[12 Chòm Sao] Tôi Là Ai?

Chương 17: Quá trình thức tỉnh




- Cự Giải, dậy sớm vậy? - Thiên Bình vừa vào phòng ăn liền thấy Cự Giải đã ngồi đó, liền không tự chủ mà nở nụ cười.

Cự Giải đang ngồi ở bàn ăn đọc sách, nghe thấy tiếng của Thiên Bình liền ngẩng đầu lên.

Thiên Bình mặc thường phục thoải mái xuất hiện ngay cửa phòng ăn, mặt không trang điểm, xinh đẹp lại đơn giản, khiến cho Cự Giải nhìn cũng có chút ngây người.

Nghĩ kĩ lại thì, từ lúc gặp Thiên Bình ở buổi hôn lễ Opyer tới giờ, chưa bao giờ Cự Giải nhìn thấy Thiên Bình để mặt mộc cả. Lúc nào cũng trang điểm nhẹ, điểm chút son môi, trang phục cũng thập phần lịch sự, lễ độ. Đến trang phục đi chơi, ở nhà đều rất cẩn trọng. Vậy mà hôm nay lại phóng khoáng thoải mái như vậy, Cự Giải đột nhiên cảm thấy hơi không chân thực.

Hôm nay, Thiên Bình mặc áo thun rộng cùng với quần ngắn đơn giản, cũng không đeo trang sức. Thêm nữa, mặt không trang điểm, cũng chẳng có phấn nền, tóc thì lại buộc lỏng ngay sau ót, đơn giản thanh thuần khác hẳn với thường ngày.

Hôm nay, lần đầu tiên Thiên Bình mặc quần ngắn, để lộ đôi chân dài người mẫu của mình, làm cho Cự Giải cũng ngơ ngác.

Mà Thiên Bình lại không chú ý tới vẻ thất thần của Cự Giải, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cậu, khẽ nghiêng đầu nhìn tên cuốn sách, hỏi:

- Đang đọc cái gì vậy?

Tóc dài đen mượt mà được Thiên Bình buộc nhẹ, không chắc chắn, khi cô nghiêng đầu, vài sợi tóc cũng theo động tác của cô mà thoát ra khỏi dây buộc tóc, rơi xuống theo động tác của cô.

Mà nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, Cự Giải lại đột nhiên có chút cảm giác mê mẩn, khiến cho bản thân cũng có chút hốt hoảng.

- Cự Giải? - Thiên Bình thấy Cự Giải nhìn mình nhưng lại không trả lời, cứ nghĩ cậu vẫn còn đang tập trung, lại lên tiếng lần nữa.

- Hả? - Cự Giải ngơ mặt trả lời - À, là sách của Nhân Mã. Mình thích cuốn này lắm, đây là lần thứ ba mình đọc nó rồi.

Là cuốn sách mới của Nhân Mã được Z xuất bản đầu năm nay, nghe bảo đã tái bản lần thứ ba rồi.

- A, mình cũng có đọc cuốn này rồi.

Thiên Bình vẫn giữ vững nụ cười trong sáng ngọt ngào, khoa tay múa chân bàn về nội dung cuốn sách cùng Cự Giải. Dẫu sao Cự Giải cũng đã đọc cuốn sách này ba lần rồi, cũng không sợ việc nói trước nội dung nay gì.

Mà Cự Giải cũng không phản đối, chăm chú lắng nghe cô.

Nhìn thấy lọn tóc rơi ra trên gò má Thiên Bình, Cự Giải có chút không ngăn được bản thân, giơ tay lên vén lọn tóc rơi loạn ấy ra sau tai cô.

Cũng chẳng biết là Cự Giải có nghe hay không nữa, hay là đã bị vẻ đẹp của Thiên Bình làm cho mất hồn rồi.

Khung cảnh ở bên trong phòng ăn đẹp là thế, nhưng ở ngoài lại không được như vậy.

Ba bốn cái đầu khẽ ló qua khe cửa, nhìn vào khung cảnh bên trong, nhộn nhịp đến mức khác thường.

Đỗ Quyên dẫn đầu hội nhìn lén quan sát Cự Giải và Thiên Bình, không ngừng che miệng mỉm cười, mấy cô gái khác cũng tò mò không kém, cùng Đỗ Quyên len lén nhòm qua cửa.

Mà mấy chàng trai nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu, ngoan ngoãn nghe lời các cô gái mà đứng ở một bên, không bước vào.

- Cái cô thần y này, cũng thật sự quá phóng khoáng rồi. - Bảo Bình nhìn cảnh này, chỉ có thể thở dài nói thầm với Bạch Dương đứng bên cạnh.

Thế mà Bạch Dương trái lại không có đồng tình gật đầu, thậm chí còn mỉm cười nhìn họ.

Biết làm sao được.

Đỗ Quyên cũng không phải người hoàng tộc gì, chỉ là một kẻ học y có tăm tiếng, vốn không bị quá nhiều luật lệ gò bó. Thêm nữa, người này nhiều năm ở tại các khu nạn dân chữa trị, cũng không coi trọng câu nệ lễ tiết, tự nhiên tính tình liền phóng khoáng hơn hẳn những người như bọn họ. Thế nên sau khi tới đây, có vẻ như cô nghiễm nhiên trở thành đầu têu cho mấy trò như thế này.

Mà cũng nhờ có Đỗ Quyên, mới có vài người dám bộc lộ cái sự nghịch ngợm khó dò của mình ra ngoài. Ví dụ như Thiên Yết.

Thiên Yết vốn tính tình trầm ổn nay lại gia nhập hội xem lén, đầu khẽ ló ra rút vào quan sát cô em gái của mình cũng nhị hoàng tử Kistelio, miệng mỉm cười có chút linh động, khác xa ngày thường.

Đúng lúc này, Nam Miện cùng với Kim Ngưu cũng đã tới trước cửa phòng ăn:

- Mọi người sao lại đứng bên ngoài hết vậy? - Kim Ngưu nhìn quanh thấy mọi người gần như đã đến đông đủ, vậy mà lại không vào trong mà cứ thập thò bên ngoài, khiến cho cô nhất thời không hiểu.

- Suỵt! - Nhân Mã quay đầu giơ một ngón tay lên miệng làm dấu với cô rồi lại lặp tức quay lại chính sự.

Kim Ngưu nhướng mày, nhìn sang phía mấy chàng trai đang đứng một bên như muốn hỏi, vậy mà chỉ thấy Sư Tử nhún vai một cái, cũng không nói gì.

Nam Miện với Kim Ngưu nhìn nhau một hồi, lại đi về phía cửa phòng ăn, định trực tiếp đi vào. Ai mà ngờ được, chưa đến được trước cửa, Đỗ Quyên lại tay nhanh mắt lẹ giơ hai tay kéo lấy cánh tay hai người giật về phía cô cùng những người khác, giữ chặt không cho đi.

- Đừng có vào, bên trong đang có cảnh hay mà. - Xử Nữ nhịn cười thì thầm với Kim Ngưu và Nam Miện, tay khẽ chỉ về phía bên trong.

Nam Miện bèn nhìn qua một lượt những người ở đây, liền thấy thiếu hai anh em Song Tử cùng với Cự Giải, Thiên Bình. Mày hơi nhíu, anh nhìn Đỗ Quyên như muốn nói "Em giỏi quá ha", nhưng rồi cũng chẳng lên tiếng.

Mà Kim Ngưu nghe vậy thì cũng không nén nổi tò mò, hơi hơi đẩy Đỗ Quyên để ngó đầu nhìn vào trong, nhìn thấy Cự Giải hai mắt ngơ ngác nhìn Thiên Bình cười như hoa tươi chớm nở đến thất thần.

Cô lập tức hai mắt mở to, khác nhiên nhìn Đỗ Quyên một cái, miệng cũng không giấu được nụ cười tinh nghịch.

Hình ảnh này làm cho Bạch Dương cùng mọi người cũng có chút không tin được. Một Kim Ngưu luôn luôn nghiêm túc giữ lễ, bây giờ lại như một thiếu nữ mười mấy tuổi tinh nghịch quậy phá.

Nam Miện cũng lắc đầu, cười cười.

- Được rồi. - Nam Miện nói - Vào đi thôi, sắp trễ giờ ăn sáng rồi.

- Này tên mặt liệt kia, cậu định phá hỏng cảnh tượng đẹp như vậy à? - Đỗ Quyên trừng mắt nhìn Nam Miện mắng, còn không quên nhấn mạnh cái biệt danh mặt liệt mà cô đặt cho anh từ lâu.

Nghe cái biệt danh này, cả bọn có chút chịu không nổi, phì cười.

Nam Miện lại chẳng quan tâm, lướt mắt qua cô một cái rồi cũng đi về phía cửa, trước khi ai kịp phản ứng liền nhanh chóng mở ra.

Theo tiếng mở cửa, Cự Giải giật mình ngẩng đầu lên, cũng không biết có nhận ra gì không, nhưng đột nhiên mặt có chút đỏ. Nhìn thấy cảnh đó, mấy cô gái vừa ló đầu ra cũng không khỏi cười thầm.

- Chị!

Thiên Bình thấy Thiên Yết mặt mày vui vẻ ở trước cửa, liền đứng lên chào. Thế nhưng lại thấy thêm vài bóng dáng khác, cũng không thắc mắc gì chào hỏi mọi người.

Những người khác thấy kịch hay đã hết, cũng tự động bước vào bên trong.

- Sao hôm nay mọi người lại vừa vặn tới cùng một lúc như vậy? - Cự Giải nhận thấy có chút khác thường liền thắc mắc.

- Đâu có gì. - Nhân Mã giật mình đáp lại - Chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi.

Những cô gái khác nghe cũng gật đầu phụ họa, nhanh chóng bước vào.

Thoáng chốc, phòng ăn đã muốn đầy người.

Kim Ngưu giơ tay gọi một người hầu đứng bên ngoài, dặn dò hắn mời Song Tử cùng Song Ngư đến phòng ăn, có việc cần nói.

Nghe Kim Ngưu dặn dò như vậy, những người khác cũng tò mò nhìn sang.

- Có việc cần nói là việc gì vậy? - Nhân Mã tò mò hỏi nhỏ Kim Ngưu.

Tiếc là Kim Ngưu lại không có trả lời, chỉ mỉm cười cho qua.

Mọi ngươi biết Song Tử với Song Ngư sắp đến, cũng khoan để cho người hầu mang bữa sáng lên, định chờ hai người họ tới rồi dùng bữa. Mà trong khoảng thời gian đó, ánh mắt của mọi người cũng tùy lúc đặt tại hai người Cự Giải và Thiên Bình.

- Mọi người sao vậy? - Thiên Bình nghiêng đầu hơi ngơ ngác nhìn mọi người, rồi lại quay về phía Thiên Yết - Chị, mặt em bị dính gì sao?

Thiên Yết thấy vậy cũng chỉ biết cười cười, lắc đầu như trả lời cô.

Xử Nữ khéo léo đổi chủ đề sang việc khác, mọi người cũng không nhắc tới việc vửa rồi nữa, vui vẻ bàn về vài thứ linh tinh, chờ hai người còn lại đến.

Hơn hai mươi phút sau, mới thấy Song Tử cùng Song Ngư đi vào. Ngoài một vài vết băng bó thì trông hai người cũng không gặp khó khăn gì nhiều. Dù Đỗ Quyên có dặn ít đi lại nhưng có vẻ như cũng không có vấn đề gì khi mà Song Ngư vẫn đi lại bình thường.

- Chân có sao không? - Sư Tử nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên, hỏi vội.

- Không sao, dùng thuốc của chị Đỗ Quyên qua một đêm liền thấy khỏe hơn nhiều. - Song Ngư mỉm cười trả lời - Với lại, cũng có phải bị trặc hay gãy chân gì đâu.

Đỗ Quyên cười ngượng khi nghe Song Ngư khen, nhưng cũng không nói gì.

Đợi đến khi mọi ngươi đều đã ngồi xuống, người hầu mới bắt đầu dọn bàn ăn.

Bữa cơm trôi qua im lặng hẳn so với không gian náo nhiệt vừa rồi, nhưng cũng chẳng ai ý kiến nhiều, nhanh chóng dùng bữa.

Bởi, sau bữa ăn này, Kim Ngưu có chuyện cần nói với họ.

- Kim Ngưu, em có chuyện gì muốn nói với mọi người? - Ma Kết lau tay, hỏi Kim Ngưu lúc này vẫn đang cắt mấy miếng trái cây trên đĩa.

Kim Ngưu không vội trả lời, chậm rãi ăn, tay thì chỉ chỉ về phía Nam Miện đang lau miệng. Theo tay của cô, sự chú ý của mọi người cũng đồng loạt quy về một phía, nhìn vào anh.

Nam Miện thấy mình bị chú ý, liền mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy.

- Mọi người lui ra hết đi. - Kim Ngưu nói với mấy người hầu ở đằng sau - Đóng cửa lại nữa.

Người hầu gật đầu với cô, lập tức ra ngoài, đóng cửa lại.

- Song Tử, lập kết giới đi. - Nam Miện nói, nhưng nghĩ chút lại đổi ý - À thôi, Thiên Yết lập đi.

Thiên Yết gật đầu, hai tay khẽ chặp lại, nhắm mắt cúi đầu.

Chừng mười giây sau, cô ngẩng đầu lên:

- Được rồi, sẽ không ai bước vào, cũng sẽ không ai nghe được gì nữa đâu.

Nam Miện gật đầu, đứng dậy, cười nhẹ hỏi mọi người:

- Đã ai nghe đến "quá trình thức tỉnh" chưa?

- Hả?

Cả bọn nghệch mặt ra, nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.

Nhận ra sự hoang mang của mọi người, Nam Miện nhanh chóng giải thích:

- Vài tháng trước, tôi tìm được thứ này. - Nam Miện vừa nói, vừa đặt cuốn sách cũ nát lên bàn.

Không hẳn là một cuốn sách hoàn chỉnh, chỉ là những mảnh giấy cũ nát ố vàng được chắp vá lại với nhau, nhưng vẫn có thể nhìn được các kí tự mờ mờ trên đấy. Đây chính là thứ hôm qua Nam Miện ngồi nghiên cứu rồi cho Kim Ngưu và Đỗ Quyên xem. Sau khi đặt nó lên bàn, Nam Miện giơ tay về phía cuốn sách như mời mọi người xem qua thử, đồng thời cũng ngưng không nói gì nữa.

Ma Kết ngồi cạnh Nam Miện nhẹ nhàng lật giở cuốn sách cổ, nhíu nhíu mày.

Những kí tự này quá cổ xưa, anh cũng chưa từng học qua, không cách nào dịch ra được. Thêm nữa, nhìn vào tình trạng của cuốn sách này, có vẻ như nó đã có từ thời đại của các vị thần, sợ rằng trên khắp Oras chỉ có vài người có thể đọc được.

- Sợ là tôi không đọc được rồi. - Ma Kết trả nó về chỗ cũ, lắc đầu.

Có vài người cũng xem thử, cố gắng lục lọi chút trí nhớ xem đã từng nhìn qua những thứ này chưa, nhưng tất cả vẫn như tờ giấy trắng, hoàn toàn không có gì hiện ra.

- Hình như, đây là những văn tự cổ dùng trong điện thờ từ thời đại các vị thần. - Sư Tử khẽ xoa xoa lông mày, nói - Tôi nghĩ mình đã từng xem qua, nhưng mà cũng không có cố gắng học thứ này.

Nam Miện gật đầu, nhìn Sư Tử với ánh mắt hết sức hứng thú, đáp lời anh:

- Đúng vậy. Đây là thứ tôi tìm được khi tham gia đoàn thám hiểm một điện thờ nữ thần Athena dưới lòng đất ở Brili. Hẳn mọi người cũng có nghe đến điện thờ này rồi nhỉ?

Mọi người gật đầu.

Khi tìm thấy đền thờ nữ thần Athena dưới lòng đất, mọi thông tin nhanh chóng được đưa lên truyền thông, đây cũng được xem là một phát hiện giá trị của thập kỉ. Đã gần ba mươi năm rồi không còn tìm được bất kì vết tích nào của đền thờ, điện thần chưa được khai quật nữa. Người ta cứ cho rằng mọi ngóc ngách của Oras đều đã được con người đặt chân qua rồi, và mọi di sản từ thời đại các vị thần đều đã được tìm thấy.

Nội bộ Brili đã báo lên Liên Đoàn rằng sẽ cho một đoàn thám hiểm tìm hiểu và thu thập các vết tích còn sót lại của điện thần cũng như công bố cho nhân dân. Bản báo cáo cũng đã được đưa ra tháng trước, nhưng trong danh sách các di sản, tuyệt nhiên không có thứ này.

Vài người nhìn về phía Kim Ngưu.

- Đây là quyết định của Liên Đoàn. - Kim Ngưu cũng đoán được họ thắc mắc điều gì - Ban đầu báo cáo về danh sách này cũng chỉ có nội bộ hoàng thất Brili và những nhân vật cấp cao của Liên Đoàn biết, sau đó lúc công bố, họ đã loại cuốn sách này ra và yêu cầu tôi dịch nó.

- Nhưng tại sao lại là Kim Ngưu? - Nhân Mã có chút không hiểu, hỏi - Brili là mảnh đất vàng của khảo cổ, không phải sao? Đáng ra trong đoàn thám hiểm kia phải có vài người đọc được chứ?

- Lúc bấy giờ, những người có thể đọc được những thứ này thật sự không nhiều, thầy của mình và Nam Miện, người dạy khảo cổ cho bọn mình cũng đã qua đời hai năm rồi. Cho nên người gần nhất có thể dịch những thứ này ra ngôn ngữ hiện hành, chỉ có Nam Miện và mình.

- Mà tôi, - Nam Miện nói tiếp, có chút hài hước cười - chỉ là nhân vật bé nhỏ, dĩ nhiên bọn họ không biết gì về tôi để nhờ rồi.

- Không phải cuối cùng vẫn là cậu giữ nó sao? - Bạch Dương mỉa mai, nhướng mày.

Hẳn là "nhân vật nhỏ bé", mấy cái thân phận của cậu ta đến hiện tại lộ ra bao nhiêu lại càng thấy người này khó lường bấy nhiêu, vậy mà vẫn còn có thể vỗ ngực tự xưng mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng.

Nếu thật sự không có giá trị không được ai biết đến, thật sự có thể tham gia đoàn khảo cổ quốc gia của Brili hay sao? Còn chưa kể đến thân phận của cậu ta ở Z cũng như vai trò của cậu ta khi ở cạnh công chúa Brili, người như vậy mà có thể bảo là nhân vật nhỏ, thật đúng là chọc cười.

- Kim Ngưu không có thời gian dịch nó mà. - Nam Miện nhún vai, thu lại ý cười - Công việc bận rộn, áp lực nặng nề, cho nên chỉ có thể giao nó cho tôi thôi.

- Vậy, nội dung cuốn sách là gì? - Xử Nữ hỏi.

Thật ra đây cũng có thể tính là một thông tin cơ mật, bởi Liên Đoàn đã quyết định giữ kín nó, không công bố với người dân. Việc nói ra những tin tức này cũng có chút nguy hiểm cho Kim Ngưu, nhưng bọn họ vẫn quyết định nói, xem ra là có liên quan ít nhiều đến bọn họ.

- Như lúc này tôi hỏi đó, "quá trình thức tỉnh". - Nam Miện đáp lời - Mọi người đã nghe qua bao giờ chưa?

Trừ Kim Ngưu và Đỗ Quyên, ai cũng lắc đầu.

Nam Miện cũng không bình luận gì, nhẹ nhàng lật giở cuốn sách cũ nát, đến đúng trang mình cần mời ngẩng đầu lên, nói:

- Theo như cuốn sách này viết lại, mỗi đất nước đều do các vị thần lúc sinh thời tạo ra. Có khi là nhiều vị thần cùng tạo ra một nước, ví dụ như Rental do nam thần Apollo và nữ thần Artemis tạo ra. Cũng có khi là do một vị thần tự đứng ra lập nước, ví dụ như Brili do nữ thần chiến tranh và trí tuệ Athena sáng lập. Linh hồn cũng như sức mạnh của các vị thần đó sau khi hòa trần vào sự kiện mấy vạn năm trước vẫn còn được lưu lại ở từng đất nước ấy. Một đất nước càng do nhiều vị thần tạo ra, thì sức mạnh tinh thần bảo vệ vùng đất ấy càng mạnh mẽ và khó xâm phạm. Và linh hồn cũng như sức mạnh của họ đã ngấm vào đất, ngủ say từ đời này đến đời khác,