Một ngày đẹp trời như thế, không những phải ăn mặc như hầu gái mà chiếc váy lại ngắn đến nổi mỗi bước đi của Lục Nhân Mã đều phải hết sức nhẹ nhàng và cẩn thận. Cả ngày đều còn phải ra sức làm việc. Lâm Bạch Dương chính là cố ý! Hắn hoàn toàn chỉ để cô làm hết mọi việc ở Lâm Tịch to lớn, nơi hắn vốn thường xuyên lui tới, con người hắn bề ngoài ngạo mạn cao thượng mà lại thích ở nơi yên tĩnh như vậy thưởng trà!
"Xoảng"
-"Tên họ Lâm kia là cố ý khiêu khích sự nhẫn nại của bổn cô nương, tất cả các người đều chỉ biết đứng nhìn. Chết tiệt! Tôi không làm nữa! " Lục Nhân Mã trợn mắt nhìn đám người giúp việc, gieo rắc hận thù lên người bọn họ bằng cái nhìn tức giận. Bàn tay nắm chặt đến run rẩy, hận không thể bóp chết tên họ Lâm kia. Muốn cô hầu hạ hắn? Người như cô vốn chưa bao giờ nghĩ sẽ phục tùng ai, bản thân kiêu ngạo nhưng hiện tại chính là bị khiêu khích đến sắp kiên nhẫn không nổi mà đập phá những chiếc bình cổ quý giá trong nhà khiến cho đám người hầu đều tiếc thương đến phát khóc, sợ đến run rẩy nhìn chằm chằm Lục Nhân Mã.
Nữ nhân này lại to gan như vậy! Nếu để Lâm Bạch Dương biết được tuyệt đối sẽ đối đãi "tử tế" với cô ta nha..!
Đám người chỉ biết ôm nhau run rẩy. Lục Nhân Mã nhìn chiếc bình cổ duy nhất còn sót lại trong sảnh lớn trong tay, sự đẹp đẽ, tinh mỹ lại thuận tay như vậy khiến ý niệm muốn phá hủy nó dâng trào. Nâng chiếc bình lên, bình cổ được điêu khắc tinh tế, hoa văn đẹp đẽ cầu kì, dáng của chiếc bình lại thanh thoát sang trọng như vậy ắt hẳn giá trị không hề nhỏ, một người tầm thường cả đời còn chưa được một lần chiêm ngưỡng ấy vậy mà Lục Nhân Mã lại xuống tay tàn nhẫn như thế. Chậc chậc, ai là người sẽ đau lòng chứ?
-"Dừng tay " Cổ hơi thở lạnh lẽo cùng với khí thế cao ngạo áp bức từ đằng sau ập tới khiến cho Lục Nhân Mã toàn thân cứng đờ, động tác đều bị lời nói như ra lệnh như uy hiếp kia làm cho không dám động đậy.
giọng nói này là...
Chết tiệt, hung thần lại đến tìm cô rồi! Phen này cô chết chắc rồi...
-"Thiếu, thiếu gia.. " đám người hầu bất lực nhìn Lâm Bạch Dương, hít thở sắp không thông chỉ biết run rẩy.
Là sắp bị sa thải nha..!
Lục Nhân Mã âm thầm nuốt nước bọt, dòng suy nghĩ rằng Lâm Bạch Dương sẽ nổi nóng đáng sợ như hung thần chợt thoáng qua, thật là không hay chút nào! Cô nhẹ nhàng nhích sang một bên, cố chấp giữ ý niệm rằng hắn sẽ không nhìn thấy mình.
Mà dáng vẻ như con thỏ đang chạy trốn hiện tại của cô đều nằm gọn trong tầm mắt của Lâm Bạch Dương, gương mặt tuấn mỹ không có biểu cảm một chút cũng không nhìn ra là đang suy tính cái gì. Dạng người như hắn, là tưởng chừng như vô hại lại rất khó lường.
-"Cô định nghĩ sẽ chạy đi đâu? " Lâm Bạch Dương không nhanh không chậm nói, dáng vẻ ung dung nhưng khiến người khác phải dè chừng, cảnh giác.
Đôi mắt u lãnh liếc nhìn mảnh vỡ nằm khắp nơi trên sàn nhà. Ha, là quà cô ta tặng cho hắn sao? Bất ngờ thật.
Cả người Lục Nhân Mã đều cứng đờ, trên tay vẫn còn ôm chiếc bình cổ. Cô làm sao vậy chứ? Có gan làm nhưng bản thân lại không có can đảm nhận?
Trên thế gian này chưa từng có thứ gì khiến cho một người ngạo mạn, tự cao tự đại như cô phải e sợ, ngoài bà ra thì Không một ai cả. Nhưng hiện tại, thật không ngờ bản thân chính xác là đang run rẩy, còn là run sợ trước một tên công tử yêu nghiệt bản chất lưu manh! Chết tiệt!
-"Không, không có! Lâm thiếu đang ở đây sao tôi lại có thể chạy trốn được chứ? Ha ha.. " Nhìn thấy nét gượng gạo trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, khóe môi khẽ kéo lên một đường cong hoàn mỹ. Vốn hắn đã được ông trời phú cho gương mặt hại dân hại nước như thế nên chỉ cần một biểu cảm dù rất nhỏ thôi cũng đủ để người khác phải si tâm điên đảo.
-"Vậy sao? " Giọng điệu cợt nhã cùng với điệu bộ khinh thường người khác của hắn hiện tại đủ khiến cho cô nộ khí dâng trào muốn đánh hắn một trận.
-"Lâm thiếu ngài... " Còn chưa kịp dứt câu, eo nhỏ đã bị một lực mạnh mẽ kéo về sau, hương thơm từ trên cơ thể người đàn ông xông thẳng vào mũi. Lục Nhân Mã nhất thời ngây người, loại mùi hương quyến rủ như đang quấn lấy cô, đầu óc nhất thời trống rỗng mà lực đạo từ cánh tay đang ôm lấy eo cô quá mạnh kéo cô về thực tại. "Anh làm gì vậy?!" Cựa quậy muốn thoát ra càng thêm bị ôm chặt "Không ngờ cô mặc loại trang phục này lại đẹp như vậy. Nhất là đôi chân này, chính là một loại khiêu khích ý nghĩ muốn cần phạm không hề nhỏ"
Lưu manh!
Lục Nhân Mã giận đến đỏ mặt, bộ dáng hung dữ như con mèo nhỏ xù lông muốn cắn người lại vô cùng thuận mắt đối với Lâm Bạch Dương. Không nghĩ đến cô gái nhỏ này lại có một mặt đáng yêu như vậy, dù sao càng khiến hắn thêm phần hứng thú.
Chiếc bình trong tay cũng vì sự nóng giận của cô mà trượt khỏi tay rơi "xoảng" một tiếng, lúc này trong phòng lớn tĩnh lặng đến đáng sợ, không khí trở nên có chút khác thường. Rõ ràng là ngoài trời nóng bức khó chịu mà trong nhà cơ hồ có khí lạnh bao quanh. Ánh mắt mọi người ngay lúc này đều đổ dồn lên người Lục Nhân Mã, rồi lại nhìn đến ngũ quan anh tuấn, điềm nhiên tựa như không có chuyện gì xảy ra của Lâm Bạch Dương, nhưng đáy mắt hắn đã thoáng tia phức tạp.
Tuy những món đồ này đối với hắn chẳng đáng gì nhưng chiếc bình mà cô vừa rồi "nâng niu" chính là món đồ hắn từng vất vả tranh giành trong buổi đấu giá, trước kia cũng tương đối có giá trị vậy mà bây giờ chỉ còn là những mảnh vụn không còn chút giá trị nằm trên mặt đất. Nữ nhân thâm độc này...
Không xong! Nét mặt cô lúc này vô cùng khó coi, ở đây là đâu mà cô lại ngông cuồng như vậy? Họ Lâm kia rõ ràng chiếm ưu thế hoàn toàn không có chỗ cho cô làm loạn. Muốn chạy trốn nhưng cánh tay kia chính là không buông tha cô.
-"Khụ.. Lâm thiếu, ngài buông tôi ra được rồi! " "Cô đang ra lệnh cho tôi? Cô ba lần bảy lượt khiêu khích sự nhẫn nại của, nên biết, tôi cũng có giới hạn." Ai mà biết được những ngày ở đây cô đã nghịch phá mọi thứ trong nhà như thế nào, ngay cả văn kiện cùng với tư liệu quan trọng của công ti cô cũng không buông tha. Mọi thứ hắn đều không chấp cô nên càng khiến cho cô không câu nệ mà làm càng. Lần này nhất định phải hảo hảo " đối đãi" thật tốt với cô!
8/11/2018