà nhắm mắt tựa đầu vô cửa sổ máy bay nghỉ ngơi. Nhưng sau một lúc suy nghĩ thì không hiểu sao có một cảm giác thôi thúc nào đó mách bảo rằng cô nhất định phải xem tin nhắn mới vừa mới được gửi đến. Đắn đo một lúc liền lôi điện thoại trong túi áo ra một cách khó khăn, mắt nhắm mắt mở mà liếc qua màn hình.

" Đang ở đâu? "

Một dòng tin nhắn với đối tượng gửi là Bảo Bình. Nhân Mã nhíu mày khó hiểu, suy nghĩ không biết có nên trả lời lại hay không. Cô ở đâu thì có liên quan gì đến cậu ta hay sao? Trầm ngâm cầm điện thoại nửa buổi rồi mới hạ quyết tâm gửi lại một cái sticker con mèo nghiêng đầu khó hiểu với dấu hỏi chấm to đùng. Nhìn kiểu gì cũng thấy dễ thương.
Bảo Bình để chế độ rung, thế nên khi tin nhắn của Nhân Mã gửi đến không hề có bất kì tiếng chuông thông báo nào cả. Anh đưa điện thoại lên, cái sticker của cô khiến cho Bảo Bình cảm thấy khó chịu. Đáp lại câu hỏi của anh lại là một cái nhãn dán đầy tính khiêu khích thế này sao?

" Đã hoàn thành bài tập tôi giao chưa? "

Trước khi đi tham gia chuyến giao lưu lần này, Bảo Bình vì không biết Nhân Mã cũng sẽ có mặt ở đây thế nên đã đưa cho cô một đống bài tập. Mặc dù biết sự xuất hiện của Nhân Mã hiện tại đã thể hiện rõ ràng rằng cô sẽ không thể hoàn thiện được bài tập kia nhưng anh vẫn muốn đề cập đến.

Nhân Mã ở bên này nhíu mày khó hiểu, rõ ràng là trước khi đi cô đã nói lại với mẹ rằng bản thân đi giao lưu với trường, sẽ vắng mặt vài ngày rồi mà. Thế nên bài tập mà Bảo Bình giao sẽ được hoãn lại, mẹ cô không hề nói lại gì với anh hay sao? Bởi vì Nhân Mã cảm thấy không cần thiết để thông báo chuyện này với Bảo Bình, thế nên khi anh giao bài tập, cô cũng chỉ ậm ừ cho qua. Sau đó nói lại với mẹ, rồi mẹ cũng sẽ nói lại với Bảo Bình. Đến lúc đó anh sẽ hiểu được, thế nhưng giờ tin nhắn của Bảo Bình gửi tới khiến cho Nhân Mã cảm thấy hoài nghi.
" Không phải là tôi đã nói với mẹ rằng sẽ vắng nhà vài ngày sao? "

" Tôi không nghe mẹ cậu đề cập đến việc đó "

Bảo Bình nhanh chóng trả lời lại. Anh chỉ là đang muốn xem phản ứng của Nhân Mã thế nào thôi, tiện thể làm khó cô bởi vì cơn tức giận trong lòng anh mãi không giải tỏa được.

" Chắc mẹ tôi quên nói lại. Giờ thì cậu biết rồi đó, tôi đang có chuyến đi giao lưu với trường. Có lẽ vài ngày mới về, bài tập sẽ hoàn thành sau. "

Nhân Mã mệt mỏi cố gắng trả lời lại, mặc dù tay không còn sức để giữ điện thoại nhưng vẫn dùng hết sức để soạn tin nhắn một cách rõ ràng và dễ hiểu nhất cho Bảo Bình biết.

" Đi giao lưu hay là hẹn hò? "

Bảo Bình cũng không hiểu sao lại nhắn như thế, tuy nhiên màn ôm ấp đặc sắc vừa rồi khiến cho anh cảm thấy rất bực bội. Chỉ hận không thể qua đá văng Thiên Ưng sang một bên rồi kéo Nhân Mã lại phía mình. Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của anh, việc thực hành thì lại là một vấn đề khác.
Đọc xong tin nhắn mà Bảo Bình gửi, Nhân Mã bất chợt giật mình. Đột nhiên có một tia sáng thoáng qua trong đầu, liền ngồi thẳng dậy ngó nhìn một lượt xung quanh. Bộ dạng bất cần của Bảo Bình đang ngồi đối diện ngay lập tức đập vào mắt. Để tránh cho bản thân không nhìn lầm, Nhân Mã còn cẩn thận dụi dụi mắt vài lần. Quả nhiên....tên khốn này dám chơi cô, rõ ràng biết Nhân Mã đang ở đây còn bày vẻ gửi tin nhắn hỏi vòng vo. Cảm giác cứ như bản thân bị đem ra làm trò đùa vậy.

Không ngại ngần dành tặng cho Bảo Bình ngồi đối diện một cái lườm cực sắc, Nhân Mã bực bội ngồi ngay ngắn lại. Đã mệt mỏi rồi còn gặp Bảo Bình bày trò, được rồi, mặc kệ là bằng cách thần kì nào đó mà Bảo Bình cũng có mặt ở đây. Nhân Mã sẽ không thèm để ý đến cậu ta nữa. Không trả lời lại tin nhắn, cô nhét điện thoại vào lại túi áo. Cố kìm nén cơn phẫn nộ ở trong lòng xuống, khẽ nhắm mắt lại chuẩn bị cho một giấc ngủ.
- Đội Trưởng, có chuyện gì sao?

Thiên Ưng ngồi bên cạnh khi thấy hành động khác lạ của Nhân Mã, liền không kìm được thắc mắc mà lên tiếng.

- Không sao, chỉ là vô tình nhìn thấy một thứ đáng ghét.

- Đáng ghét?......

Thiên Ưng khó hiểu trước câu trả lời mơ hồ của Nhân Mã, bộ có chuyện gì khiến cho đội trưởng tức giận sao? Cậu nhóc theo bản năng ngó nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhận ra điểm khác thường nào cả.

Phía bên này Bảo Bình tất nhiên cũng hoàn toàn nghe được lời vừa rồi của Nhân Mã. Dù sao thì câu nói đó chủ yếu là để cho anh nghe mà, xem ra vẫn còn sức để tức giận. Vốn biết Nhân Mã là kiểu người không thích bị người khác đem ra làm trò đùa, nhưng mà Bảo Bình vẫn cố tình khiến cô khó chịu. Bởi vì anh cũng đâu thoải mái hơn Nhân Mã là bao nhiêu, thế nên muốn để cho cô cũng trải nghiệm cảm giác giống như mình cho công bằng. Nếu so ra Nhân Mã bất mãn một thì anh phải bất mãn mười kìa. Nghĩ đến việc phải ở đây chứng kiến cảnh cô và Thiên Ưng ngồi cạnh, nói chuyện với nhau hàng tiếng đồng hồ cũng đủ khiến cho sự phẫn nộ cũng Bảo Bình dâng lên cao hơn bao giờ hết rồi. Mặc dù chính anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy chướng mắt chỉ vì những điều "nhỏ nhặt" như vậy nữa....