Hừng đông, sương trắng bao phủ khắp nơi, cảnh vật mờ mịt trong sương mờ. Hoa hồng chìm trong mờ ảo, lại không không thể giấu nổi sắc đỏ rực rỡ diễm lệ của mình.
Hạ Cự Giải tỉnh dậy sau những giấc mộng đẹp đẽ, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, tất cả những mơ hồ của tối qua đều ùa về trong đầu cô, tuy nhiên lại bị cô đem chúng biến thành một giấc mơ.
Sau khi sinh hoạt cá nhân, cô xuống nhà, đảo mắt một lượt, cảm thấy hình như có chút gì đó kì lạ.
- "Mọi người có chuyện gì sao?" Đôi mắt to trón của cô chớp chớp mấy cái, nhìn đám người hầu đang nhìn cô, trên mặt họ ai ai cũng đều hiện lên nét hoan hỉ.
Rõ ràng là có chút gì đó không bình thường.
- "Phu nhân, người không nhớ gì sao? Tối hôm qua ông chủ trở về, còn cả đêm chăm sóc cho người, sáng nay còn dặn dò chúng tôi làm cháo tổ yến cho người."
- "Tôn Sư Tử?" Không phải là tối hôm qua cô bị đau bụng đến mức không cử động nổi, trời trăng mây đất tất thảy đều không biết hay sao?! Là hắn cả đêm ở bên chăm sóc cho cô, mọi sự ấm áp và thoải mái đó hóa ra không phải là mơ!
- "Thần sắc hôm nay của phu nhân đã tốt lên nhiều, đúng là không uổng công ông chủ cả đêm qua luôn ở cạnh người.." Đám người hầu cười khúc khích, len lén liếc nhìn sắc mặt dần dần chuyển sang ửng hồng trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Cự Giải.
Cô xấu hổ cúi đầu nhìn bát cháo tổ yến đang bốc khói đặt trên bàn, trong lòng dâng lên vô vàng cảm xúc khó tả, đến nổi những suy nghĩ trong đầu cũng trở nên hỗn độn.
- "Từ quản gia, tâm trạng tôi không tốt lắm.." Ngón tay dùng thìa khuấy bát cháo tổ yến, cô ngẩng đầu nhìn Từ quản gia bằng ánh mắt cầu khẩn, "Tôi có thể ra ngoài, đi dạo xung quanh thành phố hay không?" Cô ở Tôn gia đã hơn nửa năm vậy mà chưa từng có một lần bước chân ra khỏi cánh cổng hoa lệ của ngôi nhà này dù chỉ là nửa bước, trước đó cũng chưa từng nghĩ đến là sẽ ra ngoài, cho nên việc cô cứ nhốt mình ở trong nhà từ lâu vốn đã trở thành thói quen mất rồi.
Từ quản gia có chút lo lắng nhìn cô, "Chuyện này.."
Nhìn thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt của vị quản gia trung niên, Hạ Cự Giải nhẹ nhàng mỉm cười, "Không cần phải thông báo cho Tôn Sư Tử, chỉ cần có vệ sĩ đi theo tôi là được rồi!"
- "Nhưng mà phu nhân, chuyện phu nhân đi ra ngoài cần phải nói với ông chủ một tiếng, nếu không..."
- "Nếu như cô cảm thấy không yên tâm thì cứ nói với anh ấy, nhưng mà tôi biết công việc của anh ấy rất bận sẽ không có thời gian để tâm đến chuyện của tôi, vẫn là không nên làm phiền thì hơn." Mọi người đều sẽ thừa nhận rằng là cô cười rất đẹp, chỉ có điều, cô bây giờ mỉm cười vì sao lại chua chát đến như vậy?!
Cô nói Tôn Sư Tử không để tâm đến chuyện của cô, nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến tối hôm qua là ai vì cô mà bón thuốc, vì cô mà cả đêm không chợp mắt nghỉ ngơi.
Tôn Sư Tử hắn là kẻ vô tình, nhưng Hạ Cự Giải bây giờ là người của hắn, hắn vạn nhất đều sẽ để tâm đến. Không chỉ vậy cô còn là vợ của hắn, nếu như để hắn biết được là cô tùy tiện đi ra ngoài như vậy chắc chắn sẽ nổi giận.
Ngược lại, cô lại không suy nghĩ được nhiều đến như vậy, hiện tại tâm trạng của cô đang rất không tốt, chỉ đơn giản là muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, chẳng lẽ còn phải chờ đợi sự đồng ý của Tôn Sư Tử? Nếu như hắn cả ngày bận rộn không tiếp điện thoại thì chẳng phải cô cả ngày không được bước chân ra ngoài hay sao?!
Hạ Cự Giải đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật thê lương, không còn tâm trạng để mà ăn hết bát cháo tổ yến, đứng dậy bỏ lên phòng.
Nhìn theo bóng dáng cô dần khuất sau cầu thang, Từ quản gia chậm rãi nhấc điện thoại, ấn một loạt dãy số.
Không nhanh không chậm, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp, "Có chuyện gì?"
- "Ông chủ, phu nhân nói muốn ra ngoài, dạo quanh thành phố." Từ quản gia từ tốn nói, thần sắc có chút nghiêm trọng.
Phía bên Tôn Sư Tử im lặng hồi lâu, Từ quản gia không chút động đậy, bàn tay giữ lấy điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi.
- "Cháo tổ yến sáng nay tôi bảo cô chuẩn bị, cô ấy có ăn hết hay không?" Hắn ngồi ở bàn làm việc, mọi thứ trên bàn được sắp xếp một cách vô cùng gọn gàng và đẹp đẽ. Ngón tay thon dài giữ lấy cây bút trong tay, lưu loát di chuyển. Hạ bút kí tên, công việc này hắn đã thuần thục đến mức nhằm mắt đều có thể làm được. Tôn thị suốt mấy năm nay một tay hắn nắm giữ, tất thảy mọi sự phát triển và cổ phần của công ty đều từ tay hắn mà có được. Hắn là Tôn Sư Tử, là CEO của Tôn thị, tuổi trẻ tài cao, không ai là không nể trọng.
- "Phu nhân sáng nay thần sắc rất tốt, cháo tổ yến mà ông chủ dặn dò chuẩn bị cho phu nhân, cô ấy không có ăn.." Thật sự nói ra những lời này rất có thể sẽ khiến Tôn Sư Tử tức giận, lần này phải để Hạ Cự Giải chịu thiệt thòi rồi.
Không ăn? Cô chính là muốn ra ngoài đến như vậy? Nữ nhân này đúng là biết cách làm khó người khác, hắn không cần nghĩ nhiều cũng biết được. Cháo tổ yến là hắn sai quản gia chuẩn bị cho cô, cô vì không được ra ngoài mà không ăn thì khác nào làm khó người khác? Từ quản gia ít nhất vẫn không chiều theo ý muốn của cô, thông báo với hắn một tiếng xem ra vẫn chưa bị cô hoàn toàn khống chế suy nghĩ.
- "Được rồi, nói với cô ấy chuẩn bị một chút, xong cuộc hợp tôi sẽ về đón cô ấy." Hắn ngắt máy, đặt điện thoại sang một bên, ngón tay nhịp nhịp trên bàn, khóe môi gợi lên một nụ cười mê hoặc nhưng lạnh đến thấu xương. Chờ đến khi cuộc hợp kết thúc hắn sẽ sắp xếp công việc mà trở về.
Hạ Cự Giải ngồi ở sofa phòng khách, thoáng chốc lại ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa chính, chờ đợi bóng dáng của Tôn Sư Tử sẽ rất nhanh xuất hiện.
- "Phu nhân, người nên ăn một chút đi, ông chủ một lúc nữa sẽ về thôi." Từ quản gia đặt bát cháo tổ yến lên bàn, dù vậy cũng không hề thu hút được sự chú ý của Hạ Cự Giải. "Phu nhân!"
- "Hả?" Cô giật nảy mình, quay đầu nhìn chằm chằm bát cháo nóng hổi trên bàn, cảm giác cổ họng có chút khô rát, "Tôi không ăn, cô giúp tôi lấy một cốc nước là được!", "Không được, đây là cháo tổ yến mà ông chủ dặn dò tôi chuẩn bị cho phu nhân..", "Không sao, đợi anh ấy về tôi sẽ nói với anh ấy, cô dọn dẹp đi."
Nhìn thấy sự cố chấp của cô, Từ quản gia chỉ biết lắc đầu sau đó cũng đành theo ý cô, bưng bát cháo đi.
Hạ Cự Giải đột nhiên suy nghĩ lại những lời vừa rồi mình vừa nói, cảm giác có gì đó không đúng. Là cô đang cậy quyền Tôn Sư Tử? Không thể nào, có lẽ do cô vui đến mức ngớ ngẩn rồi...
#Cung Khuyết Ngã Tâm#
6/7/2019